Hôm nay Liễu Không vừa dậy, vừa mới chuẩn bị mở cửa hít thở không khí, nhưng vừa đi tới cửa, còn chưa kịp kéo cửa chợt nghe bên ngoài có người đang nói.
“Ngươi nghe nói chưa, công chủ nói là muốn kén phò mã.” Thanh âm rất ngây ngô, nghe ra tuổi còn rất nhỏ.
“Thật sao? Ngươi cũng không nên nói lung tung.” Thanh âm này Liễu Không quen thuộc, là thị nữ chuyên môn hầu hạ mình ăn ở.
“Đương nhiên là sự thật! Ta nghe Thường công công nói, hình như là đại công tử của Tống thừa tướng, Tống Tuấn Dật a!”
Thị nữ có thanh âm quen thuộc kia có chút ngây ngẩn cả người, lắc lắc đầu chỉ chỉ hướng cửa phòng ngủ “Vậy vị bên trong này thì sao a?”
Chỉ nghe thị nữ có thanh âm ngây ngô cười khúc khích, châm chọc nói: “Hắn? Cùng lắm cũng chỉ là một tên nam sủng công chúa dưỡng thôi, sao có thể so sánh với Tống đại nhân được chứ, đợi ngày nào đó công chúa không thích hắn nữa, muốn vứt bỏ hắn chỉ cần nói một câu mà thôi.”
Người đang nói tự nhiên còn chưa kết thúc, nhưng Liễu Không đã không có cách nào nghe tiếp, hai tay bưng kín lỗ tai, muốn đi vào trong trở lại, nhưng đôi chân như bị thiên cân trụy đè nặng lại, một bước cũng không nhích được.
“Đông” một tiếng, ngay cả mọi người bên ngoài đều nghe được động tĩnh.
Hai tên thị nữ vội vàng che miệng, dè dặt gõ cửa “Công tử, ngài không sao chứ?”
Lúc này Liễu Không chật vật đến cực điểm, vốn định cách xa cửa, nhưng ai ngờ vấp chân một cái cả người đều té trên đất, ngoại sam bạch sắc đều bịt kín một tầng bụi, nghe tiếng người ngoài cửa, cuống quít đích dùng tay áo lau hết nước mắt trên mặt, ổn định thanh âm, nói: “Ta không sao, không có việc gì! Các ngươi không cần trông cửa.”
Sau khi hai tên thị nữ xin cáo lui, nước mắt Liễu Không lập tức rơi ra, cuộn trào mãnh liệt đến cực điểm, nàng rất muốn trách cứ Cảnh Dương, nhưng vừa nghĩ đến thân thể của chính mình, Liễu Không lại không thể nói gì, nói ra thì nàng cũng chẳng thẳng thắn gì, thì có tư cách gì trách cứ Cảnh Dương đâu, nàng nghĩ tới lúc những lời lúc trước sư phụ nói, nhưng vẫn không thể hiểu rõ Cảnh Dương, phép tắc của vị đế vương gia này nàng cũng không rõ.
Khi đó chỉ dựa vào xung động tình yêu liền hạ quyết tâm, hiện tại xem ra có phải quá mức qua loa hay không, nhưng Liễu Không cũng không hối hận, nàng chỉ sợ thân phận nữ tử sẽ bị Cảnh Dương phát hiện, vô luận như thế nào Liễu Không cũng không dám tưởng tượng nếu như Cảnh Dương đã bí mật này sẽ như thế nào, sẽ ghét bỏ thân thể tàn khuyết, sau đó triệt để vứt bỏ nàng sao?
Kỳ thực nàng sợ nhất chính là sẽ làm tổn thương Cảnh Dương, nặng nề lắc đầu, nàng không dám suy nghĩ nữa.
Đã vài ngày Cảnh Dương không gặp Liễu Không, trong lòng tất nhiên cũng bị tương tư dằn vặt đến không chịu nổi, vì vậy nàng tìm một cổ xe che chắn thật kỹ, dùng lại trò cũ, một lần lệnh cho Vệ Trường Phong lén mang nàng xuất cung.
