Công Chúa Trên Cao

Chương 119: Chương 119




Thân Đồ Xuyên đứng im lặng ở đó, vẻ mặt bình thản khiến người ta chẳng thể đoán ra suy nghĩ của hắn.

Quý Văn đợi hồi lâu mà không thấy hắn tỏ thái độ gì bèn tiến lên một bước: “Chỉ cần ngươi có thể khuyên hoàng tỷ giao Hổ Phù ra, trẫm sẽ cho cả nhà các ngươi đoàn tụ, sửa luật để ngươi làm phò mã cũng có thể làm quan, ngươi cảm thấy sao?”

Thân Đồ Xuyên trầm ngâm một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn y: “Sửa luật đâu dễ như thế.”

Quý Văn nghe ra giọng điệu hắn đã hơi thả lỏng, lúc này thầm mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn kiềm chế như trước: “Chỉ cần ngươi có thể giúp trẫm lấy lại Hổ Phù, không cần biết khó thế nào, trẫm sẽ sửa luật vì ngươi.”

Thân Đồ Xuyên chìm vào sự im lặng lần nữa, chốc lát sau mới chậm rãi nói: “Nhưng điện hạ có ơn với thần, nếu như thần sử dụng mánh khóe với nàng, chẳng phải quá mức bỉ ổi rồi sao?”

“Sao có thể chứ, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Hổ Phù ở trong tay hoàng tỷ chưa chắc đã là chuyện tốt, chỉ khi trẫm thu hồi lại mới thỏa đáng nhất.” Quý Văn nói thong thả lại: “Cùng lắm thì sau khi thu hồi Hổ Phù, trẫm sẽ bồi thường cho hoàng tỷ, bảo đảm tỷ ấy không phải chịu ấm ức.”

*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Một người vì có tài năng, lý tưởng mà bị hại.

Nét mặt Thân Đồ Xuyên hơi thay đổi, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi một câu: “Hoàng thượng thật sự bằng lòng để cả nhà Thân Đồ đoàn tụ?”

“Đúng vậy.” Nói đi nói lại mãi đến lần thứ hai, Quý Văn đã hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cam kết với gương mặt không hề thay đổi.

Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Vậy... Để thần suy nghĩ kỹ.”

“Ngươi cứ từ từ mà nghĩ, trẫm chờ câu trả lời chắc chắn của ngươi.” Quý Văn thong thả nói.

Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn y, nhất thời không nói gì cả.

Vũ Tức Các.

Trong cung điện trang trí đầy hoa hồng, Quý Thính tiện tay cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, vừa ăn vừa ngồi xuống, thoải mái cứ như ở phủ mình vậy.

“Điện hạ đúng là làm chủ tử quen rồi, vừa vào phòng đã trực tiếp ngồi vào chủ vị.” Trương quý phi nói một câu đầy ý ghen tức.

Quý Thính giả bộ đứng dậy: “Vậy ta cho ngươi ngồi đó?”

“Thôi bỏ đi, thần thiếp ngồi đâu cũng được.” Trương quý phi hừ nhẹ một tiếng, nói xong thì ngồi bừa vào một cái ghế.

Quý Thính xoa eo khẽ than: “Có ngươi ác nhất.”

“Nếu điện hạ chê thần thiếp thì sao còn muốn tìm thần thiếp hỗ trợ?” Trương quý phi nghếch cằm lên.

Quý Thính nghe vậy thì chợt đi đến bên cạnh nàng ấy: “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi nói thế nào để hoàng thượng làm hòa với ta?”

“Điều đó có gì khó đâu, chỉ cần nói với y là nếu tỷ đệ cứ bất hòa tiếp thì có khả năng người ấm đầu lại tạo phản, y nhất định sẽ kiêng dè, đương nhiên đồng ý làm hòa với người.” Trương quý phi khinh thường nói.

Quý Thính hơi khựng người, dở khóc dở cười hỏi: “Nào có ai khuyên như ngươi kia chứ, ngươi thế này là muốn trị tội chết cho ta sao?”

“Dù ta không nói vậy nhưng mấy chuyện lúc trước người làm, có cái nào không phải tội chết?” Trương quý phi ghét bỏ hỏi.

Quý Thính nghĩ thấy cũng đúng, nhất thời không xoắn xuýt nữa, tán gẫu với nàng ấy về chuyện khác: “Ta bảo người đưa thuốc vào cung, ngươi có uống đúng giờ không?”

Trương quý phi đáp: “Luôn uống đúng giờ.”

Ánh mắt Quý Thính rơi vào bụng nàng ấy: “Thuốc đó là do người trong phủ ta tìm được, vốn là để chữa bệnh không mang thai được của ta, nhưng cũng có tác dụng giúp mang thai, nử tử bình thường uống sẽ dễ có thai hơn, ấy vậy mà ngươi chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ...”

Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra nốt câu cuối cùng.

“Nghĩ gì thế, mỗi tháng đều có thái y đến bắt mạch cho ta, nếu cơ thể ta có chuyện gì thì bọn họ lại không nói cho ta à?” Trương quý phi xua đi lo lắng của nàng, biếng nhác nói: “Yên tâm đi, ta vẫn khỏe lắm.”

Quý Thính hỏi tiếp: “Hay là hoàng thượng không hay đến?”

“Sao có thể chứ, ta là nữ nhân được sủng ái nhất trong cung đó, một tháng thì có đến nửa tháng hoàng thượng đều nghỉ lại cung của ta.” Trương quý phi nói tới chuyện này thì trong mắt có phần hả hê nho nhỏ.

Quý Thính bật cười: “Thân thể ngươi khỏe mạnh, cũng được sủng ái, tại sao mãi không có nối dõi?”

