Chương 6:“Tình” phải chăng là quá khó !!
Ngồi bên trong lán nhìn đám học trò luyện tập, thảnh thơi nhấm nháp chén trà nóng, Thượng Nguyên đại nhân bất giác bật cười “hô hô” một cách khá ư là bất bình thường.
Đúng lúc đó, Thượng Nguyên Tĩnh Hoa - cô con gái rượu duy nhất của ông bưng đĩa điểm tâm lại gần, nàng nhíu mày, nhẹ đặt khay xuống rồi ngồi ngay sang bên cạnh ông, ôm lấy cánh tay ông mà rằng :
-Sao cha lại cho Mao huynh đi với cái tên kia, hắn không xứng chút nào cả
-Không xứng...?_Thượng Nguyên đại nhân nhướng mày, không hiểu tại sao con ông lại có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy
-Cha thấy chẳng phải là vậy sao. Bất quá thì coi như hắn ta có xứng đi, nhưng cũng chỉ đáng làm một tên hộ vệ cho Mao huynh thôi. Nữ nhi ghét hắn_Tĩnh Hoa bĩu môi, nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.
-Cớ gì mà con có ác cảm với hắn dữ vậy? _ Thượng Nguyên đại nhân ngạc nhiên. Ông vốn biết thường ngày Tân Nhất là một nam tử rất tốt, tuy có hơi nghiêm nghị một chút với mọi người nhưng tuyệt nhiên không hề đáng ghét.
Đúng là so với tính cách hoạt bát, vui vẻ luôn giúp đỡ mọi người, dịu dàng với phái nữ của Mao Lợi Lan thì Tân Nhất kia có vẻ không sánh được nhưng ở hắn toát ra một luồng nội lực bức bách gì đó khiến người ta không rét mà run, có khí thế của bậc quân vương. Chính ông đã nghi ngờ một trong hai tên này là hoàng thượng của Phi Á hoàng triều này nên mới cử chúng đi một phen.
Nhưng trong lòng ông đã sớm đoán được, hoàng thượng chỉ có thể là Tân Nhất dù Lợi Lan cũng có khí thế của bậc vương giả nhưng ông lại có một cảm giác kì lạ với người này, dù thân phận thực sự của hắn chắc đến chín phần là người nhà Mao tể tướng. Nhưng ông vẫn muốn tìm hiểu thực hư về hắn bởi hắn có một vỏ bọc quá chắc chắn, ngay cả ông mà nhiều người khác trước đây cũng từng hoài nghi.
Ai cũng biết, Mao tể tướng và Mao phu nhân có hai người con, ngoài chính thất phu nhân ra thì Mao tể tướng không có thêm bất cứ người vợ nào khác.
Tuy nhiên thì chỉ duy nhất người con đầu tiên, Mao Lợi Bình Thứ tài năng toàn vẹn, dũng mãnh song toàn thì khá nổi danh, được nhiều người biết đến.
Thế nhưng người con thứ hai nhà tể tướng thì vô cùng bí ẩn.
Từ trước tới giờ, ngoài người trong phủ ra thì chẳng ai biết được diện mạo cũng như tính cách của người này. Đa số cũng chỉ có các lời đồn đại hay đoán mò.
Có tin đồn bảo rằng người con thứ này sinh ra là nam nhân nhưng vì tàn tật, lại luôn mắc bạo bệnh, mặt mày xấu xí nên không tiện trưng ra trước bàn dân thiên hạ.
Cơ mà cũng có một vài tin đồn tin chắc rằng, Mao nhị thiếu gia tài năng tột bậc, anh dũng mỹ nam, vì thích bí ẩn nên không lộ mặt. Điều này cũng đã làm nhiều nữ nhân tơ tưởng, mơ mộng.
Nay gặp hắn, quả là ngoài dự đoán, hắn chẳng giống gì với tất cả các lời đồn nhảm bậy bạ cả.
Tuy hắn cũng có thể coi là một đại mỹ nam, thông minh, dũng mãnh, khiến nhiều nữ nhân phải âm thầm ngưỡng mộ, nữ nhi nhà ông cũng vướng phải, nhưng hắn tuyệt nhiên chẳng hề bí ẩn kiểu lạnh lùng chút nào cả.
