Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 12: Chương 12: Đáng tiếc là một hòa thượng




Chương 11: Đáng tiếc là một hòa thượng

Lúc Liễu Không rời đi, trời vẫn còn là tối, mọi người cũng đều còn chưa thức dậy, chọn một thời gian như vậy rời đi, cũng là Liễu Không cố ý, đệ tử phật gia vốn là không nhiễu hồng trần, lẳng lặng đến, lẳng lặng đi đó là kết quả tốt nhất.

Gia đình sống trên núi, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì ngừng lại, luôn luôn dậy rất sớm, con gà trống trong sân vừa mới gáy sáng, Trần đại thúc cùng Tiểu Hoa đều trước sau thức dậy.

“Ngươi đi nhóm lửa nấu cơm, ta đi xem Liễu Không sư phụ một chút, hình như đêm qua có gió mạnh, phòng củi cũng không đủ chắn gió, e là cả đêm hắn ngủ không được ngon giấc.” Vừa nói vừa kéo then cửa, đi ra ngoài.

“Cốc cốc cốc. . .” Lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ khiến người ở bên trong nghe thấy được.

“Chẳng lẽ còn chưa dậy? Không thể nào a?” Trần đại thúc nhíu nhíu mày, lại giơ tay lên gõ cửa.

“Cốc cốc cốc. . .”

“Liễu Không sư phụ, dậy rồi sao?”

Bên trong vẫn không có người nào lên tiếng trả lời, “Liễu Không sư phụ? Ta có thể vào không?”

Trên tay lại dùng thêm chút lực khí, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trần đại thúc bước vào nhìn, đâu còn ai a!

Phòng củi được dọn dẹp sạch sẽ, chồng củi mất trật tự bên cạnh cũng đều được sắp xếp lại, ngay ngắn dựa vào tường.

Nhìn tình trạng này, đoán chừng Liễu Không cũng đi một canh giờ.

“Liễu Không sư phụ còn chưa dậy sao?” Tiểu Hoa đã nhóm bếp xong, chuẩn bị nước nấu cháo, nàng nhớ kỹ Liễu Không rất thích ăn cháo trắng.

Trần đại thúc ngăn gạo trắng trong tay Tiểu Hoa lại.

“Cha, ngài làm cái gì vậy a?”

“Dư rồi.”

Tiểu Hoa nhìn gạo trắng trong tay, lắc đầu: “Năm người như vậy vừa vặn.”

Trần đại thúc cầm bớt trắng trong tay hướng về phía khạp gạo, nhẹ nhàng đổ vào, “Bốn người, như vậy mới vừa đủ.”

Thế nào lại là bốn người chứ?! Tiểu Hoa vô cùng khó hiểu nhìn cha nàng.

Trần đại thúc đương nhiên hiểu rõ ý của khuê nữ nhà mình, trả gạo lại vào tay nàng, nói: “Liễu Không sư phụ sáng sớm đã đi rồi.”

“A? Sao hắn lại đi!” Tiểu Hoa vừa nghe đến Liễu Không đi rồi, lòng liền chìm xuống đáy cốc, vốn nàng còn rất vui vẻ, hiện tại hoàn toàn không còn sức sống, bưng gạo trắng, ngây ngốc đứng tại chỗ bất động.

“Ai ai ai, làm gì chứ, mau bỏ vào nồi a!” Trần đại thúc ở một bên cầm muỗng thiết đảo ven thành nồi.

Tiểu Hoa bị cha nàng dọa sợ, giật mình một cái, chu mỏ oán trách nhìn Trần đại thúc “Bỏ vào nồi thì bỏ vào nồi, hung dữ như vậy làm gì.”

Trần đại thúc cũng là người từng trải, nhìn bộ dáng này của nữ nhi nhà mình, hắn đương nhiên cũng hiểu, trong lòng không khỏi thở dài, nếu không phải ở đây là nơi thâm sơn ít người sống, theo tuổi tác của khuê nữ nhà mình cũng nên kết hôn rồi.

Trần đại thúc suy tư nửa ngày, nhắc tới người tốt, Liễu Không vậy dĩ nhiên là không cần nói, phẩm hạnh, hành vi thường ngày, cũng phải vươn ngón tay cái! Nếu như khuê nữ nhà mình có thể thành đôi với hắn, bộ xương già của mình cũng thật sự yên tâm.

