Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 15: Chương 15: Hoa Lửa




Chương 12: Hoa lửa

Mùa thu đến,không khí trở nên mát mẻ hơn, làm dịu đi cái nắng gay gắt của mùa hạ chói chang. Bầu trời thu trong xanh cao vời vợi. Thỉnh thoảng còn có cả đám mây màu xanh phớt hay màu mỡ gà trôi nhè nhẹ trên trời như đang khoe sắc thắm của mình. Làn mây mùa hạ khoác tấm áo xanh tươi tràn đầy sức sống bây giờ đã thay áo mới vàng tươi rực rỡ hơn hết thảy mọi mùa. Cây cối bây giờ như vậy mà có thể ngày mai chỉ còn trơ trụi cành lá khẳng khiu nên nó đều trân trọng thời gian quý giá mà nó còn được mặc chiếc áo màu vàng rực rỡ này nữa. Gió se lạnh thổi, lướt qua màn không gian yên tĩnh, khiến vài chiếc lá cây vàng khô rơi dưới đất kêu xào xạc. Trong một cái đình nhỏở Hi viên, Lợi Lan một thân trang phục cam nhạt chống cằm ngồi đây, bên cạnh là một nha hoàn cầm theo cái ấm lô*. Nàng cứ ngồi như vậy trong yên lặng đến cả nửa canh giờ* không nhúc nhích, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết đã dừng lại ở khoảng không gian nào. Gió heo may vẫn thổi mạnh từng cơn, làm vạt áo nàng vô ý tung bay tán loạn. Hắn đứng từ xa nhìn nàng đến ngây ngốc. Trước đây, lúc nàng còn nhỏ, hắn cũng đã thấy được bộ dáng này của nàng, khi mà nàng hơn một tuổi, đang trong giai đoạn tập đi. Hắn bấy giờ cũng chỉ là một tiểu nhân nhi* còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy nàng ngồi im lặng vậy mà thất thần. Cũng chẳng khác gì hiện tại. Hắn tự cười nhạo chính mình. Không biết khi nào thì đem lòng đặt lên nàng, giao cả trái tim hắn cho nàng. Ấy vậy mà, nàng một mực từ chối thành ý của hắn. Nhưng bất quá thì xem như đây là một thử thách cho hắn đi. Hắn không tin là không thể chinh phục được nàng.

*tiểu nhân nhi: trẻ con

Luận địa vị, hắn có địa vị mà nhiều kẻ trên đời này mơ ước cũng chẳng được.

Luận gia sản, hắn là thái tử, lại còn kinh doanh, nói chung là tiền bạc đủ dùng cả ba đời không hết.

Luận tướng mạo, trên đời cũng chẳng mấy ai có được mỹ mạo như hắn, hắn tự tin về điểm này. Lại luận về thông minh cơ trí, hẳn là quét khắp Nam Hạ cũng như cả xứ Phù Tang này, chẳng mấy ai có được lắm mưu như hắn.

Lại xét về tấm chân tình, hẳn là hắn có dư đối với nàng.

Tân Xuất Trí Minh hắn có mọi thứ trong tay, hắn không muốn mất bất cứ một thứ gì. Nhưng nếu có thể được nàng trao trái tim cho hắn thì mất hết hắn cũng mặc. Bởi nàng trong lòng hắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng…

Lợi Lan đến đây cũng đã tròn một tuần lễ. Đối với mọi chuyện trong phủ cũng xem như là thân thuộc chút ít. Người ở đây khá ít, hầu hết đều là những cao thủ giang hồ. Đến ngay cả nha hoàn, hạ nhân…cũng không ít thì nhiều đều có một thân võ công. An Nhi bên cạnh nàng tuy nhìn có chút nhu nhược nhưng thật ra lại là một cô nương thành thục, làm việc khá ổn trọng. Nàng ta thường thần thần bí bí, lâu lâu đi đến một nơi nào đó khoảng hơn một chung giờ* rồi mới lật đật trở về bên nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này nàng cũng không trách, nàng biết nàng ta phải báo cáo nhiệm vụ với cái tên chết tiệt chủ nhân nhà nàng.

*một chung giờ: khoảng cỡ 15’

Mà cái gã điên kia, mụ dĩ nội nhà nó thật khiến nàng muốn văng tục một phen. Xấu còn bày đặt chảnh chọe, ra vẻ bí ẩn. Hừ, chung quy chắc cũng là do tướng mạo hắn khá là “ưa nhìn” cho nên mới ngại ngùng không muốn ra mặt chứ cái khỉ gì nữa. Nàng đây thiên sinh mị cốt, khuynh quốc khuynh thành, cũng làm them vào mà gặp hắn. Hứ…

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ thực sự thì nàng cũng rất muốn biết kẻ giấu mặt kia là ai. Dám ngang nhiên bắt cóc hoàng hậu một nước thì chắc hẳn gan hắn phải lớn lắm. Cũng có khi là gan lớn quá đến nỗi che luôn cả mắt rồi, chẳng biết phân biệt được hắn đang đụng trúng nhân vật nào.

