Quý Thính cạn lời, Thân Đồ Xuyên nhíu mày hỏi: “Hôm nay điện hạ chỉ dùng những thứ thường ngày vẫn dùng, chỉ nếm thử một hớp nước thanh chi, chẳng lẽ mới một hớp đã bị dị ứng rồi?”
“Thưa phò mã gia, nếu đã là vật tương khắc thì dù chỉ một hớp cũng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, may là tình trạng lúc này của điện hạ không nặng, chỉ cần uống hai toa thuốc là ngày mai sẽ khỏi.” Thái y trả lời.
Thân Đồ Xuyên mím môi nhìn Quý Thính, nỗi xấu hổ trong mắt không che giấu nổi, Quý Thính an ủi vỗ tay hắn, mỉm cười nói với thái y: “Vậy thì làm phiền thái y rồi.”
“Điện hạ khách sáo.” Thái y chắp tay hành lễ rồi rời đi.
Khí áp quanh người Thân Đồ Xuyên giảm mạnh: “Đều tại ta không tốt, không nên vì thấy mới mẻ mà cho nàng ăn bậy.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, ngươi cần gì để ở trong lòng.” Quý Thính tiếp tục an ủi.
Tâm trạng Thân Đồ Xuyên vẫn không tốt.
Quý Thính biết hắn thế này là chết dí ở vấn đề này rồi, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào bát nước thanh chi kia: “Ta nhớ là ngươi ghét nhất là sữa dê.”
“Điện hạ muốn phạt ta uống nước thanh chi?” Thân Đồ Xuyên vừa nghe nàng nói vậy đã hiểu ngay.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Không sai, phạt ngươi mỗi ngày đều phải uống, đến bao giờ ta hết giận thì ngươi mới được dừng lại.”
Thân Đồ Xuyên bưng bát nước lên, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, uống xong thì dạ dày cồn cào buồn nôn nhưng trên mặt có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Quý Thính liếc nhìn hắn: “Còn không mau chuẩn bị sắc thuốc cho ta, bây giờ trên người vừa ngứa vừa tê, mau gọi người đi, khó chịu muốn chết luôn rồi.”
“Ta đi ngay đây.” Thân Đồ Xuyên lập tức đáp lời.
Sau khi hắn đi, Quý Thính nhìn gương mặt càng ngày càng sưng đỏ của mình trong gương, không khỏi thở dài một tiếng. Vì nổi nốt phát ban nên khi nàng ra ngoài che hết cả mặt lại, làm xong những chuyện phải làm thì vội vã trở về, uống hết bát thuốc rồi nghỉ ngơi.
Đến tối đêm, nàng phát sốt, trong lúc mơ màng cảm thấy Thân Đồ Xuyên đang chăm sóc mình, nàng muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không mở mắt ra nổi, cuối cùng lại mơ giấc mơ đã lâu không thấy, lần này trong mơ Thân Đồ Xuyên hạ độc giết chết Quý Văn, giết hết tất cả những người từng bắt nạt nàng, cuối cùng xuất hiện trước mộ nàng.
Giấc mơ lần này rối loạn nhốn nháo, lúc Quý Thính tỉnh dậy còn mệt hơn trước khi ngủ, nàng ngồi trên giường thất thần một lúc lâu, mãi đến tận khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên nằm nhoài cạnh giường ngủ mới tỉnh táo lại.
Quý Thính nở một nụ cười thật nhẹ, đứng dậy soi gương một lượt, xác định không còn nốt đỏ phát ban nữa thì đi ra ngoài. Bắt đầu từ hôm nay ngoài cửa phủ nha phân phát lương thực, nàng qua xem một chút.
Ở cửa phủ nha, các vài bước lại có một người dân xếp hàng chờ nhận lương thực, nhận xong thì về thẳng nhà, không ở lại cổng phủ, khung cảnh quy củ đúng mực vượt ngoài dự tính của Quý Thính.
Nàng đứng ở cửa nhìn một lúc, ánh mắt rơi vào một người quen. Người đó cũng nhìn thấy nàng, vội vàng chào hỏi: “Điện hạ.”
