Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 15: Chương 15: Chúng ta cùng nhau




Chương 14: Chúng ta cùng một chỗ

“Không phải các ngươi nói sẽ bảo hộ công chúa thật tốt sao! Ngươi trả công chúa lại cho ta!” Hai chân Thu Bảo té quỵ dưới đất, mắt đỏ lên, “Đều tại ta, nếu ta không đi lấy nước, công chúa cũng sẽ không mất tích! Đều tại ta!”

“Thu cô nương, đây là kế hoạch của bọn chúng, đúng lúc xảy ra khi ta hồi cung, rất khả năng bọn họ còn có người ở phụ cận, ta ngươi thế đơn lực bạc không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa ngươi còn bị thương.” Hắn cũng không biết đột nhiên lại xuất hiện một đám hắc y nhân, đồng thời mỗi người đều có võ công cao cường, mấy tên thị vệ thuộc hạ cũng vì vậy mà mất mạng.

“Muốn về chính ngươi về, ta muốn đi tìm công chúa!” Thu Bảo hiện tại cái gì đều không nghe vào, nàng chỉ biết là công chúa mất tích rồi.

Người nọ nhìn cánh tay còn đang chảy máu của Thu Bảo, biết mặc kệ hiện tại mình khuyên bảo cỡ nào cũng sẽ không có tác dụng, quyết tâm một cái, cắn răng, “Xin lỗi, Thu cô nương.” Đưa tay chặt vào sau gáy nàng.

Ôm lấy Thu Bảo đã bất tỉnh chạy về cung, mà công chúa vẫn như cũ chẳng biết tung tích, đến nước này, Thu Bảo cùng công chúa chia lìa.

Cảnh Dương bị mê dược làm ngất xỉu, chờ nàng thanh tỉnh lại, chỉ thấy vài tên hắc y nhân che mặt.

“Tiêm Nhu công chúa, cảm giác thế nào?” Cảnh Dương toàn thân vô lực, mắt cũng mơ mơ màng màng, nàng không biết ai đang nói chuyện, nhưng thanh âm này nàng không thích, khàn khàn giống như ngọn đèn hỏng.

“Các ngươi là ai?” Cảnh Dương nỗ lực muốn để cho mình tỉnh táo lại.

“Đừng phí sức, ngươi trúng thuốc mê, mấy ngày tới sẽ cả người vô lực.”

“Vì sao bắt ta?”

Hắc y nhân lên tiếng cười cười: “Ngươi không cần biết, bất quá ngươi yên tâm, tạm thời ta sẽ không giết ngươi.”

Cảnh Dương còn muốn nói thêm gì nữa, còn chưa kịp hé miệng thì cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.

“Đại nhân, vì sao không trực tiếp giết nàng?” Nói chuyện là một người khác, thanh âm nghe ra tuổi còn trẻ.

“Ba!” Trở tay chính là một cái tát.

“Ngươi hỏi thật tốt!” Thanh âm như trước khàn khàn, nhưng khí thế không cho khiêu chiến.

Người bị đánh kia vội vàng quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

Ánh mắt tên có giọng nói như đèn bị hỏng có chút ác độc nhìn chằm chằm Cảnh Dương, trong lòng thầm nghĩ: Mộ Dung Thần, sắp đến lúc ngươi phải trả giá thật lớn.

======================================

“Di, sóc!” Liễu Không ở ngoài động lại gặp được sóc, xem chừng chắc là tiểu tử sóc lần trước quấy rối nàng.

“Đừng chạy nhanh như vậy! Chờ bần tăng một chút a.”

Liễu Không một đường đuổi theo con sóc, thẳng đến một vách đá cáo.

“Đừng đi về phía trước nữa, cẩn thận ngã xuống.” Liễu Không từng bước từng bước nhỏ đi đến, “Ta chỉ muốn cùng ngươi làm bằng hữu, có rãnh rỗi chúng ta nói hai ba câu, cũng có thể giải tỏa buồn phiền.” Mười lăm mười sáu tuổi chính là thời điểm không thể ngồi yên, tất cả những thứ linh tinh trong Long Sơn Động đều được Liễu Không nghiên cứu một lần, thật sự là vô cùng buồn chán, thật vất vả thấy một thứ biết di chuyển, nói gì thì nói cũng phải kéo nó xuống làm bạn với mình mới tốt.

Bất quá vị sóc ca này, hình như không quá nguyện ý cho nàng mặt mũi, lắc lắc đuôi, lại chạy tới trên cây đối diện, bất quá lúc này đổi lại Liễu Không đứng bên vách núi.

