Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 70: Chương 70: Uy hiếp




Chương 69: Uy hiếp

“Chủ thượng, tất cả đều đang dựa theo kế hoạch của ngài mà tiến hành, hiện tại Mộ Dung Thần ban ngày tiềm tu luyện đan, buổi tối tận tình thanh sắc, tin tưởng qua không được bao lâu, thân thể hắn sẽ suy sụp.” Thân Thiên Minh khom lưng nói với một hắc y nhân bịt mặt.

Trong đêm tối, dưới sương mù dày đặc bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hiện lên tia sáng của tên hắc y nhân kia, giống như có ánh bình minh ngay trước mặt, sau đó thân ảnh hắn liền biến mất ở trong đêm tối, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười quỷ mị.

“Ta mang ngươi đi chơi được không?” Khóe miệng Hà Chính Khiêm kéo căng hết mức.

Từ sau khi xảy ra sự kiện “đánh tay” kia, đã có một đoạn thời gian Sở Nhứ Nhi không có buộc nàng đọc sách học văn chương, có thể là đã thông suốt đi, dù sao nàng gia tài bạc triệu, đừng nói là khảo thủ công danh, cho dù là dốt đặc cán mai, cũng không hề gì, dù sao nàng cũng cả đời áo cơm không lo, đã như vậy cần gì phải bức nàng đây, nàng muốn làm gì thì làm đó là được.

“Không đi.” Sở Nhứ Nhi lắc đầu, trên tay lật xem một quyển y thư.

“Vì sao a?” Hà Chính Khiêm mới sẽ không bỏ cuộc nha, kéo cái ghế qua ngồi vào bên cạnh nàng “Nơi này rất vui! Ngươi chỉ cần đi qua một lần thì khẳng định sẽ thích, ngươi đi đi mà, đi đi.”

Sở Nhứ Nhi vốn đang muốn nói không đi, thế nhưng nhìn vẻ mặt Hà Chính Khiêm như tiểu cẩu níu lấy tay áo mình, ngực mềm nhũn, lập tức sửa lại lời nói “Vậy đi ngay đi, nếu như không vui, ta sẽ lập tức trở về.”

“Ừ!” Hà Chính Khiêm gật đầu như giã tỏi.

Ngay sau đó Hà Chính Khiêm lập tức lôi kéo Sở Nhứ Nhi một đường chạy đến phòng mình.

Hà Chính Khiêm vào phòng, đầu tiên lao đến cái rương gỗ bên giường, tìm kiếm nửa ngày, từ bên trong lấy ra một bộ y phục của mình, nhét vào trong tay Sở Nhứ Nhi, cũng không quản nghi vấn trong mắt Sở Nhứ Nhi, bản thân chỉ lo nói: “Ngươi thay cái này đi, đây là y phục trước đây của ta, phỏng chừng ngươi mặc hẳn là vừa vặn.”

“Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu? Vì sao còn muốn ta mặc y phục của ngươi?” Sở Nhứ Nhi không giải thích được nhìn Hà Chính Khiêm. (thay nam trang thì mấy b hiểu r' ==')

“Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao ngươi thay là được, ta sẽ không hại ngươi.”

Sở Nhứ Nhi suy nghĩ một chút, quên đi, nếu đã đáp ứng nàng, nếu như hiện tại đổi ý nói không đi, ngược lại có vẻ là bản thân không tuân thủ hứa hẹn, chỉ bất quá người này còn đứng ngốc một chỗ ở đây làm chi?

“Ngươi còn không đi ra ngoài?”

“A? Nga nga! Ta đi ra ngoài.” Hà Chính Khiêm xấu hổ cười cười, nàng quên mất việc này, Nhứ Nhi mặc mỏng, trước mặt mình khẳng định là xấu hổ, mở cửa, vừa muốn đi ra ngoài, lại nghiêng đầu vào “Ngươi thay xong gọi ta, ta đứng ở cửa.”

Sở Nhứ Nhi nhìn thân ảnh đứng ở cửa, lại nghĩ đến một hồi bản thân còn phải ở chỗ này thay quần áo, trên mặt lập tức nóng lên.

Nhìn y phục trong tay sửng sốt hồi lâu, Sở Nhứ Nhi mới chậm rãi cởi khai dây lưng bên hông, mới vừa cởi áo khoác, đang chuẩn bị cởi dây lưng trung y, chợt nghe thấy một trận tiếng đập cửa, nàng cả kinh lập tức đưa tay lấy ngoại sam che ở trước ngực.

“Ngươi xong chưa a?” Gõ cửa chính là Hà Chính Khiêm, nàng đợi hơn nữa ngày, thấy người ở bên trong vẫn không đi ra, lại nghĩ đến đây là lần đầu tiên nàng mặc nam trang, phỏng chừng sẽ không biết thắt đai lưng “Có muốn ta đi vào giúp ngươi hay không a?” Trời đất chứng giám những lời này tuyệt đối không có bất luận nghĩa gì khác.

