Kết quả của việc hai phu thê rảnh rỗi sinh nông nổi chính là khuyên ba người Mục Dự Chi thành hôn không thành công, ngược lại hai người họ thì ầm lên làm mình làm mẩy, tối hôm đó Thân Đồ Xuyên xị mặt ôm gối về thiên viện của mình, Quý Thính tức đến mức đóng cửa phòng mình rầm một cái, tuyên bố cả đời này không cho hắn quay lại nữa.
Hai người cãi nhau làm ầm lên rất to tiếng, Phù Vân lo lắng đi tìm Mục Dự Chi, vừa tới cửa việc đã thấy Chử Yến mặt lạnh, y ngẩn người: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Tìm Mục tiên sinh.” Chử Yến lãnh khốc nói.
Phù Vân cạn lời: “Ta biết ngươi tới tìm Mục ca ca, ý của ta là ngươi tìm Mục ca ca làm gì?”
Chử Yến thoáng im lặng: “Ta đang do dự có nên thành thân hay không.”
“Đúng chứ, ngươi cũng do dự rồi phải không?” Phù Vân căng thẳng nhìn xung quanh, xác định không có ai thì nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi cũng cảm thấy điện hạ và phò mã cãi nhau là vì chúng ta không nghe lời không?”
Chử Yến không nói gì nhưng nhìn biểu cảm thì biết hắn ta ngầm thừa nhận rồi.
Phù Vân buông tiếng thở dài, có chút phiền não, gãi đầu: “Bây giờ ngoại trừ lúc đi theo điện hạ thì phần lớn thời gian ta tự do thoải mái, thật sự không muốn rước thê tử tự tìm phiền phức cho mình, nhưng nếu như không cưới vợ thì có nghĩa là bên phía điện hạ sẽ cãi nhau, vậy thì ta vẫn nên lấy một người cho rồi.”
Chử Yến trầm mặc gật đầu.
Phù Vân thở dài: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Mục ca ca.”
“Không cần tìm nữa, ta ngay ở trong viện.” Mục Dự Chi cất lời rồi đi ra, nhìn họ với vẻ bất đắc dĩ: “Ai nói với các ngươi bọn họ cãi nhau là vì chúng ta không chịu thành thân?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Phù Vân hỏi ngược lại.
Mục Dự Chi cầm quạt xếp gõ một cái lên đầu y: “Đương nhiên không phải, bọn họ cãi nhau về vấn đề điện hạ nạp thị phu, liên quan gì đến chúng ta? Cho dù không có chuyện thành thân thì sớm muộn gì bọn họ cũng cãi nhau.”
“Thật vậy không?” Phù Vân không tin cho lắm.
Mục Dự Chi liếc mắt nhìn y: “Ngươi không tin ta?”
“Không hề, không hề.” Phù Vân vội xua tay, nói xong còn không quên kéo Chử Yến xuống cùng: “Ngươi thì sao, ngươi nghĩ thế nào?”
Chử Yến trầm ngâm chốc lát: “Xét đến cùng thì vẫn vì chúng ta.”
“Đúng đúng đúng.” Phù Vân gió chiều nào theo chiều đấy vội gật đầu: “Nếu không phải vì không thành thân, chúng ta sẽ không đề cập đến việc nạp thị phu, bọn họ sẽ không cãi nhau, cho nên vẫn phải trách chúng ta.”
“Sao ngươi không nói trách họ đang yên đang lành lại tìm việc cho chúng ta trước? Nếu lúc đầu không nói đến việc thành thân thì đâu đến bước đường này?” Mục Dự Chi tựa như cười mà không phải cười.
Phù Vân dừng một chút, không tự tin lắm nói thầm một câu: “...Điện hạ cũng vì tốt cho chúng ta.”
“Vì thế ngươi cảm thấy ngươi đồng ý cưới thê tử thì bọn họ sẽ làm hòa?” Mục Dự Chi nhướng mày.