“Nhảy xuống, ta đón ngươi, đừng sợ!” Liễu Không nói chuyện bộ dáng rất vô hại.

Bỗng nhiên, con sóc ném một quả thông vào giữa trán của Liễu Không.

“Ôi!” Liễu Không bị đập đau, bưng trán kêu lên.

Chỉ cảm thấy dưới chân trợt một cái, lại mất trọng tâm, Liễu Không còn chưa biết phát sinh chuyện gì, cả người đã té xuống vách núi.

Lúc Liễu Không vừa rơi xuống, cơ thể ôm lấy một sợi dây mây, theo dây mây tiếp tục trượt xuống, cuối cùng lúc xuống đến mặt đất, đầu Liễu Không đập xuống đất, lập tức ngất đi.

Chờ khi nàng tỉnh lại, trời đã đầy sao, y phục trên người cũng bị dây mây làm nát vụn.

“Tê, đau quá!” Đầu Liễu Không bị đập, nhưng ngược lại trên người không có vết thương gì.

“Đây là đâu a? Sao ta chưa bao giờ thấy qua?” Liễu Không sờ đầu, ngồi dậy.

“Vật này rất quen thuộc a? Là cái gì chứ?” Liễu Không nhìn một tảng đá lớn phía sau.

“Là tảng đá trong động!” Liễu Không sợ ngây người, thì ra đường bị chặn trong động đi đến đây, trong lúc vô ý nàng đã xông vào.

Tìm được một ít thảo dược cầm máu trong bụi cỏ thoa lên đầu mình, lúc này mới từng bước một đi vào bên trong.

“Thì ra nơi này cũng có một sơn động, đêm nay trước hết ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai trời sáng, lại nghĩ cách đi ra ngoài.” Liễu Không nhìn bốn phía, đang muốn tìm ít cỏ tranh trải dưới đất, chợt nghe thấy có người đang nói, thanh âm dường như ở tận cùng bên trong truyền tới.

Thì ra nơi này còn có người! Liễu Không vô cùng vui vẻ, đang nghĩ muốn đi vào, chợt nghe thấy một thanh âm âm lãnh nói: “Ngày mai thừa dịp lão đầu tử* không có ở đây, giết người bên trong cho ta.”

*lão nhân, ông già, thủ lĩnh, đại ca

“Dạ, đại nhân, thuộc hạ tuân mệnh!”

Đoạn đối thoại này, Liễu Không nghe được đổ một thân mồ hôi, nơi này lại có kẻ xấu, bọn họ đây là muốn giết ai?

Liễu Không rón rén đi ra ngoài động, tìm một nơi núp vào, ở đây dấu vết của người rất ít, lại là ban đêm, cho nên lúc hai người kia đi ra ngoài, cũng không có chú ý tới gần đó còn có người.

Chờ hai người kia đi xa, Liễu Không mới dám lộ diện, đi vào phía trong động, không ngừng hít thở sâu, “Liễu Không, hi sinh cái tôi, hoàn thành tập thể, có thể ngươi chỉ là một hài tử a! Không thể nghĩ như vậy, phải biết rằng cứu người một mạng còn hơn xây bảy cảnh chùa, ngươi là một người xuất gia, ngươi phải có lòng từ bi.”

Liễu Không nói không dứt lời, càng nói càng nghiêm trọng, càng nói càng lo lắng, chân giống như cái sàng* run liên tục, y phục cũng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, nàng sợ a, sinh tử trước mặt không sợ thì không phải là người, dựa theo tu vi của nàng, cho dù đến Diêm Vương điện cũng không thể thành tiên a.

*cái rây

“Sợ cái gì! Không tiền đồ!” Liễu Không vỗ ngực của mình, bất quá đầu vẫn còn rúc.

Rốt cục đi tới tận cùng bên trong động, Liễu Không chỉ nhìn thấy một người tóc rối bù nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Liễu Không cắn đầu lưỡi của mình, nhưng nàng không cảm thấy đau.

“Ngươi, ngươi là người hay là quỷ?” Liễu Không đi tới trước mặt, lấy tay đâm đâm nàng.

Cái thanh âm này? Liễu Không! Cảnh Dương nỗ lực muốn xoay người, thế nhưng toàn thân một chút khí lực cũng không có.

“Ngươi nói câu gì đi a? Nếu ngươi không nói, ta sẽ niệm kinh.” Toàn bộ hàm răng của Liễu Không đều run rẩy, kinh văn đều niệm không lanh lẹ, sư phụ nói qua, chỉ cần là yêu ma quỷ quái vừa đọc kinh sẽ hiện nguyên hình.

