Chương 4:
Trận chiến nảy lửa
-”Ta mới lần đầu tiên nấu đó”
-”Hả, mới lần đầu nấu hả? Sau nó ngon thế, ngươi học ở đâu vậy?”
-”Thấy ta tài giỏi quá chứ gì, ta biết mà. Cứ nấu là được, chẳng cần học hỏi lắm”
-” Mà này, sao da ngươi trắng thế, lại mềm như da con gái ấy”
- “ Này, ngươi vừa nói gì thế... “
Cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân diễn ra cũng lâu nhưng có vẻ nó chưa thể kết thúc. Í, đâu phải hai nam nhân, trong đó có một nữ nhân ấy chứ. Nhưng chắc nữ nhân này cũng quên mất mình đang ở trong tình trạng “ nguy hiểm” như thế nào nên vẫn cứ trò chuyện với người nam kia. Mãi đến khi chàng vô tình nói ra câu “như da con gái”, cô nàng mới phát hiện ra mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng ngặt nghèo : một nữ, một nam, không y phục, đang đối diện nhau dưới hồ nước. Ô_Ô. Không xong rồi, tâm trí nàng như muốn nổ tung. Làm sao đây, làm sao đây? Câu hỏi này cứ ám ảnh nàng mãi nhưng khi vừa nhìn ra kẻ đứng đằng sau nam nhân kia là nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng hếch môi lên mỉm cười một cách tinh nghịch
-” Ngủ ngoan nhé, bé cưng tò mò “
Sau khi cô nàng vừa nói xong, chàng trai kia chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng “ Bốp” rõ to vang lên làm chấn động không gian. Tiếng đó sinh ra chính từ sự ma sát nhẹ giữa gậy gỗ và đầu của một ai đó, gọi là nhẹ vậy thôi chứ nó cũng đủ để làm cho cái đầu kia bắn máu tua túa cả ra. Tất nhiên người gây ra tiếng ấy là Hòa Diệp chứ còn ai .
~~~~~
Sáng hôm sau, một buổi sáng bình minh đẹp trời. Nhưng thực ra nó chỉ đẹp với một vài người có tâm trạng vui, còn những người ngày nào nhìn cũng u uất thì cho dù cảnh đẹp đến mấy cũng chẳng xiêu lòng. Vâng, chính là vậy. Có nhiều người ngày nào cũng vui vẻ nhưng đối với cô nàng thì những ngày vui vẻ ở nơi này chẳng bù đắp được cái sự sợ đang dần lấp đầy trong lòng nàng. Lo lắng cái gì, sợ hãi cái gì, điều này có lẽ nàng là người hiểu rõ nhất chứ chả ai mà hiểu được. Lợi Lan ngồi bần thần, hết nhìn khung cửa sổ bằng gỗ đã cũ rồi lại nhìn sang chiếc giường tre đặt gần giường nàng. Thở dài một hồi, nàng đứng dậy, đi đến gần chiếc giường, lấy tay vuốt nhẹ nó như thể đấy là một vật đã gắn bó rất lâu với mình. Hình như chủ nhân của chiếc giường đã đi đâu đó từ sớm, chắc chỉ tí nữa là về. Đứng thẳng dậy, nàng vươn vai một cái để loại bỏ sự nhàm chán uể oải đi. Lấy lại phong độ thường ngày, nàng mỉm cười thật tươi, mang trong đó nét tinh nghịch tự nhiên vốn có. Nàng hớn hở hét to khiến chim quanh đó bay tán loạn, mặc dù ngày nào dậy nàng cũng hét ầm lên như thể gặp phải cái gì đó rất đáng sợ, nghe tiếng hét “ thánh thót “ của nàng cũng đã nhiều, nhiều tới mức quen thuộc như việc ăn cơm, uống nước ấy vậy mà mỗi lần nghe Lợi Lan lặp lại “ bản trường ca muôn thuở “ đó là y như rằng chim chóc lại tán loạn, ai đang ngủ cũng phải dậy hết. Đó chính là sự tích vì sao sư phụ giao cho nàng nhiệm vụ gọi mọi người dậy.