Phù Vân cũng không chắc chắn cho lắm: “Có lẽ tâm trạng tốt hơn rồi slàm hòa thì sao?”
“Ngươi nghĩ có lẽ thì cứ cho là có lẽ thế đi, ta không hầu được, so với việc thành thân sinh con thì ta càng thích kiếm tiền hơn.” Mục Dự Chi nói xong thì phóng khoáng quay người đi mất.
Phù Vân lập tức nhìn về phía Chử Yến với sự tha thiết mong chờ, Chử Yến ôm chặt đao trong tay, lặng lẽ nói một câu: “Ta cảm thấy Mục tiên sinh nói rất có lý, bây giờ bọn họ đang cãi nhau vì chuyện nạp thị phu chứ không phải vì việc cưới xin của chúng ta, cho dù chúng ta chịu thành thân thì ngăn cách giữa bọn họ cũng sẽ không mất.”
Phù Vân: “...Phải ha.”
“Vì thế không cần áp lực, dù sao bọn họ cũng không hòa ly.” Ngoại trừ Quý Thính ra thì Chử Yến nghe lời Mục Dự Chi nhất, thấy Mục Dự Chi bình tĩnh như vậy thì hắn ta cũng bình tĩnh lại theo.
Trong lòng Phù Vân vẫn lo lắng: “Vậy nếu như bọn họ vẫn cãi nhau thì phải làm sao?”
Chử Yến im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy thì nghe Mục tiên sinh, nạp cho điện hạ mấy thị phu không biết cãi nhau.”
Phù Vân: “....” Bị thuyết phục không nháy mắt.
Dựa vào cách nghĩ điện hạ nhà mình sẽ không chịu thiệt thòi, hai người ngầm hiểu nhìn nhau một cái sau đó ai về phòng người nấy đi ngủ.
Bọn họ ngủ rất ngon, còn Quý Thính thì lăn qua lộn lại không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể hầm hừ ngồi dậy: “Ngươi đâu, rót chén nước cho bổn cung.”
Nàng nói xong một lúc rồi mà cũng không có người đáp lời, lúc này nàng mới nhớ ra là từ sau khi thành thân với Thân Đồ Xuyên, đám nha hoàn không gác đêm nữa, thứ nhất là vì bên cạnh nàng đã có người hầu hạ rồi, thứ hai là vì... Tên súc vật Thân Đồ Xuyên bình thường cao ngạo lạnh lùng mà vừa lên giường cái là hệt như cầm thú vậy, nàng cảm thấy tiếng động quá lớn, thực sự ngại để người khác ở bên ngoài nghe thấy nên mới cho người đi hết.
Vì thế dẫn đến lúc này nàng muốn uống ngụm nước cũng không tìm được ai rót cho nàng, lẻ loi tựa như một người già cô độc. Quý Thính ngồi ở trong bóng tối nhìn giường của mình phát hiện cái giường này chỉ có một người nằm thì thực sự quá to.
Tâm trạng cô quạnh khiến cơn giận trước đó của nàng dịu bớt xuống, nàng bắt đầu xem xét lại bản thân, cảm thấy tối nay không nên cãi nhau với Thân Đồ Xuyên. Bây giờ Thân Đồ gia đều bị biếm đến Thành Ngọc Quan, một mình hắn lẻ loi ở lại trong kinh, người duy nhất có thể dựa vào là nàng, y như một cô gái bình thường gả vào nhà chồng vậy.
Mà “phu quân” là nàng cứ động một chút là nạp thị phu, hắn tức giận cũng bình thường.
....Hay là chờ lát nữa uống nước xong thì đi tìm hắn xin lỗi vậy. Quý Thính mím môi, một lát sau cẩn thận từng li từng tí một sờ soạng xuống giường, kết quả dưới chân bị vấp, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
“A....” Quý Thính chỉ cảm thấy bên hông nhói lên, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Đúng, mặc dù trong phòng đen kịt hết cả nhưng nàng vẫn có thể nhận được một cách rõ ràng mắt tối sầm lại, sau đó chính là bên eo đau nhói từng cơn.