Ngay lúc Liễu Không cho rằng Cảnh Dương đã lãng quên nơi này, nàng lại xuất hiện, tuy là ở trong lòng oán giận, nhưng vừa gặp được người thì cái gì cũng quên sạch, lập tức thay đổi khuôn mặt sầu khổ thành tươi cười chào đón, chỉ cần người tới, tất cả đều tốt. (giống hòn vọng thê qá .__. ở nhà chờ vợ rãnh về sủng hạnh =)))
“Đã nhiều ngày trong cung thật sự có việc, ta không tiện đi ra chứ không phải quên ngươi, nghìn vạn lần không nên suy nghĩ nhiều.” Thanh âm ôn nhu của Cảnh Dương lúc này ngược lại có thể trấn an tâm tư của Liễu Không.
Liễu Không nhìn đôi mắt khiến bản thân si mê kia, nàng thật muốn hỏi, rốt cuộc Tống Tuấn Dật kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng qua nàng vẫn không nói gì, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nói: “Ngươi đến là tốt rồi, còn lại không cần nói cho ta, ngươi cũng biết, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi cũng thỏa mãn.”
Hô hấp của Cảnh Dương bị kiềm hãm, nàng nhìn thấy gì? Nàng thấy trong mắt Liễu Không tràn đầy bi thương.
“Ngươi. . .”
Liễu Không không đợi Cảnh Dương muốn nói gì liền gọi thị nữ, phân phó chuyện ngọ thiện.
Quay đầu nhìn Cảnh Dương nói: “Sắp trưa rồi, hẳn là ngươi còn chưa ăn đi? Nếu như chưa ăn, không bằng ở đây ăn một chút, coi như đền cho ta.”
Cảnh Dương há miệng, muốn nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng hạ thấp mình như vậy của Liễu Không, cái gì đều không nói nên lời, giữa các nàng không nên như vậy, cuối cùng vẫn gật đầu, môi mỏng phun ra một chữ “được“.
Từ lần trước, Liễu Không liền giống như thích uống rượu, hầu như mỗi bữa cơm đều phải uống mấy ly, dần dần nàng cũng quen với mùi vị cay độc kích thích của nó, có lúc còn có thể phẩm ra một hai loại, coi như cũng có chút lĩnh ngộ.
“Hôm nay đã uống quá nhiều rồi, nếu tiếp tục uống ngươi sẽ say a.” Cảnh Dương vươn ngón tay mảnh khảnh chặn bình rượu lại, ngăn cản Liễu Không.
Liễu Không ngược lại cười cười phản đối nói: “Hôm nay thừa dịp ngươi ở chỗ này, chúng ta lại vui vẻ, nếu như không uống thêm mấy ly, chẳng phải sẽ phụ lương thần mỹ cảnh* lúc này sao.” Dứt lời lại thở dài, đôi mắt ảm đạm, thì thào nói: “Lần tới chúng ta gặp lại cũng không biết là lúc nào.”
*cảnh đẹp ngày tốt
“Liễu Không. . .” Ngón tay Cảnh Dương còn đặt trên miệng bình rượu, nhưng tìm không được lời nào phản bác nàng, chỉ là vành mắt đã có chút đỏ.
Lắc lắc đầu kiềm nén lại nói: “Không hề gì, đã nhiều ngày ngươi không ở đây, ta mỗi ngày đều uống như thế.” Liễu Không phất tay Cảnh Dương ra, nâng bình rượu lên, lại rót tràn đầy một ly “Ta uống cạn, ngươi muốn uống thì uống.”
Liễu Không lại đem một ly rượu đổ xuống bụng, đưa tay lại muốn rót tiếp, rốt cục lúc này Cảnh Dương không nhịn được nữa, một tay đoạt lấy bình rượu, ngay cả ly rượu cũng ném xuống đất vỡ tan “Đừng uống nữa!”
Liễu Không có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Dương, bản thân cũng ý thức được cái gì, chậm rãi gục đầu xuống, khóe miệng xẹt qua một tia khổ sáp, một lúc lâu lúc mới mở miệng nói: “Là ta làm sai, ngươi đừng nóng giận, ta sửa, sau này không uống là được.”
Trong mắt Cảnh Dương hàm chứa một giọt nước mắt, quay đầu nhìn về phía Liễu Không, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng không nỡ, đưa tay chặt chẽ ôm lấy người trước mắt này, khuôn mặt cũng gắt gao dán lấy khuôn mặt của Liễu Không, nước mắt làm ướt hết cả sườn mặt của nàng.