- Á quên mất tiêu, làm sao bây giờ...Để xem tìm chỗ nào thuận tiện cái đã _ Sực nhớ ra điều gì đó, Lợi Lan chui xuống gầm giường, cầm cây cậy viên gạch lên. Nàng thò tay xuống dưới, móc một bịch gì đó lên rồi đóng viên gạch lại, phủ cát lên. Cầm trên tay “ bảo bối “, nàng phóng một phát bay ngay ra khỏi liêu.
Một lúc sau, Lợi Lan mặt nhăn như khỉ ăn ớt lén lút tiến vào liêu. Tay nàng cầm một cái bịch gì đó nhỏ nhỏ nhìn ra vẻ rất bí mật, bịch này khác với cái bịch lúc nãy cô mang đi. Quay qua , quay lại không thấy Tân Nhất đâu, nàng mới ngồi xuống giường, thở phào một cách nhẹ nhõm. Nhưng chẳng biết trong đầu nàng lại vẩn vơ cái ý nghĩ điên cuồng nào ấy mà nàng lại nhảy dựng dậy rồi la lên một tiếng. Hay là trên giường chỗ nàng ngồi có kim châm? Không phải đâu, thì ra tại nàng đang nghĩ xem nên chôn “thứ đó” vào đâu ấy mà, vừa ngồi xuống thì nghĩ ra nơi có thể thủ tiêu cái “thứ” đáng ghét nàng đang cầm trên tay đi. Ngay lập tức, Lợi Lan chạy đến ngay chỗ Hòa Diệp, kể rõ sự tình. Hòa Diệp nghe xong, miệng tủm tỉm cười rồi bí mật theo Lợi Lan lên núi.
Cả hai đang làm việc mờ ám gì đây?
.
.
.
-Ta thấy chỗ này được nè, cô chôn vào đây dùm ta đi, ta đứng canh._Lợi Lan nhìn ngó xung quanh, tỏ vẻ dè chừng. Hòa Diệp gật đầu rồi lấy đồ nghề đào lên, chôn “cái thứ” chết tiệt kia xuống. Xong xuôi, cả hai thu xếp ra về. Trên đường xuống núi, Hòa Diệp hỏi Lợi Lan:
-Này, cô bị bao lâu rồi mà bây giờ mới nói
-Tối hôm qua, lúc ta với ngươi “xử xong hắn” đó. Ui da…_Lợi Lan đáp lại rồi tự nhiên, trong bụng nàng ập đến một cơn đau khủng khiếp khiến nàng phải ngay lập tức ôm bụng ngồi phịch ngay xuống đất, chẳng nhúc nhích được
-Ế, cô bị sao vậy tiểu thư? Này …_Hòa Diệp hốt hoảng khi nhìn thấy gương mặt tái mét của Lợi Lan. Không biết làm cách nào khác, nàng đành bí mật cõng cô chủ về liêu. Lợi Lan ngất đi một lúc thì tỉnh lại. Nàng hốt hoảng thay đồ với tốc độ ánh sáng rồi kéo Hòa Diệp chạy như bay tới nơi tập luyện gần thác nước.
Từ xa xa, hai cô nàng đã hình dung ra khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của thầy khi tìm mãi mà chả thấy bóng dáng hai kẻ mà thầy luôn cho là “lười biếng, nghịch ngợm” kia đâu. Đến gần đó, hai nàng vội gập đầu xin thầy tha tội. Thượng Nguyên đại nhân trước giờ đã từng huấn luyện rất nhiều đợt huấn luyện thuật ninja phái Iga cho con cháu vua qua trong triều đình, đặc biệt có cả hoàng thượng. Nhưng ông chưa từng thấy lần nào có những học trò như lần này. Ông nghiêm nghị nhìn Lợi Lan và Hòa Diệp, cố gắng nói năng với chúng bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể:
- Thật hết cách với hai trò, đi chơi đâu mà đến giờ này mới ló mặt ra, có biết gần trưa đến nơi rồi không hả?_ Ngừng một lúc, ông tiếp_ Chắc lại cũng như mấy lần trước, đi chơi rong rồi quậy phá chứ gì??? Sao ? Có làm hư cái gì của người ta không để thầy đi giải thích
Lợi Lan nghe thầy nói, đầu cứ gật gật, nàng đã mệt lắm rồi, cũng chẳng có thì giờ mà lải nhải cãi cọ. Cùng lắm là lại nghe thầy thuyết giảng một bài thôi. Chắc Hòa Diệp bên kia cũng thế, thường ngày nàng có bao giờ dám hé răng nói nửa lời. Sai bét!!! Hòa Diệp không những không nói mà còn tìm cách bắt bẻ thầy nữa là đằng khác
-Thưa sư phụ, tụi con không có đi chơi đâu hết. Tụi con có việc quan trọng. Nhưng nếu nói đó là đi chơi thì cũng không sai, tại vừa đi về, tụi con cũng vừa ngắm cảnh nên có tểh gọi đó là đi chơi. Vả lại, tụi con không có phá làng phá xóm gì hết a...