Dựa vào kinh nghiệm bị thương phong phú của nàng, chắc là trật eo rồi.
Nàng run rẩy hô hoán: “Người đâu...”
Không có ai.
“Người đâu mau đến đây... Cứu bổn cung...” Quý Thính không dám gọi lớn tiếng, chỉ có thể ngắt quãng gọi người.
Nhưng mà bọn nha hoàn đã không ở lại gác đêm từ lâu rồi, mặc dù đám ám vệ trong viện luôn nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của nàng nhưng không ai dám đến gần thật, quãng giọng này của nàng cũng không gọi bọn họ đến nổi.
Còn người đàn ông bảo là một thể đồng tâm với nàng lúc này đang ở thiên viện vì chuyện thị phu, không hề hay biết sống chết của nàng.
Quý Thính run rẩy gọi một lúc rất lâu cũng không có người nào đáp, lại nghĩ nếu như Thân Đồ Xuyên không nổi giận bỏ đi thì nàng sẽ không bị trật eo, càng không phải nằm trên đất mà đến một người đỡ cũng không thấy bóng dáng đâu, nàng bỗng vì yêu sinh hận với Thân Đồ Xuyên, còn ý định đi xin lỗi ban nãy đã tan thành mây khói một cách triệt để.
“Thân, Đồ, Xuyên...”
Nàng nằm ở đất rất lâu mới miễn cưỡng mon men chút xíu được, hơi do dự giữa việc bò ra cửa gọi người và bò về giường chờ đến sáng, cuối cùng cảm thấy nàng đường đường là trưởng công chúa, bò ra cửa thì quá đỗi khó coi, vì thế quyết đoán bò về giường.
Lúc bò lên giường, cơ thể sẽ vô thức căng chặt, đau nhức bên eo khiến nàng khổ không còn gì để nói, nằm nhoài lên được trên giường thì người nàng đầy mồ hôi, sau đó lại nhận ra mình còn chưa uống nước nữa.
...Sớm biết thế này thì bò ra cửa cho rồi. Quý Thính im lặng một lúc rồi quyết định nhắm mắt giả chết.
Vì eo vẫn luôn đau, lại không có ai canh cửa, nàng muốn gọi người giúp cũng không tìm được ai, chỉ đành kìm nén nằm cả một đêm, đến lúc đám nha hoàn vào định gọi nàng dậy thì thấy mặt nàng tái nhợt cùng quầng thâm dưới mắt, nhất thời sợ hết hồn: “Điện hạ không thoải mái sao?”
“Nước...” Quý Thính khàn giọng nói.
Nha hoàn ngẩn người, nhanh chóng rót đầy một chén nước qua, đang định đỡ nàng dậy để uống thì nghe nàng xù lông nói: “Tất cả đừng đụng vào ta!”
Đám nha hoàn không dám bước lên trước, lúc này Quý Thính mới thở phào, hồi lâu sau mới nói: “Eo bổn cung bị trật rồi, bảo Phù Vân đi gọi thái y, bảo Chử Yến vào cung xin nghỉ cho bổn cung.”
Đám nha hoàn liên tục đáp, quay người muốn đi luôn, Quý Thính đau đầu nói: “Lấy nước cho ta đã.”
“Vâng, vâng, vâng.” Nha hoàn bưng nước ở lại, cẩn thận đưa chén nước đến bên miệng nàng.
Quý Thính ngậm chén uống một hơi cạn, lúc này mới thả ra một hơi, nha hoàn đang định hỏi sao nàng lại trật eo thì thấy nàng nghiêm túc nói: “Rót cho bổn cung chén nữa.”
“...Vâng.”
Dưới sự chăm sóc của nha hoàn, Quý Thính uống liền ba chén mới thôi, nằm lỳ ở trên giường không động đậy nữa, chờ thái y đến mới mở miệng nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng chữa trị ở trong phòng, tin tức trưởng công chúa điện hạ bị trật eo đã truyền ra khoắp toàn bộ phủ trưởng công chúa, lần này đúng là khiến mọi người bận muốn chết.
