Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 18: Chương 18: Tìm người




Chương 17: Tìm người

“Một đám thùng cơm*! Đường đường đại nội cao thủ cứ như vậy trơ mắt nhìn công chúa bị người cướp đi! Vệ Trường Phong ngươi lại còn có mặt mũi trở về gặp trẫm!” Mộ Dung Thần mạnh mẽ ném ấm trà tử sa về phía người đang quỳ trên mặt đất.

*thùng cơm: kẻ vô dụng

“Tội thần tự biết không mặt mũi nào trở về gặp mặt thánh thượng, nhưng cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội nữa, nếu như không tìm được công chúa trở về, Trường Phong nguyện lấy cái chết tạ tội!”

Mộ Dung Thần híp mắt, trong cơn giận dữ nhìn hắn, “Ngươi cho người của hoàng gia là cái gì? Ngươi cho rằng chỉ một cái mạng rẻ tiền rách nát của ngươi là có thể tạ tội? Ngươi cũng quá coi thường nữ nhi của trẫm rồi!”

“Tội thần không dám!” Vệ Trường Phong dập đầu đến ra máu: “Trường Phong chỉ muốn tìm công chúa về, cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội!”

“Hảo, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, trong vòng năm ngày nếu như ngươi vẫn chưa tìm được công chúa, trẫm không chỉ muốn ngươi lấy cái chết tạ tội, trẫm còn muốn tru cửu tộc nhà ngươi!” Giọng nói âm lãnh không gì sánh được, hoàng quyền giờ khắc này ở trên người Mộ Dung Thần được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Trường Phong cẩn tuân thánh mệnh!”

Từng chữ từng chữ Vệ Trường Phong nói cơ hồ cắn nát môi mới nói ra được, quả nhiên là gần vua như gần cọp. Từ ngự thư phòng lui ra, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn hiểu rõ việc này chỉ có thể thành công, không được thất bại, bằng không toàn bộ Vệ gia đều sẽ phải chịu liên lụy.

“Vệ đại nhân, Hoàng thượng nói như thế nào?” Thu Bảo vẫn hầu ở bên ngoài ngự thư phòng, chính là vì muốn hỏi rõ tình huống.

Vệ Trường Phong đôi môi trắng bệch nhìn Thu Bảo, thân thể không ngừng lung lay.

“Vệ đại nhân?” Thu Bảo đỡ vệ cánh tay của Vệ Trường Phong, “Ngài không sao chứ?”

Vệ Trường Phong ổn định thân thể, dời đi cánh tay được Thu Bảo đỡ, lắc đầu: “Thu cô nương không cần phải lo lắng, Trường Phong vô ngại.”

Lại tiếp tục nói: “Hoàng thượng phái cho ta ba mươi vị đại nội cao thủ, lập tức khởi hành đi Long Sơn Tự, trong vòng năm ngày nhất phải tìm được công chúa.”

“Ta cũng đi!”

“Thu cô nương, chuyến này nhất định gian nguy vạn phần, một nữ hài tử như ngươi rất bất tiện, hơn nữa năm ngày, cũng có thể là có đi không có về.” Vệ Trường Phong nhíu mày nhìn nàng, lời của mình đều đã nói đến mức này, tin tưởng nàng cũng có thể hiểu.

Thu Bảo không trực tiếp trả lời Vệ Trường Phong, mà là hỏi: “Vệ đại nhân nghĩ Thu Bảo là người rất sợ chết sao?”

“Thu. . .”

Thu Bảo cắt đứt hắn, mở miệng lại nói: “Vệ đại nhân cũng là người trung nghĩa, nhất định hiểu rõ ý nghĩa của câu “Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo”*, từ nhỏ Thu Bảo đã ở trong thâm cung, chịu nhiều đau khổ, nếu không phải năm đó công chúa ra tay cứu giúp, Thu Bảo có thể đã sớm bị quản sự công công đánh chết.” Ngẩng đầu nhìn thẳng Vệ Trường Phong, trong ánh mắt lóe sáng, “Mạng của Thu Bảo đều là công chúa ban cho, cho nên Vệ đại nhân cho rằng nếu công chúa có cái gì bất trắc, cho dù hoàng thượng không truy cứu ta, nhưng Thu Bảo làm sao có thể buông tha cho bản thân?”

*chịu ơn một giọt nước, đền đáp cả dòng suối

Vệ Trường Phong nhìn cương nghị trong mắt Thu Bảo, hắn làm một nam tử đều cảm thấy mặc cảm, chắp tay lên: “Chính là Vệ mỗ quá lo lắng, vừa rồi nếu có chỗ bất kính, xin Thu cô nương hãy thứ lỗi.”

“Vệ đại nhân làm vậy chỉ vì suy nghĩ cho nô tỳ.” Thu Bảo hạ mình* đáp lễ, “Hiện tại Thu Bảo trở về thu thập bao y phục đi cùng Vệ đại nhân.”

*động tác nhún một cái của nữ trong phim cổ trang ý :D

Vệ Trường Phong thấy nàng khăng khăng muốn đi cùng mình, trong lòng cũng không biết là hỉ hay bi, nhưng vì lời nói vừa rồi, hắn cũng không tiện ngăn cản người ta nữa, chỉ gật đầu, thầm chấp nhận cách làm của Thu Bảo.

Công chúa ngài chờ Thu Bảo, ngài nhất định phải chờ Thu Bảo, ta đây sẽ tới tìm ngài!

“Sư phụ! Không xong!” Liễu Trần ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào.

“Vi sư đã nói bao nhiêu lần rồi, phật môn là nơi thanh tịnh, không được hô to gọi nhỏ như thế.” Nâng tay áo phất nhẹ một cái, cửa đã được đóng lại, “Chuyện gì?” (cao cmn thủ .__.)

