Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 47: Chương 47: Mộng?




Editor: Ami

Beta: Wall

Chương 46 : Mộng?

Thu Bảo nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đem Cảnh Dương thiếu chút nữa ngã sấp xuống ổn định lại, đỡ đến một bên ghế ngồi xuống.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đôi môi Cảnh Dương trắng bệch.

“Người nọ võ công cao cường, tiểu nhân căn bản ngăn không được, tối, tối, tối trọng yếu là. . .” Thị vệ không có nói thêm nữa, mà ngẩng đầu liếc mắt hướng Cảnh Dương, bộ dạng như là không dám nói .

“Nói mau!” Cảnh Dương một chưởng vỗ vào trên bàn, giận dữ hét.

Thị vệ không dám có nữa sở giấu diếm, đem những gì bản thân thấy một chữ không rơi nói ra: “Người nọ hẳn là ám vệ triều đình!”

“Ám vệ, ngươi xác định?”

“Tiểu nhân thấy chính là thiên chân vạn xác, vũ khí người nọ dùng là Lưu Vân đao triều đình đặc chế cho ám vệ, tuyệt đối không có khả năng sai được ...”

Nước mắt Cảnh Dương nhất thời không khống chế được chảy đầy hai gò má, từng giọt từng giọt như nặng nghìn cân, thanh âm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe rõ ràng, mà cả người nàng lâm vào trạng thái dại ra, cắn chặt đôi môi trắng bệch, một câu đều nói không nên lời, Thu Bảo thấy thế liền bảo thị vệ lui xuống.

“Công chúa, ngài đừng như vậy, cẩn thận thân thể.”

Cảnh Dương cố sức nhéo chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, than thở khóc lóc nói: “Là ta hại nàng a, vì sao? Ta cũng đã đem nàng cất bước, phụ hoàng vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt! Lẽ nào không thể để cho nàng một con đường sống sao!”

“Công chúa, ngài không nên như vậy! Trước nên tỉnh táo lại!” Trong mắt Thu Bảo cũng phiếm đầy lệ quang, xem ra hoàng thượng đây là để ngừa vạn nhất, lúc này Liễu Không hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Đột nhiên Cảnh Dương mạnh mẽ đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa.

“Công chúa, ngài muốn đi đâu?”

“Đi, nhanh đi tìm Vệ Trường Phong! Hiện tại đuổi theo khẳng định tới kịp, Liễu Không không thể chết được!” Cảnh Dương cầm lấy tay Thu Bảo, cắn răng gian nan nói: “Là ta mang nàng ra, ta không thể để nàng cứ như vậy chết đi!” Ta đã phụ đi thâm tình của nàng, không thể khiến nàng bồi cả tính mệnh của mình vào nữa.

“Công chúa!” Thu Bảo từ phía sau gắt gao ôm lấy Cảnh Dương, tùy ý nàng liều mạng giãy dụa: “Vô dụng ! Đừng! Cho dù ngài tìm được, Liễu Không cũng không thể sống được!”

“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Dương đình chỉ giãy dụa, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là không sống được?” Mấy chữ này nói ra phá lệ nặng nề.

Rốt cục bản thân không gạt được nữa, Thu Bảo cắn răng, dù sao cũng đã nói, nói hết cho nàng cũng tốt, để nàng triệt để chết tâm.

Mạnh mẽ hít một ngụm khí lạnh, chậm rãi nói: “Liễu Không hắn trúng độc, đã sống không được bao lâu!”

“Trúng độc?” Cảnh Dương tự lắc đầu một mình: “Sao lại trúng độc, không có khả năng a, sai.” Ngừng lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn đôi mắt Thu Bảo, cắn môi có chút mờ mịt hỏi: “Sao ngươi biết nàng trúng độc?”

Thu Bảo không chút sợ hãi ánh mắt chất vấn của Cảnh Dương, nhàn nhạt mở miệng: “Lúc đưa hắn đi, hắn ói ra máu đen, ta vừa vặn thấy.”

“Ngươi vô liêm sỉ!” Cảnh Dương đưa tay kéo áo Thu Bảo: “Vì sao không nói cho ta biết! Vì sao còn muốn đưa nàng đi!”