“Đừng khóc, là ta không tốt, ngươi đừng khóc nữa, ta đau lòng.” Liễu Không cảm thấy trên mặt ẩm ướt, viền mắt cũng nhịn không được đỏ lên, nước mắt nàng xen lẫn với nước mắt của Cảnh Dương.
“Không, không muốn, ta không muốn.” Cảnh Dương nức nở, liên tục lắc đầu.
“Cảnh Dương, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy, ta, ta không đáng.” Thanh âm Liễu Không nghẹn ngào.
Cảnh Dương kéo ra một khoảng cách với nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như muốn hút Liễu Không vào đó “Ngươi đáng giá! Ngươi thế nào lại không đáng! Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy! Lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ là người vô tình vô nghĩa như vậy sao!”
Liễu Không quay đầu đi, không muốn nhìn vào mắt Cảnh Dương, nhưng sau một khắc đã bị đôi tay dùng lực kéo trở về.
“Nhìn ta! Vì sao không nhìn ta, ngươi đang sợ sao? Ngươi vì sao phải sợ? !” Cảnh Dương chất vấn Liễu Không không chịu bỏ qua.
Liễu Không không xoay đầu được, nhưng ánh mắt chỉ nhìn hướng hai bên, vẫn không đối diện Cảnh Dương, miệng run rẩy nói: “Ta, hình như ta uống quá nhiều, có chút say, ta, ta muốn nghỉ ngơi.”
Bản lĩnh lớn nhất của Liễu Không là trốn tránh, nhưng cũng là cái mà khiến người khác tức giận nhất.
“Ngươi là một tên hỗn đản!” Cảnh Dương dứt lời, lập tức động thủ, đánh vào người Liễu Không, vừa đánh vừa mắng “Ngươi có ý gì, ngươi muốn lùi bước sao! Ta nói cho ngươi, cửa cũng không có, muốn ly khai ta, có thể, trừ phi ngươi chết, hoặc ta mất mạng!”
Cảnh Dương càng nói càng tuyệt tình, càng nói càng cay độc, hạ thủ cũng càng ngày càng nặng “Ngươi đánh trả a! Vì sao ngươi không đánh trả! Không phải ngươi muốn bỏ ta sao? Ngươi đánh chết ta ngươi sẽ tự do!”
Liễu Không một câu nói cũng không nói, tùy ý nàng đánh mình, nhưng nước mắt trên mặt bán đứng nàng, người nào biết nàng cũng rất đau khổ!
“Ngươi lại khóc! Gặp chuyện gì ngươi cũng chỉ biết khóc! Nữ nhân đều cường hơn ngươi!” Cảnh Dương đánh mệt mỏi, ngừng tay, thở phì phò nhìn Liễu Không, tức giận nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Không “ Không phải ngươi còn muốn chạy sao, đi a, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể đi ra ngoài hay không!”
Vừa dứt lời, Cảnh Dương lại đẩy Liễu Không về phía buồng trong.
Liễu Không không có biện pháp, chỉ có thể lùi về sau từng bước, bất tri bất giác hai người đã thối lui đến trên giường.
Cảnh Dương trên cao nhìn xuống, mà lúc này Liễu Không đã sớm té lên giường, tựa như một con mồi không nơi ẩn nấp, cảm thấy được không bình thường, Liễu Không vừa định mở miệng nói cái gì đó, đã bị Cảnh Dương đè xuống.
“Cảnh Dương!”
“Ta không cho phép ngươi ly khai ta! Đi đâu cũng không được!” Trong mắt Cảnh Dương mang theo một tia quyết tuyệt “Ngươi đơn giản chỉ là sợ ta sẽ thay lòng đổi dạ, ta đây hiện tại có thể khiến ngươi vĩnh viễn không sợ ta thay đổi tâm ý, ta muốn cho ngươi an tâm!”
“Đừng, Cảnh Dương, không được!” Liễu Không liều mạng giãy dụa thân thể, đầu cũng qua lại lắc lư, né tránh đôi môi không ngừng tiến công của Cảnh Dương.
“Cảnh Dương!” Liễu Không hét to một tiếng, liền thất thanh khóc lên, nàng hận a! Hận bản thân vì sao không phải nam nhân, hận bản thân không có dũng khí nói tất cả cho Cảnh Dương, những ngày tháng có miệng nhưng không nói được vô cùng dằn vặt nàng.