Dường như miệng Hòa Diệp làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong suốt cuộc nói chuyện với thầy. Một lúc sau, khi biết mình không thể thay đổi được điều gì, Hòa Diệp im lặng cúi đầu chịu nhận tội cùng Lợi Lan. Thượng Nguyên đại nhân bắt cả hai treo ngược người trên cây như cách mà Bình Thứ hay dùng để phạt hai cô nàng nghịch ngợm. Không những vậy, trưa hai nàng cũng không được ăn cơm, mặc dù Lợi Lan vẫn phải nấu cơm giúp Thượng Nguyên phu nhân. Tĩnh Hoa miệng cứ liến thoắng nói suốt không nghỉ :“ Để em giúp cho nhé Lan đại nhân?” hay những câu kiểu như “ Có việc gì cần em làm giúp không?“. Hết chạy ra rồi chạy vào, cứ Lợi Lan nhờ cái gì là Tĩnh Hoa lại đi làm ngay.
Thượng Nguyên phu nhân nhìn con gái cứ vui vẻ với những công việc mà bình thường nó ít khi bao giờ làm tới thì bà chẳng biết làm gì hơn là ngồi im, quan sát và đôi lúc lặng lẽ cười. Bởi bà biết nàng công chúa mà bà yêu quý nhất trên đời này luôn luôn làm những điều mà nó cho là đúng. Và hơn hết, bà hiểu rõ con gái mình, bà biết tâm tư, tình cảm của nó-một đứa con gái đang tuổi mới lớn với nhiều sự đổi khác. Bà biết, ngày mình xa nó đang đến gần...
Suốt buổi sáng lên núi, trưa về nấu cơm rồi lại phải treo ngược người lên cây, máu dồn hết cả xuống não, ấy thế mà lại chẳng có gì bỏ vào bụng, Lợi Lan cảm thấy mệt mỏi, yếu đuối một cách kinh khủng. Cái bụng nàng không những kêu réo ầm ĩ vì đói mà còn đau bởi “ cái đó “. Thật khổ cho nàng tiểu thư ngốc nghếch.
Mới cái bụng đau đã là gì, nàng còn bị “hắn ta” cho một trận vì tội dám “xử lí” hắn nữa kìa. Nàng chưa lần nào nhìn thấy Tân Nhất như vậy cả. Lần đầu gặp, hắn để lại cho nàng ấn tượng khó phai về một chàng thanh niên trẻ với vóc dáng cao ráo, thư sinh nhưng không làm lu mờ đi vẻ mạnh mẽ vốn có. Các cô nàng khi thấy hắn nhất định sẽ “ cuồng loạn” luôn chứ tưởng a~
Lợi Lan nhân lúc Thượng Nguyên đại nhân không để ý nên ngồi xuống gốc cây nghỉ. Nàng nhìn ra xa xăm, có một vẻ gì đó thoang thoảng buồn. Gió nhẹ thổi làm mái tóc đen mượt, thơm ngát hương hoa của nàng tung bay. Tân Nhất lại nơi mà Lợi Lan ngồi, đứng trước mặt nàng, hắn đứng chống nạnh trước mặt nàng, miệng mỉm cười ngạo nghễ. Quả thực từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy hắn nở một nụ cười như vậy bao giờ, có lẽ nàng nhạy cảm quá chăng. Tân Nhất nhìn Lợi Lan, hất hàm hỏi với tâm trạng có vẻ rất ư là khó chịu:
-Này, tối qua ngươi đã làm gì ta??