Rất vui tính, lại hòa đồng, hắn có rất nhiều tài cán mà đấng nam nhi phải chịu thua như là nấu nướng, giặt giũ. Đặc biệt, hắn ta rất có tài về y dược, thường xuyên cùng phu nhân nhà ông đi lên núi hái thuốc.
Hắn lại thích giúp đỡ người khác và có ý chí vươn lên, mặc dù ông biết trong lần thi trước với Tân Nhất, hắn có hơi bỉ ổi là dùng tiểu xảo khá nhiều, nhưng cuối cùng cũng bị đánh một chưởng.
Mà hình như hắn bị bệnh gì thì phải. Nhưng mà chắc đó chỉ là bệnh cũ lúc nhỏ thôi, chắc cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng sao nãy giờ, toàn thấy hắn tốt đẹp không vậy nhỉ? Quá hoàn hảo, thật quá xuất sắc với lứa tuổi như vậy.
Ây! Phải làm sao đây.
Ông vừa thích Tân Nhất, lại cũng có cảm tình với Lợi Lan a~
Thôi thì đành phải dựa vào sự lựa chọn của nữ nhi nhà ông vậy. Nó ưng ai, ông cũng thừa biết.
Chẳng qua là vì ông có một cảm giác rất lạ về Mao Lợi Lan thôi.
Chứ nếu thật sự Tĩnh Hoa mà thích thì ông cũng đành chiều thôi, con gái cưng của ông mà.
Với lại tính tình nhị thiếu gia họ Mao này cũng khá tốt, vui vẻ, luôn dịu dàng, tươi cười với nữ nhân. Sao mà không có nữ nhi nào không thích hắn được chứ.
Chỉ là, ông sợ.....Sợ hắn sẽ mê hoặc luôn cả nương tử của ông mất thôi.
Bà ta có vẻ rất chi là thích họ Mao này. Aizz, thật suy nghĩ muốn nổ cả đầu, thôi thì không nghĩ nữa, ta đây mặc kệ luôn.
Thượng Nguyên Ngộ Lang ( tên hiện đại : Uehara Goro ) ta đâu rảnh mà để ý mấy chuyện vặt vãnh đó. Nếu Do Y* mà dám hó hé, ta cho nàng ta đi đời luôn!!
(*: Do Y : là Thượng Nguyên Do Y, tên thật của Thượng Nguyên phu nhân, viết theo lối hiện đại là Uehara Yui )
Nhưng mà lỡ nàng ta nổi giận đi thật luôn thì sao? Ôi!!
Đến lúc đó thì ta biết làm thế nào nhỉ?
Thôi thì tới lúc ấy thì tính, lo lắng làm gì cho sợ thêm, với lại cứ đưa cái bộ mặt này ra, thế thì chẳng thị uy được với cái đám học trò nhí nhố kia, vậy làm sao đáng mặt làm thầy.
Hừm!!!
Thượng Nguyên đại nhân ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang với Tĩnh Hoa:
- Thế con có thích họ Mao đó không?
- Cha...cha nói gì kì quá, cha biết rõ rồi mà còn hỏi, làm nữ nhi....khó đáp làm sao cho vẹn toàn_ Tĩnh Hoa nghe hỏi thì chợt giật mình, đỏ mặt, ngượng nghịu che miệng đáp lại
-Ha ha ha, con gái ngoan, nếu con giữ được trái tim hắn, ta sẽ đồng ý. Kể ra thì nhị công tử Mao gia cũng không phải thấp hèn gì. Được làm phu nhân của hắn thì kể cũng tốt, với tính cách đó thì con sẽ được sống hạnh phúc cả đời, không cần lo nghĩ_ Thượng Nguyên đại nhân cười to, vuốt râu, mặt mày vui hẳn lên
-Nữ nhi cảm tạ công lao trời biển của phụ thân, con nào dám
Nói thì nói như vậy chứ thực ra trong lòng Tĩnh Hoa đã định sẵn ý chí cao cả là phải chinh phục mỹ nam trong lòng mình - Mao Lợi Lan. Nàng mến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích dáng vẻ hắn cầm kiếm bảo vệ nàng, thích điệu cười đùa cợt của hắn với nàng, thích cử chỉ ân cần của hắn....Ôi, sao mà cái gì của hắn nàng cũng mê hết thế nhỉ? Có lẽ nàng đã yêu hắn mất rồi.