“Có ích gì sao?” Trong mắt Thu Bảo phiếm lệ, nhìn bàn tay nàng đang nắm áo mình, lại ngẩng đầu chống lại ánh mắt của nàng “Cho dù ngài có thể giữ hắn lại thì có ích lợi gì, như vậy sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn!”

Câu nói này thật sâu đâm vào trái tim Cảnh Dương, nàng nghĩ bản thân đều không thể hô hấp, chuyển động các đốt ngón tay một chút cũng sẽ mang đến cảm giác đau đớn tận tim, hai mắt đẫm lệ: “Tại sao có thể như vậy! Lúc nàng nói chuyện với ta còn rất tốt a! Ta không tin!”

Đẩy Thu Bảo ra, thất thanh khóc rống: “Ta không tin ngươi! Sao ngươi có thể nói thế với ta! Ngươi biết không, trước khi đi ta đánh nàng! Nói rất nhiều lời tuyệt tình, khiến cho nàng cả người đầy thương tích, mục đích vì muốn giữ cho nàng một con đường sống, mà hiện tại ngươi nói cho ta biết, ta đẩy nàng vào chỗ chết! Ngươi thật sự khiến ta đau lòng a!”

Cảnh Dương dứt lời lại phóng ra ngoài cửa: “Ta không tin, ngươi nhất định là gạt ta, ngươi muốn chia rẽ chúng ta, ta không tin ngươi, ta muốn đi tìm nàng!”

“Công chúa! Ngài đừng như vậynữa!” Thu Bảo gắt gao ôm nàng vào lòng: “Ngài còn không hiểu, từ lúc ngài đưa nàng đến Việt Dương thành thì đã sai rồi, Liễu Không không thích hợp ở đây, ngài cũng không bảo hộ được hắn, tình cảm của ngài bất quá chỉ là bùa đòi mạng khiến hắn đến Diêm vương điện nhanh hơn thôi!”

“Tránh ra!” Cảnh Dương càng không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “Ta không nghe ngươi nói, gạt người! Đều là gạt người, ta muốn đi tìm Liễu Không!”

Hiện tại Cảnh Dương đã mất khống chế, ai nói đều nghe không vào, nếu để nàng tiếp tục tùy ý hồ đồ như thế, Thu Bảo cũng ngăn không được, hạ quyết tâm, chặt một phát vào sau ót của Cảnh Dương.

Thu Bảo đem Cảnh Dương đang hôn mê đỡ tới trên giường, nhìn gương mặt tiều tụy kia, nức nở nói: “Thu Bảo biết ngài không dễ chịu, nhưng tất cả rồi sẽ qua đi, Thu Bảo không thể mắt mở trừng trừng nhìn ngài dằn vặt bản thân như thế, quyết không thể!”

Trong mê man Cảnh Dương dường như thấy một giấc mộng, nàng mơ tới Liễu Không, thời gian các nàng ở dưới vách núi, các nàng cười chính là hài lòng như vậy, Liễu Không ôm nàng nói yêu nàng, các nàng muốn cả đời cùng một chỗ! Nụ cười của người nọ lại một lần nữa làm ấm áp trái tim cô độc của Cảnh Dương . Nhưng đột nhiên bầu trời mây đen rậm rạp, Liễu Không nói cho nàng biết hắn là nữ nhân, cùng nàng như nhau là nữ nhân, sau đó hắn liền biến mất, nàng không tìm được thân ảnh của hắn nữa.

“Liễu Không!” Trong lúc ngủ mơ Cảnh Dương bị giấc mộng của bản thân làm giật mình tỉnh giấc.

Cảnh Dương cảm giác mình ngủ đã lâu, Thu Bảo thấy nàng tỉnh vội vàng tiến lên hỏi: “Công chúa, ngài tỉnh, ăn một chút gì đi, ngài một ngày đêm chưa từng ăn cơm.”

