Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 61: Chương 61: Tỉnh lại




Chương 60: Tỉnh lại

Hà Chính Khiêm mới vừa đuổi lão lang trung kia đi đã bị Hà Văn Đông cầm mộc côn đuổi đến từ đường.

“Ngươi quỳ xuống cho ta!” Hà Văn Đông cầm mộc côn hai thước trong tay chỉ vào Hà Chính Khiêm.

“Lão gia, có cái gì thì từ từ nói, Khiêm Nhi còn nhỏ.” Hà mẫu luyến tiếc nhi tử chịu đòn, ở một bên đau khổ cầu xin.

“Ngươi đi chỗ khác cho ta, thường ngày nếu ngươi không nuông chiều hắn, làm sao hắn có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.” Hà Văn Đông một tay đẩy thê tử của mình ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Hà Chính Khiêm “Ngươi ngày hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông mặt nói rốt cuộc ngươi làm gì cô nương người ta! Nếu như ngươi thực sự làm ra chuyện trư cẩu không bằng, Hà Văn Đông ta cho dù đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay cũng muốn áp ngươi đến quan phủ!”

“Ta không có! Ta cái gì cũng không có làm!” Hà Chính Khiêm cứng cổ đối diện với Hà Văn Đông.

“Ngươi không có! Hảo! Ta đây hỏi ngươi, cô nương người ta làm sao té xỉu? Còn có đao trên mặt đất, y phục rách của ngươi, đều là chuyện gì xảy ra!” Hà Văn Đông tức giận đến nổi đầu có chút choáng.

“Đó là, đó là --- nói chung ta cái gì cũng chưa làm! Ngươi tin hay không!” Hà Chính Khiêm hổn hển rống lên.

“Ngươi đây là thái độ nói chuyện với phụ thân sao!”

“Vậy đây là thái độ ngươi nói chuyện với nhi tử sao? Ta từ nhỏ làm chuyện gì ngươi cũng cảm thấy là ta hồ đồ, ta cũng đã nói, ta cái gì cũng không có làm, mà ngươi thì sao, không phân tốt xấu đã áp ta đến từ đường, ngươi có xem ta là nhi tử của ngươi sao!” Phụ tử ngăn cách cũng không phải một hai ngày, hôm nay là tất cả đều bộc phát ra.

“Nghịch tử!” Hà Văn Đông tức giận hô hấp cũng không đều, cầm mộc côn lập tức đánh xuống “Nếu như hôm nay ta không hảo hảo giáo dục ngươi, ngày sau không mặt mũi nào đối mặt tổ tông a!”

Đánh con đau lòng mẹ, từng gậy từng gậy, ngực Hà mẫu đều đang lấy máu, mà lại không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể nhìn Hà Chính Khiêm khóc nói: “Con a, ngươi mau nhận sai là xong chuyện, đừng cố chấp với cha ngươi nữa.”

Hà Chính Khiêm lúc này kiên cường không gì sánh được, quỳ trên mặt đất không rên một tiếng, chỉ là nghe được tiếng khóc của mẫu thân, ngực có chút khổ sở, quay đầu nhìn về phía Hà mẫu nói: “Nương, ngài đừng khóc, chúng ta sẽ không cầu hắn, muốn đánh để hắn đánh cho đủ, cũng không phải chưa đánh qua.”

“Hảo! Ngươi tốt nhất vẫn nên kiên cường như vậy!” Hà Văn Đông nói, lực đạo trên tay lại tăng lên, hắn không đau lòng nhi tử sao? Cũng đau loòng, chỉ bất quá hắn không thể không đánh, đây gọi là dưỡng bất giáo, phụ chi qua*.

*nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ

Trang di nương nhìn tình cảnh này, ngực cũng thoải mái không gì sánh được, nàng gả đến Hà gia lâu như vậy, Hà thị vẫn ỷ vào bản thân sinh nhi tử, nơi chốn chèn ép bản thân, hôm nay vừa lúc hạ thấp nhuệ khí của nàng, để xem nàng còn thể hiện như mọi ngày hay không.