Biểu cảm khuôn mặt Lợi Lan thay đổi dần dần. Nàng nhận ra hắn có gì khác lạ ở đây và suy nghĩ tồi tệ của nàng có lẽ là đúng. Hắn tức thật chứ chả phải chơi. Tuy trong đầu nghĩ thế nhưng nàng vẫn cố giữ một vẻ mặt bình tĩnh nhất, thậm chí có vẻ lạnh lùng, trả lời hắn
-Như ngươi thấy, như ngươi nghĩ _Rồi nàng lại quay mặt đi hướng khác như không thèm quan tâm cốt để hắn ức quá mà bỏ đi. Ấy thế mà tất cả mọi việc lại ngược lại như ý muốn của nàng. Hắn khoanh tay trước ngực, mặt có vẻ dịu lại , tiếp tục hỏi nàng:
-Vậy lí do tại sao ngươi lại làm thế, ngươi có gì khó chịu ở đây chăng???
-Ta thấy không thích cách ngươi nói ta giống “con gái”, với lại ta còn có chuyện khác nữa_Vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, không có gì thay đổi, nàng tiếp tục trả lời Tân Nhất. Thấy cách hành xử của Lợi Lan như vậy thì khó chịu vô cùng. Chàng đã ở chung với người này nhiều hôm, người mà chàng luôn xem đó là một vị huynh đệ, luôn xem là một người sẽ giúp chàng làm nên việc lớn như lời của ông thầy bói nọ đã nói :
” Người mà ngài ấn tượng nhất, nhớ mãi sẽ là quý nhân phù trợ cho ngài “. ( xem lại part 2 chap 3)
Tân Nhất tức tối không phải vì đau khi bị choảng một cái vào đầu mà chàng tức vì hành động và thái độ của Lợi Lan. Chàng đã luôn xem trọng hắn ta mà hắn ta dám đối xử với chàng như thế đấy. Có chuyện gì mà cần phải dấu giếm chàng. Hay hắn ta không xem chàng ra gì, khinh thường chàng? Vốn Tân Nhất bề ngoài có vẻ hiền lành ấy nhưng thực ra chàng không như vẻ bề ngoài. Chàng là một con người rất nóng nảy, không thể kiềm chế được nếu như nóng lên. Chàng sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả giết chết kẻ kia để vừa lòng với cơn nóng giận của chàng. Tiêu nàng rồi, Lan tiểu thư ơi!
-Thôi được rồi, sao ngươi không nói với ta, ngươi - muốn - gì_ Tân Nhất gằn từng tiếng làm cho Lợi Lan rợn cả tóc gáy. Nàng giấu khuôn mặt tái mét của mình đi, liếc mắt qua Tân Nhất, đáp lại ngắn gọn “ Tùy ngươi”
-Hừ, đấu đi. Ta và ngươi. Nếu ta thắng thì ngươi phải làm theo lời ta còn ngược lại hì ta sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào của ngươi. Tuy mệt mỏi vì cơn đau bụng đang lên đến đỉnh điểm nhưng Lợi Lan vẫn cố nén cơn đau , đứng phắt dậy, “ừ” một cái để đồng ý với lời đề nghị thách đấu của Tân Nhất.
.
.
.