“Mấy đứa trẻ nhà ngươi không đủ ăn thì bảo sai dịch một tiếng, có thể nhận thêm một chút.” Người quen trước mắt chính là Ngô tẩu hôm ấy, không biết có phải do không được ăn no hay không mà hôm nay nàng ta gầy hơn trước một chút, Quý Thính nói xong thì nhìn về phía những người khác: “Ai cũng vậy, nếu trong nhà có tình huống đặc biệt gì, hoặc thực sự không đủ no thì qua bên cạnh viết tên mình và vị trí nhà mình, cứ nhận thêm lương thực trước, sau đó sai dịch sẽ đến kiểm tra xem có thật vậy không.”
“Đa tạ điện hạ!”
“Đa tạ điện hạ!”
Lời cảm ơn vang lên từ khắp nơi, Quý Thính cong khóe môi lên, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Tiền đã đến.
“Sau khi điện hạ đến, dân chúng không còn giống những con ruồi mất đầu nữa, bây giờ điện hạ bảo bọn họ xếp hàng đàng hoàng, đương nhiên bọn họ phải đứng ngay ngắn.” Chu Tiền mỉm cười đi tới.
Quý Thính bật cười: “Cách của bổn cung cũng không tính là ôn hòa gì cho cam, bọn họ nghe lời như vậy cũng vì sợ uy nghiêm.” Nàng nhớ tới hộ chống lại nàng mà cả nhà tự sát, tâm trạng không tốt cho lắm.
Nhưng nàng cũng quen rồi, kiếp trước nàng mang rất nhiều danh tiếng xấu, chút xíu hiện tại chẳng thấm vào đâu.
“Cũng không phải như vậy.” Chu Tiền vội phủ nhận: “Điện hạ tới đúng lúc, có rất nhiều người chưa nhiễm bệnh, họ biết ơn điện hạ nhất, không chỉ thế, những nhà có người đã nhiễm bệnh, biết rõ không thể cứu vãn nhưng vẫn chăm sóc người bệnh cho bọn họ, còn cho bọn họ lương thực, bọn họ cảm ơn điện hạ còn không kịp.”
“Thật sao? Bổn cung chưa từng được ai cảm ơn, không biết có cảm giác gì.” Quý Thính bật cười.
Chu Tiền nhìn gương mặt vẫn còn khá non nớt của Quý Thính, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu. Mấy ngày nay hắn luôn đi theo Quý Thính, đương nhiên biết nàng bỏ ra bao nhiêu công sức, vốn tưởng rằng vị điện hạ mong manh yếu đuối nhưng không ngờ cực khổ gì cũng chịu được, mà lòng nhân nghĩa của nàng cao hơn nhiều so với bất cứ người nào hắn từng gặp.
“Người khác không dám nói nhưng vi thần biết ơn điện hạ từ tận đáy lòng, xin điện hạ chớ tự ti.” Chu Tiền nghiêm cẩn nói.
Khóe môi Quý Thính vẫn chưa từng hạ xuống, nàng nghe vậy thì hòa nhã nói: “Bổn cung cũng chỉ đùa chút thôi, Chu đại nhân đừng suy nghĩ nhiều.”
“Điện hạ không cần nghĩ nhiều mới phải.” Chu Tiền nghiêm túc đáp lời.
Quý Thính mỉm cười, quay người đi về xe ngựa: “Đi thôi, đến khu nhà trống xem thế nào.”
“Vâng.” Chu Tiền vội đi theo.
“Hai người cùng ngồi trên xe ngựa, xe chạy về phía khu nhà trống, trên đường gặp không ít người dân đã nhận lương thực đang về nhà, vài ngày trước, Giao Huyền hệt như một quỷ thành, bây giờ cuối cùng cũng có chút sức sống.
“Nhờ có điện hạ mới có thể khống chế ôn dịch.” Chu Tiền buông tiếng thở dài, nhìn Quý Thính.
Quý Thính hững hờ: “Trong huyện thành khống chế được rồi nhưng người nhiễm bệnh bên khu nhà trống vẫn khó giải quyết.”