Bên này Hà An gấp sắp nhảy dựng lên, hắn rõ ràng biết thiếu gia nhà mình cái gì cũng không có làm nhưng phải vô duyên vô cớ chịu đòn như vậy, ngực vô cùng lo lắng, liên tục cầu nguyện, nhượng Sở Nhứ Nhi mau tỉnh lại, nếu như vậy, cái gì đều giải quyết.

Có thể là Sở Nhứ Nhi nghe Hà An cầu nguyện, một ngày đêm mê man, rốt cục nhượng nàng dưỡng đủ khí lực, chỉ là mí mắt còn có chút trầm trọng.

Hà An chớp mạnh hai mắt của mình vài cái, hình như tay vừa động?

“Cô nương, cô nương?” Hà An thử thăm dò vài tiếng.

Sở Nhứ Nhi mông lung trong mơ hồ nghe có người đang gọi nàng, là ai đây? Vận dụng khí lực toàn thân, rốt cục mở mắt ra, nhưng người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đỡ dậy.

“Thân nương của ta a! Thực sự là lão thiên khai nhãn a! Ngài rốt cục tỉnh rồi!” Hà An kích động mà nói “Đi, ngài mau nhanh đi theo ta, chậm chút nữa thiếu gia chúng ta sẽ bị đánh chết!”

“Thiếu gia nhà các ngươi?” Sở Nhứ Nhi còn chưa hoàn hồn “Là ai a?”

Tay Hà An run run, quay đầu chống lại ánh mắt vẫn còn đang mù mịt của Sở Nhứ Nhi “Ta nói cô nương, làm người cũng không thể như vậy, ngươi nói hôn mê thì hôn mê, cái gì cũng không biết, thương cảm thiếu gia nhà của ta bị lão gia hiểu lầm, hiện tại đang ở từ đường bị gia pháp hầu hạ đây!”

Sở Nhứ Nhi dường như có chút hiểu được “Thiếu gia nhà các ngươi, tiểu bạch kiểm kia sao”?

“Đúng đúng đúng!” Liều mạng gật đầu nửa ngày, nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, lắc đầu bổ sung nói: “Là tiểu bá vương Việt Dương, chứ không phải tiểu bạch kiểm.”

Sở Nhứ Nhi nhấp đôi môi có chút trắng, ngực thầm nghĩ: tiểu bá vương cái gì, chính là một con cọp giấy nữ phẫn nam trang.

“Lão gia! Đừng đánh! Sở cô nương tỉnh rồi!” Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, Hà An không biết làm sao xả ra giọng lớn như vậy, thật xa đã truyền đến một câu như thế.

“Lão gia đừng đánh.” Hà mẫu thừa dịp Hà Văn Đông ngây người, vội vàng đi tới hộ Hà Chính Khiêm vào trong ngực.

Y phục phía sau lưng của Hà Chính Khiêm đã bị đánh vỡ hòa cùng huyết nhục, vô cùng thê thảm, hai mắt nàng mơ màng vẫn chống đỡ được đến lúc Sở Nhứ Nhi đi tới bên cạnh bản thân mới ngất đi, trước khi nhắm mắt còn nhỏ giọng nói: “Ngươi tỉnh là tốt rồi.”

Sở Nhứ Nhi thấy nàng ngất đi, phản ứng đầu tiên chính là đi ấn nhân trung của nàng, mà mới vừa nhất đưa tay đã bị Hà mẫu đánh “Ngươi nữ tử này, êm đẹp sao có thể hại hài nhi ta như vậy, nếu như nàng có xảy ra chuyện không hay gì, ta làm quỷ cũng không buông tha ngươi!”

Hà Văn Đông có tiếc hận thế nào cũng luyến tiếc nhi tử này, thấy hắn hôn mê bất tỉnh, ngực lập tức luống cuống, từ nhỏ thân thể hắn đã yếu ớt, hôm nay lại bị đánh nhưng cũng đừng có chuyện gì mới tốt a.

“Hà An! Nhanh đi gọi lang trung tới!” Hà Văn Đông hô lớn.

Sở Nhứ Nhi không đợi Hà An lên tiếng trả lời thì lập tức giành nói trước “Ta chính là lang trung, nhà của ta mấy đời làm nghề y, hiện tại các ngươi đi gọi, chỉ sợ lang trung còn chưa tới, Hà công tử đã không chịu nổi đến đó.” Lời này nói có chút khuyếch đại, hơn nữa thân phận Hà Chính Khiêm chỉ sợ gọi lang trung tới sẽ gặp chuyện không may.