-Nhưng mà nữ nhi có điều thắc mắc, không biết phải lí giải thế nào. Liệu cha có thể cho con câu trả lời không?
Tĩnh Hoa trầm ngâm, nhìn ông bằng con mắt mèo đáng yêu. Thượng Nguyên đại nhân thấy vậy thì cũng mềm lòng
-Thế con muốn hỏi chuyện gì?
-À...chuyện là...Vì sao cha lại bắt Mao huynh đi với cái tên họ Hắc đó. Con nhớ là cha đã có cuốn bí quyết ấy rồi mà. Cái cuốn mà lần trước cha ngồi trong đêm lén đọc đó, con tưởng là mớ giẻ rách lau nhà, xém chút vứt đi, nhưng xem lại thì ra là bí kíp gì đó.
-A...con thấy rồi à? Thực ra thì cũng chẳng có chuyện gì hệ trọng cả, ta chỉ định thử sức chúng nó thôi. Với lại nếu chúng thông minh thì sẽ nhận ra liền ấy mà.
-Ô~~~~
Tĩnh Hoa gật đầu ra vẻ hiểu ý. Nhìn được thấy biểu hiện của con gái, Thượng Nguyên đại nhân nhất thời bật cười phun hết cơ man nào là trà trong miệng ra. Tĩnh Hoa giật mình, vỗ vỗ vào lưng ông, còn đám học trò bên ngoài thì ngơ ngác nhìn sư phụ bằng một ánh mắt khó hiểu. Thượng Nguyên đại nhân nhận thấy mình có hơi thái quá, nhất thời giật mình, la ầm lên, dẹp cái đám đang “làm loạn” kia đi.
-Ta cấm nhìn !!!! Tập luyện đi !!!
Bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh sáng ấm áp xuyên tỏa khắp không gian.
Gió lùa qua từng hàng cây, kẽ lá, thổi vào khuôn mặt đen như than của Lợi Lan.
Không như kẻ đang bức bối bên cạnh, Tân Nhất vui vẻ nở nụ cười bí hiểm khiến kẻ bên cạnh không khỏi muốn đấm cho một phát vào mặt.
Lợi Lan nhìn vẻ mặt đó của hắn mà không nhịn nổi, cứ như đang “đi guốc trong bụng” mình vậy, biết gì thì cứ nói, thỉnh thoảng lại nhìn nàng rồi cười cười. Tên này quả đúng là bất bình thường.
-Gừ, tên kia, ngươi đang làm hành động khinh bỉ ta đấy à?
-Chắc thế ! Ta có tên đàng hoàng, huynh nên học lại cách cư xử đi, đường đường là con nhà gia giáo, sao có thể nói chuyện như lưu manh thế kia_ Tân Nhất đánh mắt sang bên cạnh, suýt bật cười vì bộ dạng khá ư là yêu diễm của Lợi Lan.
-Chết tiệt, bổn thiếu gia ta đây cóc cần ngươi dạy bảo. Ta vốn chẳng phải là lưu manh đó sao, tên ngốc!!! _ Lợi Lan nắm tay thành nắm đấm, đưa lên trước mặt Tân Nhất, ra vẻ cảnh cáo
-Ể, ai ngốc hơn không biết à nha. _Tân Nhất cười cười diễu cợt_Huynh nhớ cái lần tỷ thí hồi trước không? Lần đó ta cứ tưởng thuật ninja của huynh cao thâm lắm, chỉ học có vài tuần đã ngang ngửa ta - người đã luyện được mười mấy năm.
Sau hôm đó, ta nghiên cứu kĩ mới phát hiện ra một điều, hừm...huynh dùng tiểu xảo. Công nhận cấp bậc của huynh cũng thuộc hàng thượng đẳng trong việc dùng tiểu xảo ăn gian ấy chứ nhỉ!