Chu Tiền nghe vậy mím môi: “Mấy ngày nay, có rất nhiều người bệnh nhẹ dần chuyện thành bệnh nặng, bệnh nặng thì cũng có rất nhiều mất rồi, vi thần sợ người nhiễm bệnh khác không chịu nổi, chỉ có thể để đến đêm mới đưa thi thể đi thiêu, rất nhiều người không biết bây giờ khu nhà trống càng ngày càng vãn...”
Hắn nhớ tới cảnh tượng ở khu nhà trống, trong lòng như có một tảng đá đè chặt, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi.
Quý Thính rũ mắt, một lúc lâu không nói gì cả.
Suốt dọc đường đến khu nhà trống, hai người không nói gì thêm, mới xuống xe ngựa đi được một đoạn thì thấy tiểu tử hắt nước bẩn lên người nàng lúc trước đang ngồi trước cửa một gian phòng đờ người ra.
Hắn nhìn thấy Quý Thính thì đôi mắt hơi chuyển động, một lát sau mới ngẩn ra nói: “Điện hạ, cha ta đi rồi.”
Quý Thính nhíu mày: “Đi lúc nào?”
“Mới một canh giờ trước, ta tận mắt nhìn ông ấy trút hơi thở cuối cùng.” Người nọ trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng đáy mắt mờ mịt ảm đạm, không còn vẻ quyết tâm muốn đồng quy vu tận với Quý Thính như lúc trước nữa.
Quý Thính bĩnh tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau chậm rãi nói: “Chu đại nhân, gọi thái y.”
Chu Tiền đã nghe nói về chuyện tiểu tử này từng hắt nước Quý Thính, lúc này hắn không yên tâm để hai người họ ở riêng với nhau nhưng thấy thái độ kiên định của Quý Thính, hắn cắn răng vẫn nghe lời đi.
Trước cánh cửa trống trải chỉ còn Quý Thính và người nọ.
Quý Thính im lặng một lúc rồi nói: “Người nhiễm bệnh mất đều phải đi thiêu.”
“Cha ta khổ cả một đời, cuối cùng chết toàn thây cũng không được...” viền mắt người kia ửng đỏ, sau đó lại yên lặng, kiên định nhìn Quý Thính nói: “Nhưng ta nghe điện hạ, mấy ngày nay ở khu nhà trống, cha ta một ngày ba bữa đều được ăn ngon, ngày nào cũng có chăn bông dày để đắp, ta biết điện hạ thật lòng đối xử tốt với những kẻ hèn bọn ta, ta rất biết ơn người.”
“...Đa tạ.” Hắn càng bình tĩnh, trong lòng Quý Thính càng như bị xé rách ra, đau đớn dữ dội, còn có chút tê dại như chết lặng.
Mặt người kia phơi nắng cháy đen nhưng thực chất hắn không lớn tuổi lắm, có một đôi mắt vô cùng sạch sẽ, hắn nhìn chằm chằm Quý Thính một lúc, đột nhiên hỏi: “Điện hạ, có thể chữa khỏi ôn dịch thật sao?”
Quý Thính không biết nói gì.
Người kia bật cười: “Ta nghĩ không chữa khỏi được, chỉ cần bị bệnh thì không những rơi vào đường chết mà còn liên lụy đến người khác, lúc trước cũng vì không muốn hại người khác nên cha ta mới chờ trong nhà không chịu ra ngoài... Điện hạ, cha ta là người tốt, đúng không?”
“Cha ngươi rất tốt, cũng dạy dỗ ngươi rất tốt.” Móng tay Quý Thính đã bấm sâu vào lòng bàn tay nhưng dường như nàng không hề cảm thấy đau.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chu Tiền dẫn thái y vội vã chạy tới, thấy hai người vẫn bình thường thì hắn thở phào một hơi. Thái y vào trong phòng rồi đi ra rất nhanh, lắc đầu với Quý Thính.
Quý Thính bất lực nhìn người kia: “Nén bi thương, vượt qua biến cố.”