“Đừng! Không muốn không muốn!” Sở Nhứ Nhi thì giống như chim nhỏ bị sợ hãi, ngữ tốc cũng nhanh gấp mấy lần “Ngươi nghìn vạn lần đừng vào! Ta lập tức xong.”

“Nga, vậy được rồi.” Hà Chính Khiêm phẫn nộ gật đầu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vì sao nghe ra thanh âm của Nhứ Nhi lại kinh hoảng như vậy chứ? Bản thân cũng không phải cái gì mãnh thú và dòng nước lũ, hơn nữa không phải nàng cũng biết mình là nữ tử sao? Vậy còn sợ như thế làm cái gì?

Sở Nhứ Nhi thật dài thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không biết vì sao bản thân sợ nàng vào như vậy, rõ ràng đều là nữ tử, cho dù là nàng xem thân thể của mình cũng sẽ sao cả, hơn nữa thân thể của nàng cũng không phải mình chưa xem qua, vừa nghĩ đến người này, ngực Sở Nhứ Nhi lại kinh hoàng không ngớt, nàng này rốt cuộc là làm sao vậy, nghĩ đến cuối cùng, nàng trực tiếp không suy nghĩ nữa, dù sao cũng không rõ, còn muốn nghĩ làm chi, rất nhanh thay đổi y phục, lại bó tóc lên liền đẩy cửa đi ra.

“Đi thôi, còn suy nghĩ cái gì? Không phải vừa rồi ngươi còn thúc giục ta sao?” Sở Nhứ Nhi trắng mắt liếc nàng, lúc gấp thì không vội, lúc vội thì lại không gấp.

“Ha ha!” Hà Chính Khiêm một trận cười to, chỉ vào Sở Nhứ Nhi nói: “Ngươi như vậy đi ra ngoài, tùy tiện nhìn cũng biết ngươi là một nữ tử.” Đi đường thôi cũng vặn trái vặn phải, có thể gạt ai a!

Sở Nhứ Nhi nhíu, oán trách nói: “Ta cũng không phải nam tử, từ nhỏ đến lớn đều là đi như thế, ngươi kêu ta thế nào sửa a?”

Hà Chính Khiêm sôi nổi chạy đến trước mặt Sở Nhứ Nhi “Ngươi phải nhìn ta, học ta, xem kỹ.”

“Xấu muốn chết!” Sở Nhứ Nhi xoay đầu đi, hai chân bước rộng như vậy, nàng mới không cần đi như vậy đâu.

“Ai nha, phải đi như thế!” Hà Chính Khiêm lôi kéo cánh tay Sở Nhứ Nhi, liên tiếp nói.

“Được rồi được rồi, ta biết, ngươi đừng nói, ta đi còn không được sao.” Thật là lắm mồm.

Cũng may Sở Nhứ Nhi cũng rất có thiên phú, học đi như thế vài bước, thật đúng là không xem vào mắt, lừa gạt những tên mắt vụng về cũng có thể.

============================================

“Sở Thương, bản vương đối đãi ngươi như thế nào?” Cảnh Ngọc tay nắm chiết phiến phe phẩy.

“Vương gia đối với vi thần rất tốt.”

“Vậy ngươi có bằng lòng giúp bản vương một chuyện hay không?”

Sở Thương giương mắt nhìn về phía Cảnh Ngọc, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn thâm thúy, trong ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt, mà bản thân hình như ngửi được một cổ mùi máu tanh.

“Thỉnh Vương gia nói rõ.”

“Bản vương muốn ngươi đáp ứng trước.”

“Vương gia, Sở Thương đã đáp ứng công chúa, không tham gia chính sự, chỉ chuyên tâm làm thái y, thỉnh Vương gia đừng khó xử tại hạ.”

Cảnh Ngọc mở chiết phiến trong tay, quạt quạt mấy cái “Sở Thương, ngươi biết vì sao bản vương yên tâm như vậy giao Cảnh Dương cho ngươi không?”

“Vi thần không biết.”

“Bởi vì ngươi thấy đủ.” Cảnh Ngọc nói xong lại lắc đầu “Đáng tiếc ngươi thấy đủ cũng không phải lúc, thời khắc mấu chốt này, không được phép ngươi cùng bản vương cò kè mặc cả, hạnh phúc của Cảnh Dương tất nhiên trọng yếu, mà bách tính Đại Chu, bản vương cũng không thể mặc kệ.”

Sở Thương dừng một chút, lại nói: “Tại hạ ngoại trừ một thân y thuật lại không có bản lĩnh khác, đại nghiệp của Vương gia, tại hạ chỉ là người ngoài cuộc.”