-Ngươi đừng làm chuyện thêu hoa trên gấm nữa, nói xằng!Ta nam nhi đại trượng phu, ai lại chơi mấy cái trò ấy_Lợi Lan nhất thời giật mình, mặt biết sắc nhưng rất nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường, ra sức chối đây đẩy
(Thêu hoa trên gấm: việc làm vô nghĩa)
-Ừ, thì ta có bảo ngươi làm chuyện bỉ ổi gì đâu, ý ta là huynh có dùng tiểu xảo để qua mắt mọi người chứ võ công huynh cũng không phải là giỏi giang. Huynh còn dám ''múa rìu qua mắt thợ'' nữa sao?. Chắc sư phụ cũng biết rồi, chỉ là người muốn thử sức chúng ta xem có thật không thôi
Tân Nhất khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, vừa đi vừa nói
Lợi Lan lại một lần nữa giật bắn mình, biết không thể nào chối cãi được một người đã từng luyện thuật ninja lên tới hàng thượng đẳng ngang ngửa huynh trưởng, nàng chỉ có thể thở dài thừa nhận đại cho nó xong chuyện. Vả lại, cho dù có nói ra, hắn có thể làm gì nàng, bất quá bắt nàng tỷ thí lại thôi. Chuyện cỏn con ấy mà!!!
-Ừ thì đấy, ta vô liêm sỉ vậy đấy, ta dùng tiểu xảo đấy. Rồi sao? Ngươi muốn gì? Tỷ thí lại à? Mơ đi nhá
-Ta đâu giống huynh, ta “người quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân”_Vẫn là một trạng thái biểu cảm hờ hững, môi nhếch nhếch lên như thế, Tân Nhất trả lời một cách thẳng thắn
-Á à, ngươi hay lắm. Dám bảo ta tiểu nhân, ngươi cũng không vừa nhỉ? Đồ đàn bà_Lợi Lan sôi máu, cong môi bác lại
-Cái gì? Huynh dám nói ta là “đàn bà”_Tân Nhất nhất thời không nhịn được, quay sang nhìn Lợi Lan bằng khuôn mặt đen thui như muốn hạ thủ ngay với cái kẻ không biết trời cao đất dày này. Còn Lợi Lan thì chẳng có chút gì là sợ hãi, hơn nữa, nàng lại chương cái mặt kênh kênh kia lên khiến Tân Nhất muốn nổi xung.
-A, chẳng phải sao, chấp nhặt chuyện nhỏ, không phải đàn bà thì là gì?
Lợi Lan dẩu môi, liếc mắt cười cợt. Tân Nhất nhìn dáng vẻ yêu diễm kì lạ của Lợi Lan, bất chợt đỏ mặt.
Không hiểu sao, khi gần người này, chàng lại cảm thấy mình thay đổi hoàn toàn, không nghiêm nghị, lạnh lùng như trước nữa. Mà ngược lại, chàng rất dịu dàng, nhẹ nhàng với hắn, hơn nữa còn có một cảm giác rất là thoải mái.
Thật kì lạ!!!
Cái cảm giác bất thường này đã xảy ra khá nhiều lần và chàng cũng đủ trí thông minh để nhận ra vấn đề của mình, chàng thích hắn.
Thế nhưng...
Dường như ông trời đang trêu ngươi chàng, bởi hắn là nam nhi. Vốn cả hai không có khả năng đến với nhau, dù có cố gắng đến mấy cũng không được thừa nhận.
Phải chăng, đây chính là cái giá mà chàng phải trả khi đã khinh thường, oán ghét nữ nhân?
-Chắc là vậy rồi còn gì!
Câu nói bật ra từ môi người bên cạnh khiến cho kẻ đang si ngốc suy nghĩ phải giật mình tỉnh mộng. Miệng Tân Nhất lắp bắp như mới gặp ma, mặt tái mét nhìn sang Lợi Lan đang tủm tỉm:
-Cái gì, là vậy sao? Huynh hiểu được suy nghĩ của ta?