“Thu Bảo?” Cảnh Dương có chút mơ hồ nhìn nàng, một hồi lâu cũng không phản ứng, hẳn vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng kia, nhưng sau đó lập tức tỉnh táo lại, cầm lấy tay Thu Bảo lại hỏi: “Liễu Không đâu? Nàng đang ở đâu? Đầu ta đau quá, ta. . .” Đang nói, nước mắt Cảnh Dương liền không khống chế được rơi xuống, làm ướt cả đệm chăn.

“Công chúa, đừng suy nghĩ nữa, đừng nhớ hắn nữa, hãy xem việc này đều quá khứ đi, ngài coi như là làm một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng.” Thu Bảo nói xong, lập tức quay đầu nhìn nơi khác, nàng không muốn nhìn nữa, cũng không nhẫn tâm nhìn khuôn mặt tiều tụy kia của Cảnh Dương nữa.

“Mộng?” Cảnh Dương thì thào nhắc tới chữ này, coi như là giấc mộng, mà nàng thế nào có thể xem đây là mộng chứ? Liễu Không là thật, ngày này là thật, các nàng thân mật khăng khít cũng là thực sự, cảm tình này đều là thực sự, ngươi muốn ta thế nào xem tất cả là mộng a!

“Điều này sao lại là mộng chứ?” Mùi vị đau khổ tràn ngập trái tim Cảnh Dương.

“Chính là mộng! Đây là một giấc mộng!” Thu Bảo vững vàng nắm tay Cảnh Dương, đầu ngón tay bởi vì cố sức đều trở nên trắng, hô lớn: “Công chúa, ngài tỉnh ngộ đi!”

Nước mắt Cảnh Dương từ lúc bắt đầu chưa từng ngừng rơi, gian nan nhìn Thu Bảo lắc đầu, khóe miệng kéo ra một tia khổ sáp: “Ngươi không hiểu, Liễu Không nàng không nên chịu tội như vậy, nàng không nên chết.” Liễu Không nàng là một nữ nhân, Cảnh Dương ở trong lòng yên lặng mà nói, nhưng ngay cả một nữ nhân yếu đuối tay không tất sắt như thế phụ hoàng cũng không nguyện ý buông tha nàng. “Hoàng cung này chung quy khiến người tâm ý rét lạnh, hại phu quân.”

Thu Bảo nhíu chặt vùng xung quanh lông mày: “Công chúa, cho dù trong cung như vậy, chuyện dơ bẩn tội ác cỡ nào đi nữa, ngài cũng phải tỉnh lại! Chỉ có khi ngài cường đại rồi, áp đảo mọi người, ngài mới có thể chân chính bảo hộ thứ bản thân quý trọng.”

Cảnh Dương nghe câu nói này của Thu Bảo, trong ánh mắt thoáng hiện một cái gì đó rất phức tạp, nhìn chằm chằm vào tiền phương, cứ như vô thần rồi lại hữu thần, ngồi dậy, lau đi nước mắt, dùng một loại ngữ khí cực kỳ lạnh lùng xưa nay chẳng bao giờ có, nói: “Ngươi nói không sai, bản cung cần cường đại hơn, ta không thể để cho người bài bố như vậy, cho dù là phụ hoàng cũng không được.”

Thu Bảo nhìn Cảnh Dương hiện tại, trong lòng sinh ra một cỗ bất an, trực giác của nàng nói cho nàng, công chúa thay đổi.

Lúc Liễu Không bị cướp đi, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, như bay bổng, sau đó lập tức rơi xuống, trước ngực bị người vỗ một chưởng, sau đó là vài ngụm máu đen từ trong miệng phun ra.

“Nếu như ngươi muốn giết ta, cũng không cần lao lực như thế, khụ khụ.” Liễu Không lau vết máu trên khóe miệng: “Ta trúng độc, không được bao lâu sẽ chết.”

Người bịt mặt không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền đưa chưởng áp sát phía sau lưng của nàng.

Liễu Không có thể cảm giác được có hai cỗ khí lưu quẩn quanh trong cơ thể mình, trong lồng ngực vừa chua xót vừa dồn nén, không nhịn được, vài ngụm máu đen được phun ra, nhiều lần như vậy, càng không ngừng hộc máu đen, thẳng đến phun ra màu máu đỏ tươi, người nọ mới thu hồi chưởng.