“Ngươi sai rồi.” Cảnh Ngọc nhìn về phía nàng “Hiện nay một thân y thuật này của ngươi, đúng là bản vương cần, ngày mai bản vương sẽ phải động thân đi tìm Bồng Lai tiên cảnh, nhưng hiện tại duy nhất bản vương không yên tâm chính là phụ hoàng, hắn đã hồ đồ, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Đại Chu sẽ rơi vào trong tay kẻ xấu, đến lúc đó chịu khổ khẳng định chính là bách tính, cho nên bản vương hy vọng có người có thể trong lúc bản vương đi theo dõi bệnh tình của phụ hoàng, mà ngươi chính là người tốt nhất.”

Cảnh Ngọc nói mỗi một chữ, Sở Thương đều nghe đến kinh hồn táng đảm, hắn đây là muốn đoạt cung!

“Thỉnh Vương gia thứ tội, tại hạ không thể làm như vậy, ta đã đáp ứng Cảnh Dương, ta không thể --- “

“Ngươi còn lấy Cảnh Dương ra áp bản vương!” Cảnh Ngọc từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, ném dưới chân Sở Thương “Xem cho kỹ, suy nghĩ cẩn thận thì trả lời bản vương!”

Sở Thương nhặt tờ giấy dưới đất lên, mở ra.

“Đây là bịa đặt!” Sở Thương nắm chặt tờ giấy trong tay “Lẽ nào Vương gia tin tưởng!?” Một đôi nhi nữ của Thân Vương Đại Sở tiền triều, không rõ tung tích, mà trong đó có một lưu lạc ở Long Sơn Tự, mà vấn đề là hiện tại Sở Thương đã quên sạch chuyện của mình ở Long Sơn Tự, nói như thế nào cũng không thể nói rõ với Cảnh Ngọc.

Cảnh Ngọc gật đầu “Mặc kệ đây có phải là bịa đặt hay không, cũng không quản người nọ có phải là ngươi hay không, mà đạo lý tam nhân thành hổ* ngươi cũng có thể hiểu đi? Nếu là có người tiết lộ ra ngoài, cho dù ngươi có một vạn cái miệng, chỉ sợ cũng sẽ không thể nói rõ, hậu quả đến lúc đó ngươi ngẫm lại, cho dù ngươi không vì bản thân ngươi, dù sao cũng nên ngẫm lại Cảnh Dương đi, nàng như vậy khăng khăng một mực yêu ngươi, ngươi cũng phải vì nàng tìm đường lui a.” Chuyện này đã qua ám vệ tiến hành điều tra, Vân Bình đã sớm phủi sạch quan hệ cùng Liễu Không, chỉ bất quá dục gia chi tội hà hoạn vô từ*.

*Tam nhân thành hổ: ba người nói dối trong thành có hổ, người nghe tin là thật không dám vào thành. Ý nói nhiều người nói thì mọi người sẽ tin là thật.

*Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (Tả truyện): muốn vu tội cho người khác thì lo gì không tiếng nói. Nói tốt thì khó, muốn đổ tội cho người khác, nhất là kẻ bề trên muốn làm tội kẻ dưới thì rất dễ dàng.

Sở Thương nhìn bộ dạng ngoan tuyệt* của Cảnh Ngọc, nàng biết lần này bản thân tránh không khỏi đi, bình ổn tâm thần, đè thấp thanh âm nói: “Đừng thương tổn Cảnh Dương, tại hạ đáp ứng Vương gia là được.”

*Ngoan: tàn nhẫn, độc ác. Tuyệt: tuyệt tình, dứt khoát

Cảnh Ngọc chiếm được kết quả bản thân mong muốn, đứng dậy đi tới trước mặt Sở Thương, đưa tay vỗ vỗ vai của nàng, thoải mái nói: “Bản vương biết áp chế ngươi như thế khiến ngươi khó xử, bất quá ngươi yên tâm, mặc kệ sự tình thế nào, bản vương nhất định sẽ hộ ngươi chu toàn, Cảnh Dương là thân muội tử của bản vương, bản vương sẽ không khiến nàng thương tâm, lúc sự thành, ngươi muốn cái gì cứ việc nói, bản vương nhất định thỏa mãn.”

“Sở Thương cái gì cũng không muốn, chỉ thỉnh cầu Ngọc vương gia có thể để Sở Thương mang theo công chúa trở lại kinh hà.”

Cảnh Ngọc thật sâu mà thở dài, nói: “Hảo, bản vương đáp ứng ngươi.”

Bên này quay về Hà Chính Khiêm cùng Sở Nhứ Nhi.