Bất quá chỉ là có một chút làm khó, hắn là một hòa thượng a, hòa thượng này làm sao có thể lập gia đình a! Đây chẳng phải là phá hủy quy tắc phật gia sao, truyền ra ngoài cũng không dễ ngeh a.

“Chờ mấy ngày nữa, cha phải xuống núi một chuyến.”

Tiểu Hoa đảo muỗng trong nồi nói:“Không phải mấy ngày trước vừa họp chợ về sao? Sao còn muốn đi nữa?”

Trần đại thúc không trả lời khuê nữ của mình, hai tay chấp sau lưng đi ra ngoài, trước khi ra cửa, mới tung một câu: “Đi tìm lang quân như ý trở về cho con.”

“Cha!” Tiểu Hoa thoáng cái đỏ mặt, cha nàng đây là nói cái gì đó!

“Thuốc này của hòa thượng xác thật tốt hơn nhiều so với thảo dược kia, ngài xem ngài chân đều đã lên vảy, hôm nay xuống giường đi lại khẳng định không thành vấn đề, ngay mai là có thể hồi cung!”

Thu Bảo nhìn chân kết vảy, đầu tiên là vô cùng vui vẻ, vảy nói rõ cái gì, nói rõ sắp khỏi rồi a, bất quá một chuyện khác lại để cho nàng lo lắng, cái này sau này có thể để lại sẹo hay không a? Công chúa là kim chi ngọc diệp*, cho dù là trên chân, có sẹo tự nhiên cũng không tốt a.

*cành vàng lá ngọc

“Công chúa chờ chúng ta trở về cung, ta kêu Lưu nữ quan đưa chút băng cơ sương* đến, miễn cho trên chân công chúa của ta có sẹo sẽ khó coi.”

*có lẽ là 1 loại kem trị sẹo :))

Cảnh Dương vừa mới tỉnh, hai mắt còn mờ mịt, Thu Bảo nói cái gì nàng không thèm để ý, chỉ theo quán tính gật đầu, trong miệng “Ân” ra tiếng.

“Nha!” Đột nhiên Cảnh Dương bị một cái khăn đắp lên mặt, chủ yếu nhất là nó lạnh như băng.

“Hắc hắc! Công chúa có cảm thấy rất thoải mái hay không a! Đây là Long sơn tuyền thủy*!” Khuôn mặt phóng đại đang cười hì hì của Thu Bảo hiện ra trước mắt Cảnh Dương.

*Nước suối Long Sơn

Cảnh Dương híp mắt nhìn chằm chằm Thu Bảo, cắn răng thở phì phò.

Thu Bảo nháy mắt một cái, sao lại cảm thấy có chút đằng đằng sát khí đây!

“Cái kia, công chúa ta đi ra ngoài đem nước vào.” Nếu Thu Bảo không chạy thì chính là tên ngốc!

“Thu Bảo!” Rất rõ ràng hai chữ này chính là từ kẽ răng của Cảnh Dương chen ra ngoài.

Thu Bảo lập tức dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người lại.

“Tới đây!”

Thu Bảo bước nhỏ mà đi, dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước.

“Công chúa, ta sai rồi. . .”

Cảnh Dương chu mỏ, nhìn Thu Bảo, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cấp tốc cầm lấy cái khăn trong thau nước, liền lau lên sau gáy của Thu Bảo.

“Ai nha! Lạnh a!” Thu Bảo xuýt xoa thở ra vài ngụm lãnh khí.

“Không được trốn!” Tiểu tính tình của Cảnh Dương lại nổi lên.

“Công chúa tha mạng a!” Thu Bảo liên tiếp cầu xin tha thứ.

Chủ tớ hai người chơi trò này không biết chán.

“Cốc cốc cốc. . .”

Tiếng cười vui im bặt.

“Ai a?” Thu Bảo nhìn cửa hỏi một câu.

“Hai vị ân công, dậy rồi sao? Có thể đi ra ăn điểm tâm.” Chính là thanh âm của Trần đại thúc.

“Nga nga, tốt, chúng ta ra liền.”

Tiếng nói vừa dứt, bụng của Cảnh Dương cũng rất nể tình kêu lên: “Sùng sục sùng sục.”

Nhất thời mặt Cảnh Dương ửng hồng, quay mặt không nhìn tới Thu Bảo, đứng đắn nói: “Lần này bản công chúa tạm thời bỏ qua cho ngươi!”