Mao Lợi Lan lẳng lặng ngồi, trên mặt một mảnh u buồn nhưng trong tâm lại không ngừng gợn sóng, ánh mắt chợt lóe một chút ánh sáng tinh ranh rồi nhanh như cắt thu lại, tiếp tục diễn bộ dạng tiễu mỹ nhân sầu não.

------------------------------------

Tối, trăng thanh gió mát. Lợi Lan đứng ở hành lang trước khuê phòng, ngẩng đầu nhìn trăng. Trong màn đêm thanh tĩnh không một tiếng động, An Nhi vẫn lẳng lặng đứng sau nàng, phủ một lớp áo choàng gấm lên người nàng khiến nàng bớt lạnh. Lại một lúc nữa, vẫn cứ bất động thanh sắc như vậy, An Nhi phía sau cũng đã có chút lạnh cùng buồn ngủ không thể chịu được. Khi ấy, Lợi Lan mới bất chợt mở miệng, một âm thanh nhu hòa khác hẳn thường ngày vang lên, đánh động một mảnh không gian tĩnh mịch.

-An Nhi, đi làm chút thức ăn khuya đi, ta cảm thấy hơi đói

-Dạ, tiểu thư_An Nhi nhún nhẹ người rồi đi sang phân phó cho đám nha hoàn trong phòng đi làm món ăn. Xong việc, nàng ta lại quay trở lại, im lặng đứng một bên bồi Lợi Lan.

Một lúc sau, thức ăn đã được dọn lên. Lợi Lan vào phòng, cảm thấy đã đến lúc, nàng mỉm cười ngồi xuống, nhã nhặn ăn uống, không giống cái kiểu hổ đói thường ngày, điều này làm bọn nha hoàn trong lòng có chút ít vui vẻ nhưng cũng có một phần bất an. Bởi chúng thực sự không hiểu được hôm nay nàng hành xử lạ lung như vậy là vì sao. Thường ngày, nàng tùy tiện, nàng mạnh mẽ, nhiều lúc nàng còn hơi hướng “chợ búa” một chút. Nhưng hôm nay thì ngược lại hoàn toàn, rất có phong thái của các tiểu thư khuê các được giáo dưỡng đàng hoàng. Nhưng nàng thay đổi đột ngột như vậy khiến họ nhất thời thích ứng không được. Trong lòng An Nhi dậy lên một cảm giác bất an, khó chịu. Nàng đang định đem việc này cấp báo ngay với chủ tử nhưng cả cũng chỉ còn đang nằm trong suy nghĩ của nàng, chưa kịp động thì chính nàng đã lăn ra bất tỉnh nhân sự cùng mấy nha hoàn thị vệ.

Sau khi an bài mọi chuyện trong viện, Lợi Lan một thân y phục dạ hành, từ cửa sổ phòng, phi thân nhảy ra ngoài, vô ảnh vô tung biến mất không giấu vết.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ* sau, tiểu viện nhỏ nơi Lợi Lan ở bốc cháy thành một ngọn lửa lớn, khói lan tỏa khắp nơi, trắng xóa cả một góc trời. Thị vệ, nha hoàn la hét dập lửa khắp nơi. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Cách đó không xa, một bóng đen ngồi dựa trên cành cây tùng lớn, nhoẻn miệng cười khi người gặp họa.

Lợi Lan nhếch nhếch khóe môi, không nén được vui mừng, miệng lẩm bẩm:

‘’Nào nào, làm gì mà cuống lên thế. Trò vui của ta còn chưa hết mà…”

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, từ tiểu viện phát ra một tiếng nổ vang trời, chấn động cả một vùng dân cư quanh đó. Giờ không chỉ trong phủ nhỏ này mà có khi cả cái kinh thành này đều biết biến cố xảy ra trong đêm hôm nay. À, không chỉ cả kinh thành đâu, tên tướng công trên danh nghĩa kia của nàng cũng sẽ đánh hơi được. Hắn coi vậy mà rất có bản lĩnh trong mấy vụ này, chỉ cần cố gắng một trận nháo thế này nữa thì cơ hội thoát không phải là không có. Vả lại, cũng phải xem cái tên bắt nàng bộ dạng ma quỷ thế nào nữa. Bất quá thế nào thì hôm nay, xem như nàng đã tặng cho hắn một món quà gặp mặt khá lớn. Ở nhà hắn ăn chực lâu vậy rồi mà không “đền ơn” được một lần thì quá ư là bất nghĩa đi. Lần này hắn chắc hẳn phải hậu đãi nàng tốt hơn mới được.