Trận đấu bắt đầu vào tối hôm đó, Thượng Nguyên đại nhân được làm ban giám khảo. Còn lại đều đứng quanh võ đài để xem tình hình trận đấu. Ai cũng nghĩ Tân Nhất sẽ thắng bởi nhìn thấy quá trình tập luyện của Lợi Lan trong thời gian qua là có thể đoán được. Duy chỉ có Bình Thứ, Hòa Diệp và Tĩnh Hoa là không nghĩ thế. Tĩnh Hoa vì luôn tin tưởng vào Lợi Lan nên luôn mong rằng Lợi Lan sẽ thắng mặc dù nàng cũng rất lo bởi thấy được tình trạng thực sự của Lợi Lan. Còn Bình Thứ, sau khi nghe Hòa Diệp kể lại mọi chuyện thì chàng cũng có đôi phần lo lắng về tiểu muội nghịch ngợm của chàng. Nhưng cũng như Tĩnh Hoa, chàng luôn có niềm tin vào Lợi Lan. Riêng Hòa Diệp hì khỏi nói, nàng biết năng lực thực sự của Lan tiểu thư yêu quý của nàng. “ Chưa chắc tiểu thư đã thắng nhưng chưa chắc Tân Nhất thắng được“. Nàng nghĩ vậy đó. Thấy Bình Thứ, Hòa Diệp, Tĩnh Hoa đứng về một phía Lợi Lan, tay Bình Thứ và Hòa Diệp còn khoanh trước ngực, nhìn Lợi Lan mỉm cười bí ẩn thì Thượng Nguyên đại nhân rất ngạc nhiên. Ngài là một trong số những người đứng về phiá Tân Nhất bởi chàng là người mà ngài luôn yêu quý, có năng lực võ công cao. Thế mà khi thấy cảnh tượng đó, ngài đã rất đỗi bất ngờ. Lúc đầu vì tưởng ba người này là người thân thiết với Lợi Lan nên đứng về phía Lợi Lan. Nhưng giờ thì ngài lại nghĩ khác. Bình Thứ cũng là một trong những người giỏi nhất, chàng không bao giờ nể tình riêng mà theo về một bên nào đó. Chỉ trừ khi ....
Coong coong
Tiếng kêu phát ra từ cái chuông nhỏ mà Thượng Nguyên phu nhân gõ vào. Đó cũng là lúc bắt đầu trận đấu. Tân Nhất dù đã đánh nhau với Lợi Lan nhiều lần nhưng chàng cũng cần phải đề phòng vì vẻ bề ngoài nhỏ nhắn của hắn nhiều khi có thể làm chàng yếu lòng. Đứng trước Lợi Lan, chàng tưởng chừng như mình đang đứng trước một cô nương bé nhỏ, mỏng manh, yếu ớt cần được chở che. Tân Nhất tự khích lệ mình phải cố gắng hơn nữa, đừng để “bông hoa” kia hạ gục. Trông hắn thế thôi chứ nếu mà đánh nhau với hắn, chàng chưa chắc nắm được phần thắng một cách dễ dàng. Mà nếu để thua thì khỏi phải nói, với một kẻ như vậy, hắn không bảo chàng làm người hầu hạ thì cũng bắt chàng làm những điều phải nói là vô-cùng-kinh-khủng mà có lẽ chưa bao giờ chàng “mơ” tới. Nhiều lúc, chàng muốn rút lui nhưng khi nghĩ đến việc mình là một vị hoàng đế, niềm kiêu hãnh không để cho chàng “chưa đánh mà đã phải chào thua” Lợi Lan. Còn Lan tiểu thư, đầu nàng bây giờ đang trống rỗng. Thuốc giảm đau của nàng chế trong mấy lần đi lên núi hái làn trước cũng đủ để làm dịu đi cơn đau bụng nhức lên đến não của nàng. Nàng chẳng quan tâm đến thắng thua, chỉ quan tâm đến diễn biến. Nghe tiếng gõ cả hai đứng vào tư thế chuẩn bị và bắt đầu đánh.