Tia hi vọng cuối cùng không còn nữa, người kia thoải mái mỉm cười: “Thảo dân cầu xin điện hạ một chuyện.”
“Ngươi nói.” Quý Thính nhíu mày.
Người kia nhìn về phía Quý Thính: “Thảo dân cầu xin điện hạ quấn ta vào với cha ta trước khi đem thiêu, như vậy ta sẽ không bị tách khỏi cha ta trên đường xuống hoàng tuyền, có khi kiếp sau vẫn còn thể làm cha con.”
Lời hắn nói có phần kỳ lạ, Quý Thính cau chặt lông mày lại, đợi đến lúc nhận ra thì sắc mặt nàng thay đổi, hét lớn “không được” rồi xông lên!
Nhưng đã chậm, người kia rút một mảnh bát vỡ được cất giấu từ lâu rạch mạnh lên cần cổ mình, trong nháy mắt máu bắn tung toé, có rất nhiều máu bắn lên mặt Quý Thính.
“Điện hạ!” Chu Tiền hoảng hốt tái mặt, muốn kéo Quý Thính ra nhưng Quý Thính vội vã nhào lên bịt cổ người kia.
“Thái y! Thái y!” Quý Thính gào thét. Giọng nàng kinh động chim muông trong rừng, không ít người nhiễm bệnh tới trước cửa sổ nhìn về phía nàng.
Thái y vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của người kia, cuối cùng cau mày lắc đầu.
Quý Thính túm lấy cổ áo thái y: “Không trị hết ôn dịch, có một vết thương cũng không chữa được?! Bổn cung cần người làm gì hả!”
“Điện, điện hạ, hắn cắt đứt hai mạch máu lớn, kể cả Hoa Đà vẫn còn sống thì cũng không thể xoay chuyển trời đất!” Với tấm lòng của một người hành nghề y, thái y cũng khó chịu đau lòng.
Quý Thính muốn khiển trách tiếp, nàng ôm chặt vết thương, người kia mở miệng nói đứt quãng: “Điện, điện hạ, nhớ quấn ta và...”
“Ngươi không cần nói nữa, nếu ngươi dám chết, bổn cung sẽ treo xác cha ngươi trên cổng thành!” Quý Thính cả giận nói.
Người kia nghe lời hung ác của nàng xong cũng chỉ nhếch miệng cười sau đó nhắm mắt lại như được giải thoát: “Ta, ta cũng nhiễm bệnh rồi.”
Quý Thính sững sờ.
“Cha ta không muốn liên lụy cho người khác, ta cũng vậy...” Giọng người kia càng ngày càng nhỏ, lúc âm cuối cùng vừa dứt thì một giọt nước mắt bên khóe mắt rơi xuống, cuối cùng bệnh tật và nỗi sợ hãi tử vong cũng kết thúc một cách triệt để vào giây phút này.
Quý Thính chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, rõ ràng đang trong ngày nắng không mưa không gió mà lỗ tai nàng lại nghe thấy tiếng gió rít gào, trái tim như bị đóng băng lại, không có bất cứ cảm giác gì.
“Điện hạ! Điện hạ...”
Hình như có ai đó đang gọi nàng nhưng nàng không nghe thấy, chỉ ngẩn ngơ nhìn chàng thanh niên không còn hơi thở của sự sống. Nàng từng tham gia rất nhiều trận chiến, thấy không biết bao nhiêu người chết nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến nhiều bách tính bình thường chết ngay trước mắt mình thế này.
Không giống kiếp trước, cả ngày đều nhìn thấy cả biển xác chết, mà nàng đang nhìn từng người đang sống sờ sờ biến mất trước mắt mình.
Nàng cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng rồi cứ tiếp tục rơi xuống nơi vừa lạnh vừa tối, khi nàng cảm thấy mình sắp rời khỏi thế gian thì một vòng tay ấm áp mở rộng cầm lấy cổ tay nàng kéo nàng lên.
Chỉ trong nháy mắt dường như tất cả các giác quan đều quay lại, nàng bình tĩnh nhìn thi thể trên đất, viền mắt ửng đỏ.