Hóa ra ở đây chính là nơi Hà Chính Khiêm nói rất vui, Sở Nhứ Nhi đỏ cả mặt, hung hăng mà liếc xéo người bên cạnh, thảo nào để bản thân mặc nam trang, tới thanh lâu có thể không mặc nam trang sao!

“Đi thôi đi thôi, ta đặt phòng rồi.” Hà Chính Khiêm ở một bên giục, lúc nhìn đến gương mặt đỏ lên của Sở Nhứ Nhi, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Không phải là ngươi không dám đi đi?”

“Ai không dám!” Sở Nhứ Nhi mới không muốn bị người xem thường như vậy đâu, đánh bạo, bước nhanh đi tới phía trước Hà Chính Khiêm, bất quá mới vừa vào tới đại môn Xuân Hương Lâu, nàng lập tức lui tới phía sau Hà Chính Khiêm, hai tay còn vững vàng cầm lấy y phục của nàng.

“Yêu! Này không phải Hà đại thiếu gia sao!” Nữ tử trang phục đẹp đẽ, vuốt tay vịn từ trên lầu xuống “Nhiều ngày như vậy cũng không tới, có phải quên hết chúng ta rồi không a?”

Hà Chính Khiêm cười hắc hắc “Nào có! Không phải ta đã tới rồi sao, vẫn như cũ.”

Vẫn như cũ chính là sương phòng Hà Chính Khiêm đã bao nhiều năm, thường ngày không có việc gì nàng thích đến nơi đây, uống chút rượu, nghe một chút điệu hát dân gian.

Thanh lâu là Sở Nhứ Nhi lần đầu tiên tới, nhưng nàng bảo chứng đây cũng là lần cuối cùng, sau khi vào phòng, cả người lập tức đứng ngồi không yên, nhìn Hà Chính Khiêm cùng mấy nữ tử kia trò chuyện, trò chuyện đến thật vui vẻ, một bụng vô danh hỏa, bản thân ở trong lòng liên tiếp mắng: thực sự là trúng gió mới cùng nàng hồ đồ!

“Yêu, vị công tử này nhìn lạ mặt, là lần đầu tiên đến đây đi? Vân Nhi, mau tới đây kính vị công tử này một ly rượu.”

Dứt lời Vân nhi bưng chén rượu đi một bước lắc ba bước đến, còn chưa kịp đến gần người, chén rượu trong tay đã bị Hà Chính Khiêm đoạt lấy “Ngươi không thể cùng nàng uống.”

“Uống chén rượu mà thôi, không cần che chở như thế đi, nàng là gì của ngươi a?” Vân Nhi nhãn thần mị thái phóng túng nhìn Sở Nhứ Nhi.

Hà Chính Khiêm buông chén rượu trong tay, đứng lên, cả tiếng nói: “Hôm nay các ngươi muốn chuốc say ta thì cứ việc, nàng không được!”

Hương tỷ nhìn bộ dáng đứng đắn này của Hà Chính Khiêm, lại nhìn nhìn Sở Nhứ Nhi ngồi ở một bên, bộ dáng trắng nõn, vô ý thức hiểu ra sự tình, giương mắt nhìn Hà Chính Khiêm, ghen tuông chồng chất nói: “Ta nói sao mỗi lần ngươi tới đều chỉ nghe hát thôi, hóa ra là có khẩu vị này a?”

“Khẩu vị gì?” Hà Chính Khiêm nghe không hiểu.

Hương tỷ liếc liếc mắt Sở Nhứ Nhi “Thích nam nhân kìa!”

“Khụ, khụ khụ.” Sở Nhứ Nhi vừa định nếm thử rượu trong ly, đã bị lời này làm sặc.

“Nhứ Nhi, ngươi không sao chứ, sao không cẩn thận như thế.” Hà Chính Khiêm thấy nàng ho khan, vừa thuận khí, vừa vuốt lưng, thật là ôn nhu.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hà Chính Khiêm, Hương tỷ lại ở một bên than thở “Ai, quên đi, tỷ muội chúng ta không có hy vọng gì.”

Sở Nhứ Nhi xấu hổ đến nổi mặt sắp bốc cháy, một tay đẩy tay của Hà Chính Khiêm ra, sau đó lập tức chạy ra ngoài cửa.

“Ai!” Hà Chính Khiêm lảo đảo ngã trên mặt đất, chỉ vào Sở Nhứ Nhi hét lớn: “Mau ngăn nàng!”

“Hắn một đại nam nhân, còn có thể bị lạc sao.” Hương tỷ vội vàng lôi kéo Hà Chính Khiêm đứng lên.

“Đều không phải!” Hà Chính Khiêm quả thực không giấu diếm “Nàng là nữ tử!” Nói xong liền đẩy Hương tỷ ra, lập tức đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.