Cảnh Dương nghe thấy tiếng khóc có chút tuyệt vọng, cũng ngừng động tác của mình, ghé vào trên người Liễu Không vẫn không nhúc nhích, hai tay gắt gao cầm lấy y phục trên người Liễu Không, cũng tùy theo khóc rống lên.
“Ta nên làm cái gì bây giờ! Nên làm cái gì bây giờ! Ta không có biện pháp thả ngươi đi, ta cũng không có biện pháp khiến ngươi danh chính ngôn thuận.” Trong miệng Cảnh Dương liên tục lặp lại những lời này.
Liễu Không đưa tay ôm láy sau gáy Cảnh Dương, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo dày đặc giọng mũi nói: “Không có việc gì, ta không để ý, ta vẫn nói câu kia, chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta, ta sẽ không ly khai ngươi.”
“Nhưng ta để ý! Ngươi tốt như vậy! Ta thế nào có thể như vậy!”
Liễu Không nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Cảnh Dương, khổ sáp mở miệng nói: “Ta không có tốt như ngươi nói, ta một điểm cũng không tốt, thực sự, cho nên nghìn vạn lần không nên vì ta mà bỏ qua cái gì, ta sợ tương lai ngươi sẽ hối hận.”
Cảnh Dương không rõ hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Liễu Không, chỉ cho rằng nàng vì chuyện của các nàng mà an ủi bản thân, nhất thời trong lòng càng khổ sở.
“Ngươi đứng lên trước, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.” Liễu Không muốn nâng Cảnh Dương dậy, dù sao loại tư thế này, nói như thế nào cũng không tốt lắm, hơn nữa Liễu Không cũng sợ Cảnh Dương sẽ không khống chế như lúc nãy.
“Không, ta không đứng dậy.” Thanh âm rầu rĩ của Cảnh Dương, cả khuôn mặt của nàng đều chôn trước ngực của Liễu Không.
Liễu Không có thể cảm giác được khuôn mặt trước ngực mình ngày càng dùng sức đè xuống, sợ nàng ngộp thở, ôn nhu nói: “Ngươi đừng dùng sức như vậy, như vậy cẩn thận không thở được.”
Cảnh Dương nghe xong lời này, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt của Liễu Không, thở hổn hển nói: “Thở không được mới tốt a! Ta vừa chết ngươi lập tức tự tử, hai ta nắm tay cùng đến Diêm Vương điện, vừa lúc làm một đôi quỷ uyên ương!”
Liễu Không bị bộ dáng nghiêm túc của Cảnh Dương làm cho tức cười, kéo kéo khóe miệng, cười lắc đầu.
“Thế nào? Ngươi không muốn?” Cảnh Dương cắn môi.
Ánh mắt Liễu Không sủng nịch nhìn nàng, gật đầu “Không muốn.”
Cảnh Dương lập tức nâng người, hai tay vốn để bên người đưa đến trên cổ Liễu Không, tàn bạo nói: “Ngươi không muốn! Tốt lắm, ta hiện tại sẽ bóp chết ngươi, sau đó sẽ bóp chết ta, nhìn ngươi có nguyện ý hay không!”
Nói là nói như vậy, nhưng ngươi thật muốn Cảnh Dương hạ thủ, nàng lại không làm được, nỗ lực cả nửa ngày, nhưng một chút khí lực cũng không dùng, hai tay chán nản dời đi, khóe mắt rưng rưng nói: “Ngươi không muốn cũng được, ta không ép ngươi.”
“Đứa ngốc, ta là không muốn ngươi chết.” Liễu Không đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt của Cảnh Dương, ngậm vào trong miệng.
“Vì sao ngươi ngốc như vậy, vì sao phải tốt như vậy?” Cảnh Dương một lần nữa nằm úp sấp trên người Liễu Không, thấp giọng khóc lên.
Liễu Không thở dài một hơi, ôm sát Cảnh Dương trên người “Bởi vì yêu, cho nên không nỡ.”
==========================================
Ngâm cả tháng chả ai vote :3
p/s: có bạn nào thắc mắc vì sao Cảnh Dương nằm kiểu đó mà cũng ko biết Liễu Không là nữ k?
໒( ᓀ ‸ ᓂ )७