-Ừ, ai bảo dám chọc tức bổn công tử làm gì, cho ngươi biến thành “đồ đàn bà” suốt đời luôn. Hố hố hố
Lợi Lan che miệng, nhíu mắt cười vang khiến lũ chim tội nghiệp trên cây buộc phải rời tổ vì quá khiếp sợ cái giọng cười ma chê quỷ khóc của nàng. Tân Nhất từ đó mới thở phào “hóa ra hắn ta không biết mình đang nghĩ gì, may thật, làm hết hồn“.
Định thần lại một chút, Tân Nhất trầm giọng quay sang, hỏi nhỏ Lợi Lan
-Huynh này, không biết huynh có biết lý do tại sao sư phụ lại bắt chúng ta đi tìm cái bí kíp gì đó không?
-Haizz, ngươi chắc cũng biết tỏng rồi còn bày đặt hỏi, tưởng ta ngu lắm sao? Chắc chắn là do sư phụ muốn thử sức ta với ngươi đây mà. ta nghĩ ông ấy tưởng ta hay ngươi là hoàng thượng nên vậy. Nhưng hóa ra sư phụ của chúng ta đã quá sai lầm. Ta thì chắc chắn là không, còn ngươi thì.....
Lợi Lan đưa tay xoa cằm nhìn Tân Nhất một lượt từ đầu đến chân, lắc lắc đầu, nhăn mặt phán một câu khiến Tân Nhất muốn té ngửa.
-Ngươi thì nhìn cứ như kẻ giả mạo ấy nhưng tính ngươi có vẻ tốt. Ta nghĩ ngươi phải theo hầu hạ ta mới đúng. Ngươi mà làm công công thì quả rất là hợp a~ Hay ngươi theo chân ta đi làm lưu manh đi nhỉ, ý tưởng này khá được đấy.
-Này, ta không đùa huynh đâu.Nhưng mà chắc huynh chắc huynh không biết đâu. Não huynh dù sao cũng có giới hạn của nó_ Tân Nhất xoa cằm, gật gật đầu ra vẻ khẳng định câu nói của mình là đúng
-Này, ngươi nói gì đó, tên đầu đất. Sao mà ta không biết được. Có não ngươi nhỏ như trái nho ấy. Lần trước, ta làm rơi đám thuốc mới chế vào trong phòng sư phụ, phải lẻn vào lấy, ai dè, ta chôm được một cuốn sách như mớ giấy rách, bên trong có ghi ba chữ to đùng chà bá lửa “Bí kíp Ninja“. Chậc, trời thương ta, quả là làm việc tốt nhiều nên giờ hưởng phước
Lợi Lan đánh mắt sang bên, nhe răng cười ha hả như khùng rồi chậm rãi giải thích. Người bên cạnh thấy thế mà giật mình, không ngờ tên này to gan lớn mật, dám trộm luôn cuốn bí kíp của sư phụ.
Chàng thì không dám đụng vào, chỉ một lần trước, chàng được phu nhân nhờ vào phòng lấy đồ dùm nên cũng tình cờ thấy cuốn sách đó.
Haizz, chỉ tội mỗi Thượng Nguyên đại nhân quá bất cẩn, sách quý mà bị bao người nhìn thấy được, còn bị chôm mất nữa chứ.
----------------------------------------
Hắt xì!!
-Gừ, kẻ nào đang nói xấu sau lưng ta hay sao ấy.
Thượng Nguyên đại nhân gắt, miệng ông lẩm nhẩm rủa thầm, nước mũi tèm lem. Tĩnh Hoa bên cạnh thấy thế, bất giác bụm miệng cười không thành tiếng, vỗ vỗ lưng cha.
-Chắc cha bị phong hàn rồi. Nên nghỉ ngơi, tránh ra gió
-------------------------------------------------------
Trong khi đó, trên núi, hai bóng người đã biến mất tự lúc nào.
Gió thổi khẽ khàng tựa như không.
Mái tóc dài ngang lưng của ai đó tung bay loạn xạ như đang tức giận.
Vận lục y xanh mướt thanh thoát, trông y thật đẹp tựa tiên nhân giáng trần.
Nhưng....
Ai biết được, trong lòng y đang nổi lên sóng gió.