Sau khi nôn hết máu đen, khí lưu trong lồng ngực cùng cảm giác không khỏe cũng biến mất, chỉ cảm thấy từng đợt ấm áp, Liễu Không không hiểu gì nhìn người này, đưa tay dò xét mạnh tượng của bản thân, độc tuyến kia dĩ nhiên tiêu thất, người này không phải tới giết nàng? Vậy vì sao hắn lại muốn cứu mình đây?

“Vì sao cứu ta?” Tuy rằng độc thanh trừ, nhưng thân thể Liễu Không còn rất suy yếu, nói ra cũng là hữu khí vô lực .

Người nọ như trước không nói gì, bản thân ném Liễu Không vào nhà gỗ nhỏ, bản thân liền đi ra ngoài.

Liễu Không muốn gọi hắn lại hỏi rõ ràng, thế nhưng thân thể của chính mình thật sự là quá suy yếu, hai mắt tối sầm sau đó hôn mê.

Lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, người nọ vẫn mặc hắc y che mặt, nhưng trong tay nắm ba con rắn hình dạng giống nhau.

“Ngươi làm cái gì! Ngươi đừng đến!” Liễu Không nhìn người này trong tay cầm rắn, đi từng bước về phía mình, ngực sợ không ngớt, lẽ nào gặp phải biến thái, cứu mình, rồi lại muốn dằn vặt mình? Nếu như vậy thà trực tiếp chết cho xong! Cũng tốt hơn như bây giờ bị hắn dằn vặt!

“Ngươi muốn giết cứ giết, một nhát thống khoái, dằn vặt như vậy không phải anh hùng hảo hán gì!” Gân xanh trên đầu Liễu Không đều bạo lên, nàng muốn chạy trốn, mà toàn thân cũng không có khí lực, đừng nói chạy, đi cũng đi không nổi.

Người nọ như trước không để ý tới nàng, đi tới trước mặt Liễu Không thì ngừng cước bộ, một tay mạnh mẽ mở miệng Liễu Không ra, tay kia cầm rắn lên, chỉ chốc lát Liễu Không lập tức cảm giác miệng mình bị cái gì vừa đắng vừa chat lấp đầy.

Tim Liễu Không sắp nhảy ra ngoài, nàng cho rằng người nọ là muốn bắt rắn tới độc nàng, không ngờ là muốn cho mình ăn mật rắn, đây là đang cứu nàng sao?

Liễu Không chịu đựng mùi trên khóe miệng, ngừng thở nuốt mật rắn xuống, hạ giọng nói: “Rốt cuộc vì sao cứu ta? Mục đích của ngươi là cái gì?”

Vẫn là vấn đề này, bất quá câu trả lời vẫn là trầm mặc như cũ.

“Ta nói cho ngươi, đừng nghĩ có được chỗ tốt từ ta, ta chỉ là hòa thượng đã bị trục xuất khỏi phật môn, còn lại cái gì cũng không phải! Ngươi nếu như muốn dùng ta đi áp chế ai, vậy mười phần sai!”

Trong nháy mắt một ánh mắt như diều hâu bắn về phía Liễu Không, nhất thời làm nàng sợ toát một thân mồ hôi, chân cũng không tự giác lui về phía sau.

Người nọ thấy bộ dạng sợ hãi của Liễu Không, không tự giác từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ khinh thường, trầm thấp một tiếng nói: “Tốt xấu cũng từng là tăng nhân Long Sơn Tự, không nghĩ tới ngươi là thứ sợ chết như vậy!”

“Ngươi!” Trừng mắt vừa muốn phản kích, người nọ lập tức ra khỏi cửa, Liễu Không tức giận không ngớt, nói nàng như thế nào đều không có vấn đề gì, nhưng tuyệt không thể nói Long Sơn Tự! Sau đó liền đưa tay dùng khí lực lớn nhất tát bản thân một cái, trong miệng mắng: “Không tiền đồ, ngươi lui cái gì a!”

Hôm nay lúc lâm triều, Mộ Dung Thần liền đem đề nghị ngày ấy của Cảnh Dương biến thành thánh chỉ, hắn có thể cảm giác được sự ẩn nhẫn dưới khuôn mặt tươi cười của Tống Thanh Sơn, phải biết rằng hắn là hoàng đế, thiên tử uy nghiêm là không cho bất luận kẻ nào khiêu chiến, cho dù là không biểu lộ ra cũng không được!