Tân Nhất lao tới, thoắt ẩn thoắt hiện tựa làn gió. Chàng bay qua bên này, nhảy vọt sang bên kia. Lợi lan đứng trong vòng vây, đưa mắt đảo tới đảo lui xem xét tình hình đối thủ. Khóe môi nàng cong lên, một nụ cười nhẹ thoáng hiện ra. Bên dưới, các học viên khác đang xì xào bàn tán to nhỏ. Tất cả đều hướng đến chiêu thức kì lạ, tạo vòng vây của Tân Nhất với nụ cười bí hiểm của Lợi Lan. Đảo mắt một lần nữa, nàng thoáng thấy Tân Nhất đã bắt đầu phản công. Từ trong vòng tròn gió, có vô vàn cánh tay vung ra, đánh tới tấp vào người Lợi Lan. Nhanh như cắt, nàng lấy tay đỡ một cách điệu nghệ. Sau đó, nàng nhảy vút lên cao, xoay một vòng trên không trung rồi luồn ra ngoài vòng tròn gió. Tân Nhất biết mình không thể dùng cách đó nên chàng lại chuyển sang một lối đánh khác. Chàng dùng thuật khinh công để di chuyển bởi những bước nhảy ngắn ,điều khiển được trọng lượng và không gây ra tiếng động, uyển chuyển không khác gì bước chân của mèo. Với thuật ẩn hình, chàng nhanh chóng dùng một tấm vải cùng màu với màu cột cây gần đó để che dấu. Lợi Lan bị bất ngờ. Dù đã tập luyện rất vất vả ngày đêm các thuật ninja thì nàng cũng không thể bì khịp với người đã tập luyện hàng trăm lần trong cả hơn mười năm. Túng thế, nàng đành dùng thuật ... đánh theo cảm tính. Thực ra thì thuật này chưa có ai dùng bao giờ hoặc nếu có thì rất ít nên Lợi Lan cảm thấy tự hào vì mình là “người sáng lập” ra cái thuật ninja kì lạ này. Nàng đành dùng phi tiêu (shuriken)- vũ khí đáng sợ nhất của Ninja. Nhưng phi tiêu này không phải phi tiêu tẩm độc, cũng không phải đồ thật được mài sắc mà chỉ được làm bằng gỗ nên khá an toàn. Đôi khi nó cũng gây chút sát thương nhưng cũng không đáng kể. Cầm trên tay ba cây phi tiêu, nàng đành nhắm mắt cầu trời rồi phi đại. Ấy vậy mà cũng trúng đấy nhé. Với sức lực của một ninja hạ đẳng, hay còn gọi là genin thì nàng chắc là thuộc cấp bậc cao nhất trong những genin rồi.
Để đạt được thành tích này, Lợi Lan phải trải qua một quá trình luyện tập trong nhiều ngày không ngủ. Cho dù những người khác phải trải qua nhiều năm mới lên được cấp hạ đẳng. Vậy mà nàng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã vượt qua mức cao nhất của một ninja hạ đẳng. Điều này làm nàng thấy vui và nàng còn vui hơn nữa khi phát hiện ra chỗ ẩn nấp của Tân Nhất. Từ nãy đến giờ bị hắn “choảng” cho mấy phát, khiến nàng nhức óc tê chân. Sau khi nghe tiếng “a” của Tân Nhất lúc bị nàng ném phi tiêu vào, Lợi Lan bèn chạy đến chỗ đó, kéo đầu Tân Nhất ra. Cả hai tiếp tục đánh nhưng lần này, Tân Nhất quyết xử lí sớm Lợi Lan chứ không đánh chơi như lần trước. Chàng từ từ tung các thuật ninja mà mình đã biết ra. Thú thực thì mấy chiêu đơn giản này đối với một Chunin ( ninja trung đẳng) như chàng thì là việc quá dễ dàng. Lợi Lan đã dùng hết sức ra để đỡ lại nhưng cũng không được. Máu nóng nổi lên, nàng tức giận, dùng hết tất cả sức bình sinh đấu với Tân Nhất làm chàng phải khó khăn chống lại.
Thấy cuộc chiến đã kéo dài quá lâu, xem chừng cả hai bên chẳng bên nào chịu thua bên nào, Tân Nhất đành phải dùng chiêu thuật cuối cùng để kết thúc nhanh trận đấu. Chàng dùng một loại thuật ninja vô cùng đáng sợ mà chỉ có những bậc ninja thượng đẳng mới làm được. Chàng thực sự đã vượt qua giới hạn của mình. Cả tâm trí chàng bị cuốn theo con ma mang tên “ Chiến thắng“. Chàng chẳng còn biết mình đang làm cái quái quỷ gì sất. Cứ như bị điều khiển, chàng điên cuồng, dùng thuật phân thân. Nhưng thuật phân thân của chàng không dùng sự nhanh nhẹn mà sử dụng bùa chú.