Y bất lực, thực sự y chẳng làm được gì ngoài việc đứng nhìn người con gái mình chờ đợi, tìm kiếm bao nhiêu năm tay trong tay với kẻ khác.
Nhưng, y có thể làm gì được cơ chứ.
Thời cơ chưa đến, sao y có thể hành động.
Vả lại, có thể thấy nàng cười là y mãn nguyện rồi.
Y sẽ mãi ở bên nàng, bảo vệ nàng, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Dù cho mọi thứ có ra sao, dù cho nàng không còn nhớ y nữa.
Dù cho, nụ cười của nàng sẽ mãi mãi chỉ còn là ký ức xưa cũ,,,,,
Nhưng y tin, tất cả mọi nỗ lực của bản thân sẽ được đền đáp
Y mong là thế.....
------------------------------------------
Trong một sòng bạc trá hình quán nước, Lợi Lan đang ra sức hò hét, đặt cược.
Tân Nhất phía sau cũng không hề thua kém.
Người đòi đặt bên này, người lại muốn đặt bên kia.
Cuối cùng, thống nhất chia đôi bạc, đặt vào hai chỗ khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Tân Nhất đi đánh bạc, thực sự rất vui a~
Chàng tự nhủ lần sau sẽ phải rủ Khoái Đẩu trốn công công đi một trận cho đã ở sòng bạc này.
Mới lúc nãy còn đang đứng trong rừng nói móc nhau đủ điều mà giờ cả hai đã an tọa trong sòng bạc này từ lúc nào.
Khung cảnh náo nhiệt này kích thích trí não Lợi Lan hơn bao giờ hết.
Và cũng chính tại nơi này, nàng đã gặp sư phụ - người dạy võ công và tiểu xảo cho nàng - thiên hạ đệ nhất dùng độc, Độc Cô Xà a~
-Ô, thắng rồi kìa, thắng rồi kìa
Tân Nhất lay lay vai Lợi Lan, la ầm lên như đứa trẻ được kẹo, à không, như ăn xin được vàng.
Khỏi phải nói, hắn đang trong giai đoạn loạn não.
Lợi Lan thấy thế thì hai mắt chợt sáng lên tinh nghịch, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý. Chắc không nói thì mọi người cũng đã đoán ra rồi phải không! Với cái kĩ năng dùng tiểu xảo đạt đến cấp độ thượng đẳng siêu cấp đó, hầu bao Lợi Lan đã đầy ắp bạc và đương nhiên là Tân Nhất cũng chẳng khác gì.
Mới chơi năm ván, bọn họ đã rút cạn tiền của cái đám bầu dám ăn gian kia. Nhưng mấy trò mèo của chúng sao qua mắt được thiên hạ đệ nhất tiểu xảo Mao Lợi Lan chứ a~ Thật ngu ngốc quá mức.
Nhân lúc cả đám người trong sòng bạc đang nổi khùng vì thua quá nhiều, bọn chúng bắt đầu nghi ngờ, lồng lộn tìm kiếm tang vật. Tân Nhất và Lợi Lan đã chuồn một cách nhanh gọn không giấu vết với túi bạc trong tay. Hừ, cho chừa, đáng đời những kẻ chuyên lừa đảo.
------------------------------------------
Lợi Lan và Tân Nhất chạy vèo một phát thật xa chỗ đó. Đứng nấp trong một góc khuất, cả hai nhìn nhau thở hổn hển rồi ôm bụng cười to.
Tiếng nàng cười trong trẻo như làn nước chảy.
Khuôn mặt trái xoan thon thon nhỏ nhắn, đôi mắt bồ câu long lanh dưới hàng mi dài mượt thướt tha, đôi mày liễu cong vút, mảnh mai...
Tất cả những vẻ đẹp đó khiến kẻ kia phải ngước nhìn si dại
Hắn bất giác vươn tay ra sờ nhẹ má Lợi Lan.
Làn da mềm mại, dịu hương
Đôi gò má phớt hồng e thẹn
Hàng mi chợt rung lên, nàng ngượng ngùng phẩy tay hắn ra. Nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, nàng nhíu mày, “ khẽ “ hỏi:
-Này, tên chết tiệt kia, điên hả? Muốn ăn đấm không?