Thái y đến thì chẩn đoán một lượt, nói không tổn thương tới gân cốt, chỉ cần tìm một người đến xoa bóp một lúc là được, không cần uống thuốc gì cả. Quý Thính nghe không cần uống thuốc thì thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian vừa qua, ngày nào nàng cũng phải uống hai bát thuốc to đùng, nếu vì eo bị thương mà phải uống thêm bát nữa thì thực sự không cần sống nữa.
Sau khi tiễn thái y đi khỏi, Mục Dự Chi vội càng đi tìm đại phu xoa bóp, Chử Yến lập tức xuống bếp trông coi thức ăn bổ dưỡng, Phù Vân thì vây quanh Quý Thính, thấy Quý Thính nằm ườn trên giường thì đỏ mắt mấy lần.
Còn phò mã gia của phủ trưởng công chúa thì đến trưa mới vội vã chạy đến.
Thật ra cũng không thể trách hắn, từ trước đến giờ hắn không thích trong việc có người hầu hạ, vì thế chỉ có một mình hắn ở thiên viện, không nắm bắt được tin tức với bên ngoài cũng là bình thường, mà khéo cái là hắn muốn ép Quý Thính chịu thua nên không ăn cơm sáng và cơm trưa, sau đó thấy Quý Thính vẫn chưa đến tìm hắn thì cảm thấy không bình thường nên mới ra ngoài dò hỏi.
Kết quả là biết được tin Quý Thính trật eo.
Hắn vội vã chạy tới trước cửa phòng ngủ chủ viện, đang định đi vào thì đột nhiên hai thị vệ ngăn hắn lại.
“Làm gì đây?” Không khí quanh Thân Đồ Xuyên sụt giảm.
Một thị vệ có chút mất tự nhiên: “Điện hạ căn dặn, nếu hôm nay phò mã gia chủ động rời đi thì sau này không cần trở về nữa.”
“Ta muốn vào thăm nàng ấy.” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Một người thị vệ khác lúng túng nói: “Vậy thì càng không được, điện hạ nói người không muốn gặp phò mã.”
Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Đi thông báo.”
Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là vào phòng truyền lời, nhưng mới nửa khắc sau đã quay lại, vẻ mặt càng lúng túng hơn. Thân Đồ Xuyên vừa nhìn thế đã biết kết quả là gì rồi, mặt hắn bỗng sầm xuống, đứng ở đó một lúc rồi quay người đi.
Chờ Thân Đồ Xuyên đi khỏi, Phù Vân trong phòng dè dặt mở miệng nói: “Điện hạ, phò mã ra đi rồi.”
“”Đi rồi mới tốt.” Quý Thính hừ một tiếng.
Phù Vân ngượng ngập: “Điện hạ, người đã bị thương như thế này rồi còn muốn giận dỗi với phò mã gia à?”
“Bây giờ đã không còn là chuyện giận hay dỗi gì nữa, shhh...” Quý Thính đột nhiên túm chặt gối, một lát sau mới chậm rãi thở ra, nhẫn nhịn nỗi đau bên eo nói: “Nếu không phải tại hắn bỏ đi thì ta sẽ không trật eo, bây giờ ta không muốn gặp hắn.”
“...Nếu thực sự muốn truy cứu thì vẫn phải trách bọn ta.” Phù Vân nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Thính, trong lòng y cũng khó chịu: “Nếu bọn ta ngoan ngoãn đồng ý chuyện thành thân, Mục ca ca sẽ không nhắc đến chuyện nạp thị phu, phò mã gia sẽ không tức giận, điện hạ cũng sẽ không bị thương.” Phù Vân có chút ủ rũ.