Sắc mặt Liễu Trần trắng bệch, cũng sắp không còn huyết sắc, môi cũng bị cắn nát, quỳ rạp xuống trước người Vô Minh, khóc ròng nói: “Sư phụ, sư đệ mất tích rồi! Liễu Không mất tích rồi!”

Gương mặt Vô Minh rõ ràng cứng đờ, lập tức ổn định thân thể Liễu Trần nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Liễu Trần lấy tay áo lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Đã mấy ngày rồi, lúc đầu con cho rằng Liễu Không ham chơi ở đâu mới không ở trong Long Sơn Động, nhưng sau vài ngày liền phát hiện không bình thường, cơm con đưa đi đều vẫn còn nguyên đặt ở trên bàn đá, Liễu Không là người thích ăn cơm như vậy, làm sao có thể không động đũa, đang suy nghĩ sự tình không bình thường, liền muốn đi xung quanh tìm nàng, chưa nghĩ xong thì, thì, thì. . .” Liễu Trần nói đến đây cũng nói không được nữa, chỉ không ngừng khóc.

“Thì cái gì?” Vô Minh cũng bắt đầu lo lắng, Liễu Không làm việc từ trước đến nay đều có chừng mực, không có khả năng trắng đêm không về.

“Thì, ngay tại bờ sông không xa, phát hiện cái này.” Liễu Trần từ trong ngực lấy ra tăng bào đã rách nát.

Vô Minh chỉ liếc mắt liền nhìn ra đây là y phục của Liễu Không, nửa ngày cũng không nói gì.

“Sư phụ, sư đệ, sư đệ hắn, hắn có phải hay không...?” Liễu Trần không dám nói ra hai chữ kia, bởi vì hắn không tin, mấy ngày hôm trước Liễu Không còn ở trước mắt hắn vui vẻ hoạt bát, hôm nay lại biến thành vong hồn trong lòng đất!

“Chớ nói bậy.” Vô Minh chặn Liễu Trần miên man suy nghĩ, nhìn hắn nói: “Liễu Không cát nhân tự có thiên tương không có việc gì, ngươi mau mau mang theo vài võ tăng của Thiền điện, đến Long Sơn Nhai tìm người.”

Liễu Trần dùng sức lau mặt một cái, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tràn ra ngoài, “Sư phụ yên tâm, Liễu Trần nhất định sẽ tìm sư đệ trở về!”

“Liễu Không! Sư đệ! Ngươi ở đâu a!” Liễu Trần một khắc cũng không chậm trễ, mang theo mấy huynh đệ liền lên Long Sơn Nhai.

“Liễu Không sư huynh!”

“Liễu Không sư đệ!”

“Liễu Trần sư đệ, ngươi xem chúng ta có nên xuống vực tìm một chút không?” Lưu sư huynh hỏi.

“Dưới vực? Ý của ngươi nói Liễu Không rơi xuống vực sao?” Liễu Trần cùng mấy sư huynh đệ nhìn xuống vực, sâu không thấy đáy, nhưng lại được một màu xanh bao phủ.

Lưu sư huynh lắc đầu: “Ta cũng không có khẳng định, nhưng chúng ta đã tìm trên này suốt vài ngày, chỗ nào cũng tìm rồi, nếu có cũng đã sớm tìm được, hiện tại chỉ có một khả năng, có lẽ Liễu Không rơi xuống vực rồi.”

Việt sư đệ cau mày nói: “Vực này sâu như vậy, nếu như té xuống, nhất định là cửu tử nhất sinh!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đấy!” Liễu Trần chợt đẩy Việt sư đệ một cái.

“Đó không phải sao! Vực này sâu như vậy!”

“Ngươi lập lại lần nữa!”

Hai người càng cãi càng hung, hầu như đều muốn động thủ, chợt nghe một tiếng hô to.

“Được rồi!” Chính là Lưu sư huynh, “Nhìn các ngươi giống cái gì, người chúng ta đều còn chưa tìm ra, các ngươi đã đánh nhau! Đâu còn bộ dáng người xuất gia!” Rốt cuộc là do tuổi tác cao một chút, nói chuyện cũng có uy tín.

“Ta xem vực này nhìn cũng đáng sợ một chút thôi, nếu thật sự muốn xuống phía dưới, khả năng cũng không phải khó như vậy.” Lưu sư huynh đi tới trước vách núi, tay lục lọi vách đá.

“Nơi này có nhánh cây.” Hai tay bắt đầu kéo nhánh cây ra, “Chỉ có phân nửa?” Ngón tay lại sờ sờ phần gốc, các tầng không đồng đều, “Cái này giống như có người tận lực túm đứt.”

Lưu sư huynh ngẩng đầu nhìn trời, thả nhánh cây trên tay xuống xoay người nói: “Hôm nay sắc trời đã trễ, ngày mai chúng ta đến sớm, chuẩn bị dây thừng cho tốt, chuẩn bị xuống vực.”

Nói xong lại đi đến bên người Liễu Trần, vỗ vỗ vai của hắn: “Liễu Không sư đệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì, ngươi không nên quá lo lắng.”

Liễu Trần che mặt thấp giọng khóc: “Trước đây ta luôn luôn khi dễ Liễu Không, nhưng hắn chưa bao giờ tính toán, hôm nay hắn gặp nạn, ta lại cái gì cũng không làm được, ta thẹn với Liễu Không a!”

Lưu sư huynh thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài, chuyện này chỉ có thể để Liễu Trần ổn định lại, ai cũng không khuyên được.

Liễu Trần thẳng người lên, thật sâu hít một hơi, nhìn đáy vực hô lớn: “Liễu Không! Liễu Không! Liễu Không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.