Nghe thấy Lợi Lan văng tục, Tân Nhất chợt tỉnh mộng, rụt tay lại, quay khuôn mặt đỏ mọng của mình đi, hạ giọng:
-Ta xin lỗi, nhìn huynh khá giống một người quen nên ta.....
-A~ Ngươi hết khùng là may mắn lắm rồi. Nhưng ta thề là ta chưa hề gặp ngươi lần nào từ trước_Lợi Lan giơ tay lên trời, thề độc
-Thì ta có nói gì đâu. Tại tính cách của huynh khá là giống người đó, khiến ta lầm tưởng rằng....
Tân Nhất nói, đồng thời, những kí ức xa xăm lại hiện về trong tâm trí chàng ào ạt tựa biển dâng trào, chẳng khác gì một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy.
------------------------------
Những kí ức khủng khiếp đó đã để lại trong lòng chàng một vết thương không thể xóa nhòa.
Cũng chính những điều không đẹp ấy đã khiến chàng không thể gần gũi với người cha ruột thân yêu. Bởi lẽ, chính ông ấy đã trơ mắt đứng nhìn người đó ra đi mà không thể làm gì.
Chốn hậu cung thâm hiểm nguy nan. Mẫu hậu chàng sau khi được phong hoàng hậu, bà đã cố gắng hết sức vừa làm tròn bổn phận của một bậc mẫu nghi thiên hạ, cai quản hậu cung, vừa làm tốt bổn phận của một vị nương tử hiền lành, công dung ngôn hạnh, xứng đáng đứng đầu trong các nữ nhi thời ấy.
Nhưng giá mà, bà không quá đẹp, không quá tài năng và nhân hậu thì giờ kết cục của bà đâu phải chỉ có như vậy.
Chính cái tính thương người không thể dứt bỏ được mà bà đã sơ xuất để kẻ khác hại chết.
Còn người đàn ông mà bà yêu thương tột bực, người khiến bà - từng là một nữ nhân yêu thích tự do, tự tại phải vứt bỏ cuộc sống ưu tư, vô lo của mình, ông ấy biết kẻ hạ sát nương tử nhưng vẫn trơ mắt đứng nhìn bà bị ám sát mà không thể nói được câu nào.
Chỉ vì kẻ đã ra tay là một ả quý phi, vì ghen tị với hoàng hậu mà rắp tâm ám hại. Nhưng thế lực của gia đình ả trong triều khá lớn. Một mình Mao tể tướng cũng không thể làm gì được với thế lực hùng mạnh đó.
Bởi lẽ đấy nên chàng quyết nếu lên làm vua sẽ không dính dáng với bất kì nữ nhân nào, hoặc giả như có thì đó sẽ là người chàng quyết tâm phải bảo vệ nàng cho bằng được. Chàng không muốn làm một ông vua bù nhìn như phụ hoàng.
Chàng cũng cực ghét cái loại nữ nhân như ả quý phi kia. Ngoài khuôn mặt và tính cách ẻo lả, chuyên dụ dỗ đàn ông ra thì không được tích sự gì cả.
Chàng đang nuôi mộng giải tán cả hậu cung.
---------------------------------
Do cái tính cách của người này khá giống mẫu hậu nên chàng lầm tưởng chăng? Từ nụ cười vui vẻ đó, từ cái tính thích tự do không gò bó đó, tất cả đều thật làm cho chàng muốn rùng mình.
Chàng thầm ao ước, giá mà hắn không phải nam nhân.
Nếu hắn là nữ nhi, chàng quyết phải đem hắn về hậu cung làm hoàng hậu. Dù chàng biết hắn nhất định sẽ không chịu bị nhốt trong cung.
Nhưng chàng là một kẻ cũng bướng bỉnh không kém, những gì chàng muốn, nhất định chàng sẽ đoạt được.
Chỉ cần.....
Ông trời cho chàng một cơ hội, biến điều ước nhỏ nhoi của chàng thành sự thật,
Chỉ thế thôi chàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi...
Chàng muốn bảo vệ nụ cười trong sáng, đáng yêu đó mãi mãi.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~0~~~~~~~~~~~~~~~~
End Chương 6