Quý Thính buồn cười nhìn y một cái: “Ngươi đúng là trách nhiệm gì cũng ập lên người mình, không đến nỗi đấy, ta với hắn cãi nhau không liên quan gì đến các ngươi cả, trong lòng hắn vẫn luôn có một nút thắt, sớm muộn gì cũng phải cãi nhau một trận.”
“Thật sao?” Phù Vân mong ngóng nhìn về phía nàng.
Quý Thính gật đầu chắc chắn: “Ừ, làm gì có đôi phu thê nào không cãi nhau, không liên quan đến các ngươi đâu.”
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Phù Vân lập tức cong mắt cười.
Quý Thính thấy buồn cười nhìn y, đang định nói chuyện thì eo bỗng tê rần, nàng lập tức kêu lên nằm lại hẳn hoi.
Mặc dù không bị thương nặng gì cho cam nhưng vẫn rất đau, Quý Thính ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, ngoại trừ lúc cần thiết phải xuống giường, thời gian còn lại gần như chẳng buồn nhúc nhích.
Bởi vì không có chuyện gì làm, nàng bèn lôi kéo Phù Vân nói chuyện, ban đầu Phù Vân vẫn rất vui nhưng loanh quanh bí bách với nàng trong phòng một ngày thì không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay điện hạ không ăn đồ ăn vặt gì của kinh thành rồi, bây giờ có muốn ăn gì không? Phù Vân đi mua cho điện hạ.”
Nghe y hỏi thế, thứ đầu tiên Quý Thính nghĩ đến chính là: “Hạt dẻ rang đường.”
“Phù Vân đi ngay đây.”
Phù Vân nói xong thì trực tiếp nhảy lên, đang định chạy ra ngoài thì nghe Quý Thính uể oải nói: “Thôi bỏ đi, chẳng có gì đáng để ăn cả, không cần nữa đâu.”
Phù Vân: “...”
Trong phòng ngủ im lặng trong thoáng chốc, Phù Vân chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu: “Vậy điện hạ ăn ngô luộc không? Hay là có ăn gì khác, Phù Vân đi...”
“Ta không muốn ăn gì hết, ngươi ở lại với ta là được rồi.” Quý Thính buồn chán nói.
Phù Vân: “...Nếu không muốn ăn thì có muốn chơi gì không, Phù Vân đi mua.”
“Không.” Quý Thính trả lời chắc nịch.
Phù Vân giương mắt nhìn nàng, đang nghĩ thêm lý do khác thì Mục Dự Chi đến, y vội vàng đứng dậy nói: “Mục ca ca đến rồi, chắc hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, ta không làm phiền hai người nữa.” Dứt lời, y chạy nhanh như một làn khói.
Quý Thính vô cùng khó hiểu: “Hắn đi vội như thế làm gì?”
“Chắc là ở nhà chán quá rồi nên muốn ra ngoài hóng gió một lát.” Mục Dự Chi ôn hòa nói.
Quý Thính hơi khựng người, lúc này mới hiểu ra: “Chẳng trách vừa nãy hắn cứ nhất quyết muốn mua đồ cho ta.”
Mục Dự Chi mỉm cười đưa cho chén nước cho nàng, chờ nàng uống xong mới chậm rãi nói: “Nghe nói lúc ta đi mời đại phu xoa bóp, điện hạ không cho phò mã gia vào phòng?”
“...Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Quý Thính banh mặt.
Mục Dự Chi cong khóe môi lên: “Chỉ cảm thấy hắn không ở bên cạnh điện hạ, suốt cả ngày điện hạ đều rầu rĩ không vui nên muốn gọi hắn qua đây với điện hạ.”
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Ta còn lâu mới thèm gặp hắn, nếu không phải tại hắn thì ta cũng sẽ không bị thương...”
“Điện hạ, là chính bản thân người không cẩn thận mới té ngã.” Mặc dù bình thường luôn nuông chiều nàng nhưng lúc này Mục Dự Chi vẫn phải nhắc nàng một câu.
Đương nhiên Quý Thính biết nhưng trật eo quá mất mặt, nàng không nhịn được cứ đổ lỗi lên người Thân Đồ Xuyên.