Thu Bảo cười hắc hắc, cúi người: “Đa tạ công chúa!”

Cảnh Dương vừa lên bàn ăn lập tức tìm kiếm thân ảnh của người nọ, lúc nãy vừa mới ra ngoài cũng không có thấy nàng, lại chạy đi nơi nào?

Thu Bảo dùng dư quang liếc về phía Cảnh Dương, thấy người này không chuyên tâm ăn cơm, nhìn quanh bốn phía, không cần phải nói nhất định là nhớ hòa thượng kia.

Cảnh Dương đưa tay đặt ở phía dưới bàn, kéo kéo tay áo của Thu Bảo, hạ giọng: “Ngươi hỏi một chút.”

Thu Bảo mở to hai mắt, giả bộ không hiểu: “Cái gì?”

Cảnh Dương nhíu nhìn nàng, ý của ánh mắt kia chính là: Ngươi không biết sao? Giả bộ cái gì mà giả bộ a!

Đáng tiếc đúng là Thu Bảo vẫn nhất định giả vờ, trợn tròn cặp mắt, bộ dạng như là: Ta cái gì cũng không biết!

Tức giận đến Cảnh Dương thật muốn một cước đá nàng xuống ghế, ngươi cứ đắc ý đi, xem lúc trở về cung, ta thế nào “thu thập” ngươi!

Cảnh Dương cắn cắn đầu lưỡi, không phải là hỏi một câu thôi sao, bản thân tự hỏi: “Nha...Trần đại thúc, Liễu Không hòa thượng sao không ra ăn a?”

Xoay mặt nhìn Thu Bảo, bĩu môi, không cần ngươi, ta tự mình hỏi! Hừ!

Thu Bảo nhìn biểu tình này của công chúa, nuốt một ngụm nước bọt, nàng đang cầu nguyện vì cuộc sống sau khi hồi cung sau này của mình a!

Không đợi Trần đại thúc mở miệng nói, đã bị Tiểu Hoa giành trước một bước.

Không đề cập tới hắn thì tốt, nhắc tới hắn Tiểu Hoa lại một bụng tức giận, đâu có muốn ăn cơm chay nhà ta, chỉ chớp mắt một cái đã bỏ chạy!

“Mới sáng sớm hắn đã đi rồi! Cũng không biết gấp như vậy làm cái gì!” Chu miệng rõ ràng cho thấy mình mất hứng.

“Tiểu Hoa! Không được nói lung tung.” Trần đại thúc ở một bên mắng.

Quay đầu lại nhìn Cảnh Dương nói: “ Đệ tử Phật môn phần lớn đều là như vậy, thói quen sáng sớm, chúng ta ăn cơm của chúng ta đi.”

Cảnh Dương gật đầu, nếu như vậy, nàng còn có thể nói cái gì.

Bất quá Thu Bảo ở một bên nghe Liễu Không đi rồi, ngược lại không có cảm giác quá lớn, ngược lại càng ăn càng ngon miệng.

“Nha!” Thu Bảo hô to một tiếng, dẫn tới người khác đều nhìn phía nàng.

“Không có việc gì, cắn, cắn trúng, đầu lưỡi.” Lúc nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Dương, ta nói công chúa a, có thể dời chân ngài ra khỏi chân ta không, đau quá a!

Khóe miệng Cảnh Dương nổi lên nụ cười sáng lạn: “Thế nào không cẩn thận như vậy a, ăn từ từ a.” Dưới chân lại vẫn dùng lực như cũ.

Thu Bảo không nói gì, cúi đầu sắp vùi vào trong bát, nàng nên sớm phải biết, công chúa cười với mình nhất định sẽ không có chuyện tốt.

“Một cái hố, hai cái hố, ba cái hố. . .” Liễu Không theo dọc theo đường đi đều đếm vũng nước trên đất, sư phụ nói té ở đâu phải đứng lên ở đó, nàng hiện tại muốn nhìn rốt cuộc là cái hố nào hôm qua hại nàng té một thân toàn bùn.

Đang đếm hố, không có để ý, chân trượt một cái, lại ngã xuống đất “Ai u! Cái mông của ta!”

========================================

Tiền đồ!

Mình rất đồng cảm với các bạn hoài nghi “Có phải Liễu Không thật sự là công hay không a?” !!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.