Lúc Sở Nhứ Nhi nói lời này mắt vẫn nhìn Hà mẫu, từ lúc nàng nghe Hà Văn Đông muốn tìm lang trung thì phát hiện bất an trong ánh mắt Hà mẫu, xem ra chuyện có thế gia vọng tộc này thật nhiều.

Lúc Sở Nhứ Nhi tiếp cận Hà Chính Khiêm, nhỏ giọng ở bên tai Hà mẫu nói hai chữ “Yên tâm.”

Sở Nhứ Nhi đầu tiên là ấn nhân trung Hà Chính Khiêm, sau đó lại bắt mạch cho nàng đem, tiện đà lại từ bên hông mình lấy ra một cái bình nâu nhỏ, mở ra lắc lăc trước mũi Hà Chính Khiêm, không qua bao lâu người này liền tỉnh lại.

“Không có đại sự gì, chỉ bất quá là khí huyết thể hư, bên trong thân thể lệnh công tử thật không tốt, sau này phải chậm rãi điều trị mới được.”

Hà Văn Đông ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Nhứ Nhi nói: “Sở cô nương, nghịch tử hắn -- đều là lão phu vô phương giáo dục.”

Sở Nhứ Nhi thu hồi bình dược vào bên hông, một mặt giúp đỡ Hà mẫu nâng Hà Chính Khiêm, một mặt nói: “Hà lão gia ngài hiểu lầm, lệnh công tử cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng với ta, tương phản nàng còn giúp ta.”

Lời này thì Hà Văn Đông nghe có chút không hiểu, cái gì gọi còn giúp nàng?

“Cô nương, ngươi cùng khuyển tử là người quen cũ sao?”

Sở Nhứ Nhi nhìn gương mặt không hề có huyết sắc của Hà Chính Khiêm, ở trong lòng thở dài, gật đầu nói: “Xem là vậy đi.”

“Để ta làm.” Sở Nhứ Nhi đỡ Hà Chính Khiêm đến trên giường, lại từ trong tay Hà mẫu tiếp nhận kim sáng dược.

“Ngươi.” Hà mẫu liếc mắt nhìn Hà Chính Khiêm nằm úp sấp trên giường, suy nghĩ một phen, nhìn Sở Nhứ Nhi khiến nháy mắt, ý bảo nàng cùng mình đi ra ngoài.

“Hà phu nhân, ta biết ngài muốn hỏi cái gì, ta đều biết, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ không nói lung tung.” Sở Nhứ Nhi không đợi Hà mẫu mở miệng, trước hết xua tan lo lắng của nàng.

“Vậy đa tạ Sở cô nương.” Sắc mặt Hà mẫu có chút tiều tụy, nhưng không chút nào ảnh hưởng ánh mắt lợi hại kia của nàng, phải đánh cuộc tin nàng một lần.

Sở Nhứ Nhi đóng kỷ cửa, đi tới bên giường “Ngươi đừng động, ta giúp ngươi cắt bỏ y phục trước.”

“Đừng, nương ta đâu, để nương ta đến đây đi.” Hà Chính Khiêm dúi đầu vào gối, thanh âm rầu rĩ.

“Không phải ngươi là tiểu bá vương sao? Còn sợ ta?”

“Đương nhiên không phải!” Cũng dám nói nàng nhát gan “Ta đang nghĩ, máu quá nhiều bẩn tay ngươi, vẫn là để nương ta -- tê! A!” Nói còn chưa nói xong, Hà Chính Khiêm lập tức kêu lên, y phục trên lưng đã bị Sở Nhứ Nhi cắt bỏ.

“Nhiều máu hơn như vậy ta cũng đã gặp qua, hơn nữa chút đau như thế đã nhẫn không được?” Nhìn vết thương khắp, ngực có chút băn khoăn, nếu không phải do mình, nàng cũng không cần bị đánh như thế, hảo hảo một nữ hài tử, về sau nếu như để lại vết sẹo gì, thật xấu xí bao nhiêu a, nghĩ tới đây trong đầu lại toát ra một thân ảnh quen thuộc, lại một lần nữa làm Sở Nhứ Nhi đau lòng.