“Y phục điện hạ bẩn rồi, chúng ta về tắm sạch được không?” Thân Đồ Xuyên như đang dỗ một đứa trẻ.
Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay sau đó đảo mắt nhìn từng khung cửa sổ đằng trước, nàng nhìn những người nhiễm bệnh, bọn họ mang khuôn mặt tiều tụy, màu da như xám vàng, không ít người bệnh nặng còn dùng bông bịt mũi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị chảy máu mũi.
Ở khu nhà trống một thời gian dài như thế, bọn họ dần hiểu ra không ai cứu họ được, ánh sáng trong mắt đã tắt ngúm, giây phút này thấy có người chết, nơi đáy mắt càng hiện lên sự giải thoát và bừng tỉnh.
Quý Thính chỉ cảm thấy ánh mắt họ đang nhắc nhở sự bất lực của nàng, sự trầm mặc của bọn họ như một thanh đao, lăng trì nàng mà không hề có tiếng động gì. Nàng là một kẻ rác rưởi, là đồ ăn hại sống lại một đời cũng không cứu nổi bọn họ.
Quý Thính ngẩn ra nhìn bọn họ, nhất thời không nói được gì.
“Điện hạ, chúng ta về trước đi.” Thân Đồ Xuyên khuyên giải, thấy nàng vẫn hồn bay phách lạc thì dìu nàng dậy, chưa đi được hai bước thì không biết người trong gian nhà nào bỗng nhiên hỏi một câu.
“Điện hạ! Có phải chúng ta chết thì ôn dịch sẽ chấm dứt không?!”
Quý Thính bỗng cứng đờ người, một giây sau nàng quay đầu lại, qua khung cửa sổ nàng tận mắt nhìn thấy một người đập đầu vào tường. Hành động của hắn như một tiếng chuông nhắc nhở, không ít người khôi phục tinh thần, bắt đầu tự hại mình như phát rồ.
Quý Thính bỏ mặc Thân Đồ Xuyên mà xông lên, khàn giọng gào thét: “Dừng hết lại cho bổn cung! Tất cả dừng lại! Nếu ai dám tự sát, bổn cung sẽ giết cả nhà người đó!”
Nàng dùng người nhà uy hiếp họ, có tác dụng ngay tức khắc, người nhiễm bệnh đều dừng lại, rất nhiều người bị đau bật khóc nức nở như bị đè nén rất lâu rồi.
“Nếu như có thể sống tiếp thì ai lại muốn chết chứ!” Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi sụp đổ khóc to: “Nhưng ta còn có con, có cháu ta ở trong thành, bọn họ không thể bị ta liên lụy...”
Tiếng khóc thảm thiết thê lương, tràn đầy sự không cam lòng nhưng cũng là chấp nhận số phận.
Không biết ai dẫn đầu, bọn họ đi ra khỏi phòng, tụ tập ở lối đi giữa các phòng, Thân Đồ Xuyên lập tức chắn trước người Quý Thính, bọn họ cũng dừng lại khi còn cách họ mấy mét, không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống.
“Điện hạ, người muốn cứu bọn ta nhưng bọn ta muốn cứu người nhà, chỉ khi bọn ta chết thì Giao Huyền mới sạch sẽ, xin người để chúng ta chết đi!”
“Cầu xin điện hạ!”
“Cầu xin các người...”
Có rất nhiều bệnh nặng trong số họ, hít sâu một hơi rập đầu lạy, cứ như chỉ có như vậy người nhà bọn họ mới có thể sống. Quý Thính bình tĩnh nhìn bọn họ, gắng gượng mới không ngã xuống.
Chu Tiền nhìn những người dân đó, viền mắt dần đỏ lên, hắn cũng nổi lên kích động muốn quỳ xuống cầu xin Quý Thính theo. Chỉ cần người nhiễm bệnh chết hết thì những người khỏe mạnh mới không còn nguy hiểm, điều đó tựa như trở thành nhận thức chung giữa bọn họ.