“Thế nào? Tống thừa tướng có cái gì dị nghị sao?” Nụ cười âm lãnh của Mộ Dung Thần đọng ở bên mép.

“Thần, khấu tạ thánh ân của hoàng thượng.” Tống Thanh Sơn còn có thể nói cái gì, chỉ có tiếp thu.

Tống Tuấn Dật thấy phụ thân mình đều nói như vậy, hắn tự nhiên cũng không dám nói cái gì nữa, quỳ trên mặt đất, cũng tiếp thánh chỉ.

Khuôn mặt già nua của Tống Thanh Sơn vặn vẹo, tàn bạo mắng: “Thực sự là tối độc phụ nhân tâm*, cư nhiên đề nghị cho ngươi đi đến tiền tuyến biên cương!”

*độc nhất lòng dạ đàn bà

Tống Tuấn Dật cũng một mặt nhăn nhó khổ sở, hắn luôn luôn sống an nhàn sung sướng, đâu thể chịu được biên cương khổ như vậy: “Cha, vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ, hài nhi không muốn đến chỗ lạnh khủng khiếp đó.”

“Có thể làm sao bây giờ!” Hai tay Tống Thanh Sơn chắp phía sau, cuối cùng không nỡ hài tử của hắn, thở dài nói: “Ngươi trước hết ủy khuất một chút, ta cùng phó tướng ở đó nói một chút, đến lúc đó sẽ không thực sự cho ngươi lên chiến trường, ngươi rèn đúc một đoạn thời gian, vi phụ sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi trở về.”

“Cha!”

“Ngươi còn gọi cái gì! Đây là thánh chỉ! Ngươi còn muốn kháng chỉ phải không!” Tống Thanh Sơn nghiêm mặt răn dạy nhi tử, thực sự là ngu xuẩn cực kỳ!

Trong tẩm cung, Cảnh Dương đang sơ tóc, vừa nghĩ đến lúc trong triều thấy sắc mặt khó coi kia của Tống Thanh Sơn, nàng đã muốn cười.

“Công chúa, Vệ đại nhân tới.”

Cảnh Dương giương mắt cho Thu Bảo một ánh mắt, Thu Bảo lập tức cho lui thị tị bốn phía, bản thân canh giữ ở ngoài cửa điện .

“Vi thần bái kiến công chúa.”

“Không cần đa lễ, sự tình làm thế nào rồi?”

Vệ Trường Phong đè thấp thanh âm nói: “Này dọc theo đường đi vi thần đều tra xét một lần, tất cả đều không có phát hiện cái gì, nếu như Liễu Không thực sự xảy ra chuyện gì, tối thiểu cũng sẽ có một chút vết tích, tuyệt đối không thể như bây giờ, cái gì đều tra không được.”

Cảnh Dương đảo mắt: “Vậy tra được là ai cướp hắn đi không?”

“Cái này vi thần còn đang tra, chuyện của ám vệ, không tiện điều tra, bọn họ đều là tuyệt mật.”

Cảnh Dương đành thuận theo: “Được rồi, đã biết, ngươi tiếp tục tra, có chuyện gì nhất định phải đúng lúc báo cho bản cung.”

“Vâng, vi thần xin cáo lui.”

Sau khi Thu Bảo đưa Vệ Trường Phong đi, lo lắng vội vàng đi tới trước mặt Cảnh Dương: “Công chúa, ngài như thế quang minh chính đại kêu hắn đến, không sợ có người theo dõi sao?”

Cảnh Dương cầm lấy gỗ lim, tiếp tục sơ tóc, khóe miệng câu ra một tia cười nhạt: “Ta chính là muốn để cho bọn họ theo dõi.” Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể tự động đưa tới cửa.

==========================================

*nhiều chỗ mình vẫn để hắn vì chỉ có 1 mình Cảnh Dương biết Liễu Không là nữ thôi nhé :)

p/s: nhắc lỗi chính tả :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.