Thoáng thấy một bóng người tuấn tú chạy như điên đến trước tiểu viện đang cháy, Lợi Lan như bị hấp dẫn, đưa mắt xuống nhìn. Xem ra hắn có bộ dạng rất chi là đau khổ, ừm…trong ánh mắt còn có một chút hận ý. Haizz, có thể là người hắn thầm mến là một trong những người nha hoàn làm ở tiểu viện này. Mà nhìn áo bào hắn mặc, Lợi Lan có thể khẳng định chắc chắn một điều hắn chính là một trong những người có quyền ở ngôi nhà này.

Hừm, theo suy đoán của nàng thì có thể hắn thích nha hoàn nào đó trong viện này mà nương hắn không chịu, muốn hắn phải cưới một vị tiểu thư nào đó làm chính thê. Hắn với người hầu kia lại nhất kiến chung tình. Kết quả giằng co giữa tình cảm và lí trí, mãi đến giờ vẫn lầm đường lạc lối trong bể tình a~

Chết, Lợi Lan tự lấy tay gõ gõ mạnh vào đầu mình. Thật là một cách tưởng tượng bậy bạ. Cơ mà hành động kia của hắn cũng thực khiến nàng hiểu lầm. Cũng may, bọn người kia đã được nàng đưa đi ổn thỏa. Chứ như những kẻ ác độc, tâm tính bất thiện thì coi như xong mạng cả đám. Haizz, là Mao Lợi Lan nàng lương thiện, không muốn giết người vô cớ. Với lại sau này, nàng còn cần nhiều vào sự giúp đỡ của bọn họ-những người nha hoàn ấy, bởi lẽ, nàng còn chưa muốn rời khỏi đây. Phải “hậu tạ” gia chủ một cách đích đáng chứ.

-Nào, bước hai, bắt đầu. Hô hô hô…

-----------------------------------

Tân Xuất Trí Minh trong thư phòng nghị sự với mấy vị đại quan bên phe hắn trong triều đình, mãi đến tận khuya. Tuy nói về chuyện quốc sự nhưng trong lòng hắn lại không có một chút gì là để tâm đến, lòng lại nóng như lửa đốt. Mãi đến tận khuya, khi các đại thần đã cáo từ hết, hắn mới có thời gian gạt bỏ công việc để đi thăm nàng một chút. Nhưng vừa mới bước chân ra khỏi cửa, hắn đã nhận được tin, viện mà nàng ở bị cháy.

Hắn không suy nghĩ được gì cả, chạy như bay đến chỗ nàng. Tim hắn đập loạn nhịp vô định. Hắn điên cuồng. Từ xa xa, hắn thấy được ngọn lửa lớn bốc cháy. Những tia lửa đỏ uốn lượn trên bầu trời, phun ra những tàn lửa, đẹp tuyệt diễm. Nhưng nó lại khiến lòng hắn đau đớn khôn cùng, trái tim như bị bóp nát.

Bất chợt, nghe được tiếng khóc xa xa, hắn lại định thần. Cảm thấy thanh âm có vẻ quen thuộc, hắn giật mình tỉnh mộng, chạy như bay đến nơi phát ra âm thanh. Bọn thị vệ thấy vậy cũng nhanh chân theo chủ tử.

Đến nơi, đập vào mắt hắn là một nhà kho cũ, không có ai để ý đến. Bên trong, có vài tiếng thút thít. Tân Xuất Trí Minh nhanh chóng đá cửa chạy vào. Một mùi ẩm mốc bốc ra khiến hắn suýt nôn. Trong bóng tối, hắn cố tìm kiếm thân ảnh đó. Mãi đến khi nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng thân quen ở một góc tối, hắn đã không ngần ngại chạy đến. Nâng nàng lên, hắn cảm giác được hơi thở nàng mong manh đến cỡ nào. Tay chân nàng bị trói chặt bởi dây thừng, miệng bị bịt bởi một dải băng. Hơn nữa, tay nàng còn bị rạch một vệt, máu đổ ra thấm ướt một phần vạt áo mỏng. Tay hắn run run cởi trói cho nàng, nhẹ nhàng vuốt má nàng. Nàng có vẻ như do quá sợ sệt mà ngất xỉu, trên khuôn mặt mang thần sắc nhợt nhạt, tái mét. Có vẻ nàng khá sợ hãi. Cách đó không xa, một đám nha hoàn, thị vệ bị trói nằm la liệt. Một số ít sau khi tỉnh lại, vì quá sợ nên đã khóc ầm lên.

Tân Xuất Trí Minh nhíu mày, bế nàng lên đi về phía cửa. Ở ngoài đã có sẵn mấy ám vệ chờ hắn. Hắn liếc mắt một cái, thoắt, mấy tên ám vệ liền hiểu ý mà biến mất tăm. Việc này, hắn phải điều tra mới được. Nhưng mong là giống như suy đoán của hắn, nếu không thì, việc kết thêm một kẻ thù có máu thích náo loạn như thế này thật không tốt chút nào. Liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân trong ngực, hắn bất giác thở dài:

-Nàng…con lừa ngốc…

End chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.