Lợi Lan hoa mắt, nhìn thấy trước mặt mình là cả hàng vạn Tân Nhất. Nàng không còn phân biệt được thật giả. Nàng cứ như một con người đói khát nhìn cái ảo ảnh giữa sa mạc thành một dòng nước mát lạnh. Nhưng đi mãi mà chẳng thấy dòng nước kia đâu. Nàng đang trong tình trạng ấy đấy. Dường như một cái gì đó trong tâm thức đang kêu gọi nàng bởi nàng nghe thấy tiếng gọi “ Lan công chúa” phát ra từ một nơi vô danh nào đó, nàng liền nhắm mắt lại. Bao nhiêu những thủ thuật ninja hiện về trong tâm nàng cứ như nàng đã tập luyện thuần phục thuật ninja hàng ngàn lần. Nàng dựa vào khả năng nhanh nhẹn của mình, với chiêu thức làm hoa mắt Tân Nhất, chàng sẽ không thể nào phân biệt đâu là ảo ảnh mình tạo ra và đâu là hình ảnh thật sự của chính bản thân chàng. Cả hai đánh nhau ác liệt.
Cuối cùng, Thượng Nguyên đại nhân ngỏ ý muốn tạm dừng trận đấu. Đúng lúc thuốc giảm đau của Lợi Lan hết tác dụng nên nàng dừng ngay. Còn Tân Nhất, do bị ảnh hưởng bởi đầu óc mê muội với những ý nghĩ nhất định phải thắng nên chàng đã đá một phát vào bụng Lợi Lan làm nàng ngã xuống, bất tỉnh. Còn Tân Nhất, mãi lúc sau khi được sư phụ trấn áp, chàng mới thoát khỏi cơn mê muội. Ý thức được việc mình đã làm. Chàng hấp tấp vội chạy đến liêu của mình, nơi Lợi Lan đang được Hòa Diệp cứu chữa. Thấy vẻ mặt lo lắng của Bình Thứ, chàng đành chạy lại hỏi ngay tình hình Lợi Lan. Bình Thứ lúc thấy Tân Nhất thì định vồ ngay lấy mà cho hắn vài phát nhưng khi nghe sư phụ kể sự tình, chàng cũng cảm thông cho hắn. Bình Thứ đành bịa ra với mọi người rằng Lợi Lan bị một loại bệnh về đường ruột nên bụng rất yếu.
- Hôm nay bệnh tái phát, lại gặp phải thách đấu nên nó đành phải gác lại bệnh tật mà đồng ý nhận lời cho ra dáng một đấng nam nhi._Nói đến đây, Bình Thứ thở dài lắc đầu _ Haizz, thật ngốc quá. (anh Bình Thứ đóng kịch giỏi thật!!!)
Cạch
Cửa mở, Hòa Diệp bước ra nhìn Bình Thứ gật đầu. Mọi người thấy vậy thở phào nhẹ nhõm trở về liêu của mình. Bình Thứ đành để Lợi Lan ở lại, về liêu với Hòa Diệp. Trước khi đi, Hòa Diệp và Bình Thứ còn nhờ Tân Nhất chăm sóc cho Lợi Lan dùm. Biết được lỗi lầm của mình nên đành phải nhận lời thôi chứ sao. Chờ cho hai người kia đi khuất, Tân Nhất mới bước vào liêu. Đóng sầm cánh cửa lại, chàng thở dài, bước nhẹ đến chiếc ghế tre đặt cạnh giường Lợi Lan. Thật không may cho Lợi Lan, lúc nãy, Hòa Diệp đã kéo mái tóc giả của Lợi Lan ra để khỏi nóng nhưng lại quên không gắn tóc giả lại. Tân Nhất sau khi ngồi ngắm khuôn mặt thanh tú của Lợi Lan khi đang ngủ, chàng đã vô tình phát hiện ra Lợi Lan có một mái tóc dài đen mượt đến ngang đầu gối. Hương tóc thơm làm Tân Nhất cảm thấy ngây ngất. Chàng như chìm vào ảo tưởng giữa không gian đầy hoa, trên chiếc giường rải hoa là một nàng công chúa có vẻ đẹp tuyệt trần nằm đấy, thiu thiu ngủ một cách nhẹ nhàng. Tân Nhất cảm thấy sảng khoái hơn. Chàng ngắm nhìn Lợi Lan một lúc rồi mới đi ngủ, cả đêm nó, chàng cứ thao thức mãi về hình ảnh Lợi Lan. Bất chợt, chàng quay sang chiếc giường tre bên kia, mỉm cười hiền dịu:
” Nếu huynh mà là nữ nhi thì tôi đã phải lòng huynh mất rồi”
End Chap 4