“Ta có thể chịu, vừa rồi ngươi không phát hiện lúc cha ta đánh ta, ta một tiếng cũng chưa từng rên.” Hà Chính Khiêm nhướng mi, đây là lần đầu nàng khí phách như vậy.

“Này có cái gì hảo đắc ý, bị đánh tự hào lắm a! Ta trước tiên tẩy sạch sẽ máu xung quanh cho ngươi, kiên nhẫn một chút.”

“Tê!” Hà Chính Khiêm mạnh rút vài ngụm lãnh khí, này làm anh hùng quả nhiên là phải trả giá lớn a!

Sở Nhứ Nhi lại đổi một chậu nước sạch, giữa hai người không nói câu nào.

“Ta nghĩ kĩ rồi, ta phải giúp ngươi.” Hà Chính Khiêm không đầu không đuôi nó ra một câu.

Sở Nhứ Nhi trên tay dừng lại, sau đó lại cầm lấy kim sang dược “Giúp cái gì?”

“Giúp ngươi tìm tên bạc tình kia a! Sáng mai ta phải đi tìm Ngọc vương gia đòi người.”

“Không cần.” Sở Nhứ Nhi đưa tay rắc thuốc lên trên vết thương.

“Vì sao a! Tê! Hắn ở nơi nào đó cùng công chúa tình chàng ý thiếp, ngươi ở chỗ này vì hắn thương tâm khổ sở, ta nhìn không được!” Hà Chính Khiêm nghiêng đầu.

“Nhìn không được cũng đừng nìn, không ai kêu ngươi nhìn.” Sở Nhứ Nhi một cái tát đẩy đầu nàng trở lại.

“Ai, ta đây là đang giúp ngươi, sao ngươi lại không nhìn ra ý của người tốt a, ta nói cho ngươi, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm, người khác muốn cầu ta giúp rất nhiều a! Ngươi cũng --- “

Một câu nói còn chưa nói xong, Hà Chính Khiêm lập tức ngậm miệng, bởi vì nàng nghe thấy được tiếng khóc của người phía sau.

“Ngươi, sao lại khóc a?” Hà Chính Khiêm cũng không dám quay đầu lại, cằm cọ cọ trên cánh tay mình

Sở Nhứ Nhi mang theo khóc nức nở, hấp hấp mũi “Ta không cần ngươi giúp, ta cũng không nợ ân tình của ngươi, bôi thuốc này xong ta sẽ đi.”

“Ngươi đi đâu a?” Vô ý thức thốt ra.

“Không cần ngươi quản, dù sao ta không nợ ngươi.”

Hà Chính Khiêm vừa nghe cũng không quan tâm đau đớn trên người, lập tức ngồi dậy, trước ngực cũng quên che “Ngươi muốn đi đâu nha? Ngươi muốn tự mình đi tìm tên bạc tình kia? Đừng ngốc, ngươi cho Việt Dương thành là nơi nào, cẩn thận ngươi vừa mới bước ra đã bị người ta bán vào thanh lâu làm hoa khôi!” Lời này không phải đe dọa, đây là nàng chính tai nghe Hương tỷ của Xuân Nguyệt Lâu nói.

“Ba!”

Sở Nhứ Nhi đang thương tâm, cách Hà Chính Khiêm an ủi người khác cũng quá không xong, một cái tát này cũng khá là oan ức.

Hà Chính Khiêm ngẩn người, sau đó liền lại thay đổi bộ dạng vô lại nói: “Ngươi đánh đi, dù sao ngày hôm nay ta cũng đã chịu thiệt, bất quá chúng ta phải nói, đánh xong, ngươi không thể nhắc lại chuyện muốn đi, cho dù muốn đi cũng phải là ta đưa ngươi đi.” Nói xong Hà Chính Khiêm hiên ngang lẫm liệt ngưỡng cổ ra, đưa bên mặt chưa bị đánh đến trước mặt Sở Nhứ Nhi, nhắm hai mắt lại “Ngươi đánh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.