“ Liễu Không.” Cảnh Dương dùng hết khí lực của bản thân, cũng chỉ nói được hai chữ này.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Liễu Không chỉ lo niệm kinh, căn bản không có nghe nàng nói cái gì.

Cảnh Dương hận đến hàm răng đều ngứa ngáy, ngươi không thể lật người ta lại sao, có biết hay hiện tại ta có bao nhiêu khổ cực không!

Hồi phục sức lực, Cảnh Dương một lần nữa mở miệng: “Liễu Không.” Lúc này đây nếu ngươi không nghe thấy, ta sẽ không để yên cho ngươi!

“Liễu Không? Tại sao ngươi lại biết tên của ta, ngươi là ai a?” Thanh âm của Cảnh Dương quá nhỏ, Liễu Không không thể nghe ra nàng là ai, thế nhưng Liễu Không có thể khẳng định một điểm, người này không phải quỷ, hơn nữa còn quen biết mình.

Cúi người xuống, lật người trên mặt đất lại, lại đẩy tóc trên mặt hắn ra, kinh hô: “Cảnh thí chủ!” Nói như vậy người vừa rồi bọn họ muốn giết chính là Cảnh Dương.

“ Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đi rồi sao? Thu thí chủ đâu?” Liễu Không một lần hỏi liên tiếp ba câu, Cảnh Dương đều muốn giơ chân đá nàng, nhưng hiện tại nàng không đủ sức nói được một câu nữa.

“Đi, đi.” Cảnh Dương đã sắp không còn khí lực.

Liễu Không lúc này mới phát giác Cảnh Dương có chút không bình thường, đưa tay dán lên cổ tay của nàng, “Sao ngươi lại trúng Mạn Đà mê dược!”

Loại mê dược này dùng để Mạn đà la cùng các loại mê dược trộn chung với nhau, thần trí rõ ràng, nhưng sẽ khiến người trúng phải cả người không có một tia khí lực.

“Hiện tại ngươi đừng nói chuyện, nén chặt lưỡi lên hàm trên, có thể sẽ có chút đau, nhịn một chút!” Nói xong, Liễu Không liền đem ngón tay của Cảnh Dương để vào trong miệng mình, cố sức cắn một cái, máu đen liền rỉ ra.

Cảnh Dương cảm giác được đau đớn, nhưng sau đó máu đen bị bài trừ, nàng có thể rõ ràng cảm giác được khí lực của mình không còn yếu như lúc nãy.

Liễu Không nhấc cánh tay của Cảnh Dương lên, “Hiện tại chúng ta phải mau đi thôi, nếu không sẽ có người đến, lúc đó thì nguy.”

“Ai đang ở đó!”

Mới ra cửa động đã bị người phát hiện, Liễu Không phải đỡ Cảnh Dương, căn bản không thể tăng nhanh tốc độ.

“Ngươi đi đi, đừng để ý đến ta, bọn họ tới bắt ta, sẽ không làm khó ngươi.” Cảnh Dương yếu ớt không ổn định nói.

“Ngươi đừng nói chuyện, giữ thể lực.” Liễu Không vẫn nắm nàng thật chặc đi về phía trước.

“Ta nói thật, ta không muốn hại ngươi, ngươi có thể cứu ta như vậy, ta đã rất vui vẻ.” Cảnh Dương vừa nói đã muốn đẩy Liễu Không ra.

“Ngươi có tin ta hay không?” Liễu Không nắm tay của Cảnh Dương, mạnh mẽ ngẩng đầu hỏi.

“Tin!” Cảnh Dương không biết Liễu Không muốn làm gì, nhưng ánh mắt lúc này của hắn lại cho mình cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Liễu Không nhìn người đang đuổi theo phía sau, lại nhìn con sông không thấy đáy trước mặt.

Cởi tăng bào, cột bản thân lại với Cảnh Dương, “Ôm chặt ta.”

Cảnh Dương ôm chặc hông của Liễu Không, mặt dán trên lưng của nàng.

“Ta đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau nhảy.”

“Một, hai, ba!”

Giọng nói còn chưa kịp hạ xuống, chợt nghe phác thông một tiếng, lúc mấy tên hắc y nhân đuổi đến, đã không còn thân ảnh của Cảnh Dương cùng Liễu Không.

“Đại nhân làm sao bây giờ?”

Trong mắt nam tử trẻ tuổi được gọi đại nhân lộ ra vẻ hung ác độc địa, quả đấm cũng bị bóp chặt đến nổi vang lên tiếng: “Tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Mộ Dung Cảnh Dương, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chạy đến đâu!

===================================

Buồn ngủ quá xá -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.