“Điện hạ, với tính cách của phò mã gia, nếu người không gọi hắn thì e là hắn vẫn luôn lo lắng không thôi.” Mục Dự Chi lại nói một câu. Nếu không phải lúc đó hắn nói một câu chuyển mâu thuẫn sang phía khác thì sẽ không có một loạt chuyện sau đó, nếu đã do hắn mà ra thì đương nhiên hắn phải tới hòa giải.
Nàng im lặng một lát, cuối cùng bĩu môi nói: “Vậy thì gọi hắn đến đi... Nói trước là ta nể mặt ngươi chứ không phải ta muốn gặp hắn đâu đấy.”
Mục Dự Chi cười không nói.
Gò má Quý Thính hơi nóng lên: “Còn ngây ra đây làm gì thế, mau gọi hắn đến đi.”
“Ta đi ngay đây.” Mục Dự Chi nói xong thì đứng dậy đi về phía thiên viện.
Lúc hắn ta đến thiên viện, Thân Đồ Xuyên đang ngồi ở sân ngắm trăng, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía hắn ta, câu đầu tiên cất lời là: “Điện hạ thế nào rồi?”
“Không ảnh hưởng tới gân cốt nhưng điện hạ không chịu đau được, sợ là phải nằm trên giường mấy ngày.” Mục Dự Chi thành thật trả lời.
Thân Đồ Xuyên nghe Quý Thính không sao thì bả vai mới thả lỏng xuống một chút.
Mục Dự Chi liếc nhìn hắn: “Nếu không phải ngươi có mưu tính xấu xa, xúi giục điện hạ hứa hôn cho bọn ta thì sao có những sóng gió này.”
“Ta và nàng ấy cãi nhau, Mục tiên sinh chớ nên chê cười nữa.” Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc: “Trời tới rồi, mời Mục tiên sinh về cho.”
Mục Dự Chi khẽ xì một tiếng: “Ta truyền lời của điện hạ xong thì đương nhiên sẽ đi ngay.”
“Nói.”
“Điện hạ muốn ngươi qua đó.” Mục Dự Chi thong thả nói.
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Có ý gì?”
“Ai cũng bảo Thân Đồ Xuyên là đệ nhất tài tử kinh đô mà có mấy chữ ấy cũng không hiểu? Điện hạ cho bậc thang chỉ chờ ngươi đi xuống thôi.” Mục Dự Chi nhìn vào mắt hắn.
Con ngươi Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, định đi luôn, nhưng nghĩ lại cảnh mình bị chặn lại ở trước của lúc chiều thì sắc mặt hơi sầm xuống: “Ta không đi.”
Mục Dự Chi nhướng mày, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Nàng ấy không muốn gặp ta thì để thị vệ giữ cửa, nàng ấy muốn gặp ta lại để ngươi tới nói một tiếng.” Trong giọng nói của Thân Đồ Xuyên có một chút hờn giận hiếm thấy: “Dựa vào đâu tất cả đều phải nghe theo nàng ấy?”
Trước giờ chưa từng có ai hỏi Mục Dự Chi câu này, chính hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến, lúc này nghe Thân Đồ Xuyên hỏi, hắn ta bỗng không trả lời được: “...Chỉ dựa vào nàng ấy là trưởng công chúa điện hạ?”
Mục Dự Chi nói xong thì mạch suy nghĩ cũng rõ ràng: “Thân Đồ Xuyên, mặc dù các ngươi là phu thê, nàng cũng là chủ tử.”
“Ta chỉ làm phu thê với nàng ấy, không làm chủ tớ với nàng ấy.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Mục Dự Chi bỗng trầm ngâm chốc lát: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ừ.”
Mục Dự Chi ý liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý: “Nếu như điện hạ biết ngươi không chịu qua đó, tức giận là điều hiển nhiên, sau đó sẽ không dễ dàng cho ngươi bậc thanh nữa đâu, ngươi đừng có hối hận.”