Giữa tiếng cầu khẩn van nài, Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói: “Bây giờ các ngươi đang ở khu nhà trống rồi, nhưng chắc chắn trong thành vẫn còn người nhiễm bệnh chưa tới đây, nếu không giải quyết dứt điểm ôn dịch, cho dù các ngươi chết thì người nhà các ngươi vẫn có nguy hiểm, các ngươi chết chẳng có giá trị gì cả, chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.”
Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều người tỉnh táo lại, bao gồm cả Chu Tiền nhất thời mù quáng.
“Nếu các ngươi thực sự muốn giúp thì cứ an phận ở lại đây, nếu thái y có phương thuốc thì sẽ để các ngươi dùng trước chứ không phải tự hại mình tăng thêm phiền phức cho các thái y thế này.” Thân Đồ Xuyên đanh mặt, ánh mắt lướt qua một lượt những người ở đó.
Hắn quở mắng bọn họ một trận rồi bảo thái y đi băng bó cho người bị thương, đợi đến khi xử lý xong xuôi thì dẫn Quý Thính về chỗ nghỉ.
Hai người ngồi trong xe ngựa, suốt cả dọc đường không nói với nhau câu gì, sắp tới nhà, Quý Thính đột nhiên nói: “Lúc trước thái y nói tiếp xúc với máu người bệnh còn nguy hiểm hơn tiếp xúc với người nhiễm bệnh.”
“Chắc chắn điện hạ sẽ không sao.” Thân Đồ Xuyên kiên định nhìn nàng.
Quý Thính vô cùng bình tĩnh: “Từ hôm nay để trống thiên viện, ta đến thiên viện ở, nếu không có chuyện gì lớn thì không ra khỏi cửa, bên phủ nha phải làm phiền ngươi trông coi.”
“Ta không cho nàng đi.” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng.
Quý Thính rút tay về: “Cứ quyết định như vậy, nếu ngươi dám tới gần thì ta sẽ bỏ ngươi, cả đời này không gặp lại ngươi nữa.”
Nàng nói xong thì chăm chằm Thân Đồ Xuyên một lát rồi quay người đi về thiên viện.
Buổi tối hôm đó nàng ở thiên viện, lúc nhắm mắt lại trong đầu hiện lên hình ảnh ban ngày, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới đi ra sân thì nghe thấy tiếng động trên đầu tường, nhíu mày nhìn lên thì thấy Thân Đồ Xuyên nằm ngoài trên tường, thấy nàng thì lên tiếng chào: “Chào buổi sáng, ta vừa vào sân, nàng không được bỏ ta.”
Quý Thính bất đắc dĩ: “Ngươi nằm ở đó làm gì?”
“Chỉ muốn để nàng nhìn thấy.” Thân Đồ Xuyên giơ cái bát đặt trên tường lên ra hiệu, sau đó uống một hơi cạn sạch bát nước thanh chi: “Hôm nay ta đã chịu phạt.”
Quý Thính: “...”
“Ta phải đến phủ nha đây, điện hạ có gì muốn căn dặn không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính thấy hắn nói chuyện nghiêm chỉnh thì mím môi nói: “Hôm nay phủ nha vẫn phát lương thực, ngươi qua đó xem thế nào, nếu rảnh rỗi thì ra khỏi thành một chuyến, hỏi Tiền Đức chuyện lương thực cứu nạn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hôm nay sẽ đến.”
“Vâng điện hạ.” Thân Đồ Xuyên đáp lời nhưng không đi ngay mà lẳng lặng nhìn nàng một lúc, mãi đến khi trong mắt nàng tỏ ra ý nghi hoặc hắn mới mở miệng nói: “Hôm qua trở về nàng có dùng nước nóng nấu y phục không?”
“Ta vứt đi luôn rồi.” Quý Thính trả lời.
“Tắm rửa thì sao?”
“Ngâm nước nóng gần nửa canh giờ, cả người đều là mồ hôi.” Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Nàng không có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Không có.” Quý Thính đáp lời.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: “Tốt nhất là nàng không có thật, nếu không...”
“Nếu không thì sao, ngươi muốn đánh ta một trận chắc?” Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa, đi khỏi đó.