Mục Dự Chi nói xong, Thân Đồ Xuyên dao động nhưng vẫn kiên định bày tỏ: “Không đi.”
Một khắc sau, trong phòng ngủ ở chủ viện.
Quý Thính tức giận đập chén: “Hắn không muốn đến, bổn cung còn không muốn cho hắn đến! Cả đời này hắn cũng đừng mơ đến đây nữa!”
Khóe miệng Mục Dự Chi giật giật, tốn công khuyên nhủ một lúc mới đi khỏi đó. Hắn ta đi về viện của mình, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, tỏ ý vẫn là kiến tiền dễ hơn.
Sau đêm đó, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên coi như bắt đầu thức chiến tranh lạnh, nhưng mà hai người họ, một người trốn ở thiên viện, một người nằm ở phòng ngủ, vẫn luôn không gặp nhau.
Nhưng cho dù không gặp nhau thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc Quý Thính mắng Thân Đồ Xuyên ba trăm lần mỗi ngày, mắng xong lại bắt đầu tủi thân, cảm thấy mình không ai thương, không ai yêu tội nghiệp gì đâu, nhiều lần muốn chủ động xin tha thứ nhưng may là thời gian mỗi lần dao động đều chỉ như một cái chớp mắt, sau đó khi bắt đầu xoa bóp, nàng cũng bắt đầu mắng một vòng mới.
Mỗi khi nàng bắt đầu sừng sộ lên, Phù Vân yên lặng ở một bên nghe, sau đó đi ra khỏi chủ viện, cứ luôn có các thể loại ngẫu nhiên gặp phải Thân Đồ Xuyên.
“...Phò mã gia, muốn hỏi gì thì ngươi cứ hỏi đi, không cần cố ý đến chặn ta.”
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: “Nàng thế nào rồi?”
“Mỗi lần xoa bóp, điện hạ đều rất đau.” Phù Vân trả lời thành thật: “Mặc dù Mục ca ca đã tìm đại phu xoa bóp tốt nhất ở kinh đô nhưng nam nữ khác biệt, điện hạ lại bị thương ở eo, thực sự không tiện để đại phu xoa bóp chỉ có thể tìm một cô gái học y chữa trị cho điện hạ dưới sự chỉ đạo của đại phu. Không biết do kỹ thuật của cô gái đó không đủ tốt hay là điện hạ quá sợ đau, mỗi lần xoa bóp đều rất dày vò.”
Vừa nghe Quý Thính đau, lông mày Thân Đồ Xuyên nhíu lại ngay, hai chân không chịu khống chế rục rà rục rịch, cứ muốn đi vào chủ viện: “Có cách giải quyết gì không?”
Phù Vân suy nghĩ một chút: “Mỗi ngày đều mắng ngươi có tính không?”
Thân Đồ Xuyên: “...” Đột nhiên không muốn đi thăm nàng nữa rồi.
Hai người im lặng một lát, Phù Vân nhận ra lời ấy không nên nói, nhanh chóng chà chân lủi mất tăm. Thân Đồ Xuyên đứng một mình ở đó một lát, đúng lúc đại phu chỉ đạo xoa bóp mỗi ngày đi ra từ chủ viện, hắn lập tức tiến lên đón.
“Tham kiến phò mã gia.“.” Đại phu vội vàng hành lễ.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y chốc lát rồi nói: “Dạy ta xoa bóp.”
Đại phu: “?”
Quý Thính bên này nằm ở nhà hai, ba ngày, bạn bè trong triều đều biết nàng bị thương, mấy ngày nay cũng lục tục đến thăm, vào ngày thứ ba, Lý Tráng và phu nhân đến, còn dẫn theo một chàng thiếu niên da trắng, dung mạo tuấn tú, ngay cả Quý Thính có tiêu chuẩn cao cũng không thể không khen một câu rất tốt.
Khuê phòng của nữ tử, Lý Tráng ở ngoài cửa hành lễ rồi tránh đi, còn thiếu niên anh tuấn theo Lý phu nhân đi vào phòng, Phù Vân nhìn bên này rồi ngó bên kia rồi thức thời đi ra ngoài.
Lý phu nhân mỉm cười hành lễ với Quý Thính: “Thỉnh an điện hạ.”
“Mau dậy đi, vị này là?” Trông cậu nhóc này cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, Lý phu nhân là người hiểu quy củ, thường sẽ không dẫn người vào, nếu đã dẫn đến thì chắc là có nguyên nhân gì đó.
Lý phu nhân nghe vậy cười nói: “Thiếp thân nghe nói mấy ngày nay điện hạ xoa bóp chịu khổ, cố ý mời Trương Duyệt – Trương đại phu ở quê lên vì điện hạ, năm ngoái thiếp thân bị đau chân, chính vị Trương đại phu này đã chữa khỏi cho.”
“Năm ngoái hắn vẫn là một đứa nhóc, bây giờ... Sợ là không tiện lắm, bổn cung bị thương ở eo.” Quý Thính bật cười, có chút bất đắc dĩ từ chối.
Thiến niên đứng bên cạnh lập tức lên tiếng: “Điện hạ không cần quá để ý đến nam nữ khác biệt với thảo dân, bởi vì thảo dân là...”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì giơ tay lên làm tư thế cắt ống tay áo, sau đó cười nói: “Việc này chẳng là bí mật gì ở quên thảo dân, vì thế không ít tiểu thư nơi khuê phòng cũng tìm thảo dân chữa bệnh.”
“Thật sao?” Quý Thính nhìn Lý phu nhân, thấy nàng ấy gật đầu mới ôn hòa nhìn thiếu niên: “Đã vậy thì cứ thử xem, nếu ngươi xoa bóp tốt thì ở lại phủ mấy ngày.”
“Vâng.” Thiếu niên cụp mắt đáp một tiếng.
Lúc cậu ta xoa bóp cho Quý Thính, Phù Vân canh ở ngoài cửa, thấy người bên trong mãi không đi ra thì xoa cái bụng hơi đói đi về phòng bếp, vừa mới đi ra khỏi chủ viện không bao lâu thì lại gặp Thân Đồ Xuyên.
“...Phò mã gia, ta đã nói rồi, muốn tìm ta thì cứ trực tiếp đến tìm, đứng chặn ta thế này, đây là lần thứ bao nhiêu rồi, muốn gặp điện hạ thì cứ vào gặp đi.” Phù Vân vô cùng cạn lời.
Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt: “Ta chẳng thèm gặp nàng.”
Phù Vân cười lạnh một tiếng.
“...Phu thê Lý Tráng đến rồi sao?” Thân Đồ Xuyên cứng nhắc nói sang chuyện khác.
Phù Vân gật đầu: “Đến rồi.”
“Vừa nghe đám nha hoàn nói chuyện, bọn họ còn dẫn theo một người nữa?” Thân Đồ Xuyên tỏ ra chẳng để tâm.
Phù Vân hơi khựng lại: “...Ngươi vừa nãy định hỏi là người đó ấy hả?”
“Đám nha hoàn nói nhiều, ta nghe kín cả lỗ tai.” Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn y, lại nhanh chóng rời tầm mắt đi chỗ khác: “Nghe nói tướng mạo không tệ.”
“Quả thật không tệ, chính là kiểu sẽ bị chòng ghẹo nếu điện hạ là điện hạ thuở trước.” Phù Vân nói sự thật lần thứ hai.
Thân Đồ Xuyên cứng đờ trong nháy mắt, tỏ ra không có chuyện gì: “Bây giờ điện hạ không thích kiểu đó nữa.”
“Không thể nào, hắn đã vào phòng sắp nửa canh giờ rồi, nếu điện hạ không thích thì sao lại chịu đau eo tiếp đón hắn?” Phù Vân bày ra cái mặt vô tội.
Thân Đồ Xuyên: “...”