“Ai biết, có lẽ là duyên phận chưa tới.” Trương quý phi thờ ơ nói.

Quý Thính nhướng mày: “Ngươi không sốt ruột sao?”

“Mặc dù ta không có thai nhưng phi tần khác cũng không có, cần gì phải gấp?” Trương quý phi liếc xéo nàng: “Nếu phi tần khác có thì lúc ấy mới cần cuống.”

Nàng ấy nói xong dừng một chút: “Nhưng với tình hình bây giờ thì hẳn là không có đâu.”

Quý Thính dừng một chút, đột nhiên nhớ ra kiếp trước Quý Văn cũng mãi không có con nối dõi, mà hậu cung nhiều phi tần như vậy, không thể ai cũng vì cơ thể có vấn đề mà không mang thai được, trừ phi...

Nàng sửng sốt nhìn Trương quý phi, Trương quý phi lập tức lườm nàng một cái: “Ta biết người đang nghĩ gì, nhưng phải nói cho người biết, cơ thể hoàng thượng khỏe mạnh lắm, không có bệnh gì như người nghĩ đâu.”

“Vậy thì tại sao không có con?” Quý Thính hỏi.

Trương quý phi lại lườm nàng: “Ta đâu biết?”

“...Chẳng lẽ thật sự do duyên chưa tới?” Quý Thính nói thầm một câu, trong lúc nói chuyện không nhịn được xoa eo.

Trương quý phi thấy thế thì hỏi ngay: “Eo bị thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?”

“Khỏi hẳn rồi.” Quý Thính đáp.

Trương quý phi không hiểu: “Vậy sao vẫn còn xoa eo?”

Quý Thính lúng túng: “Chỉ thấy hơi mỏi thôi.”

“Lâu thế rồi mà vẫn còn mỏi, mấy đại phu trong phủ người sao lại vô dụng thế, ta gọi thái y đến chữa cho người.” Trương quý phi nói hết câu thì định đứng dậy.

Quý Thính vội kéo nàng ấy lại: “Đừng, đừng mà, ta không sao đâu.”

“Cũng vì người cứ luôn không thèm để ý thế này mới để lại mầm bệnh.” Trương quý phi dạy dỗ.

Quý Thính đắc dĩ ngửa đầu nhìn nàng ấy: “Thực sự không phải vì eo bị thương.”

“Thế là vì sao?” Trương quý phi cau mày.

Quý Thính càng không biết phải làm sao: “Vừa nãy ngươi còn nói bản thân trong một tháng có đến nửa tháng đều thị tẩm, sao bây giờ hỏi lại như cô nương chưa trải sự đời vậy hả?”

Trương quý phi ngẩn người, gương mặt đỏ bừng lên ngay tức khắc, vừa tức giận vừa xấu hổ nổi cáu: “Sao người lại không nói sớm chứ!”

“Sao ta lại nói với ngươi chuyện kiểu này được?” Quý Thính vẻ mặt vô tội. Nàng đúng là vô tội thật, Trương quý phi hỏi nàng tại sao lại xoa eo, nàng đâu thể nói thẳng ra là vì đêm qua Thân Đồ Xuyên làm quá dữ.

Dường như Trương quý phi cũng cảm thấy câu hỏi của mình là cố tình gây chuyện, nghẹn một lúc lâu mới cả giận nói: “Thân Đồ Xuyên làm sao vậy chứ! Hắn không biết hôm nay có cung yến?!”

“Được rồi, cáu gì mà cáu, mau ngồi xuống đi!” Quý Thính bình tĩnh kéo người xuống, sau đó uống cạn trà trong chén mình.

Trương quý phi hầm hừ ngồi xuống, nâng ấm trà lên rót đầy chén cho nàng rồi mới nghiêm mặt nói: “Người đừng giục ta, thái y đã nói, việc này càng gấp càng không được, chỉ có thuận theo tự nhiên mới có thu hoạch.”

“Ngươi đúng là bình tĩnh, nếu phi tần khác mang thai trước ngươi thì e là hậu cung sẽ không do ngươi làm chủ nữa đâu.” Quý Thính nhắc nhở.

Trương quý phi liếc nhìn nàng, cầm chén của mình lên, đặt bên môi rồi dừng lại trong nháy mắt, không vui nói: “Yên tâm đi điện hạ, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.”

Quý Thính khựng người, chậc một tiếng: “Lòng dạ đàn bà đúng là ác độc nhất.”

“Ta cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi.” Mặc dù Trương quý phi thẳng thắn nhưng nàng ấy không muốn nói nhiều, vì thế chuyển đề tài về phía nàng: “Đừng nói ta nữa, điện hạ thì sao?”

“Ta làm sao?” Quý Thính không hiểu.

Trương quý phi nhíu mày: “Nếu thuốc đó chữa trị bệnh khó mang thai, người uống một thời gian rồi, có hiệu quả chưa?”

“Cái này phải đánh giá thế nào?” Quý Thính bật cười, trước khi nàng ấy không vui thì bổ sung: “Ta cảm thấy không có tác dụng gì cho lắm, uống thuốc lâu thế rồi mà ngay cả kinh nguyệt cũng không đến chứ nói chi là cái khác.”

Trương quý phi nhíu mày càng sâu hơn: “Cũng mấy tháng rồi, sao kinh nguyệt còn chưa đến?”

“Không biết nữa, dù sao bệnh nhiễm khí lạnh đã giảm bớt hơn nửa rồi, cơ thể không bị tổn thương gì thêm, các cái khác thì tùy duyên vậy.” Quý Thính không để ý chút nào: “Dù sao ta cũng không có hứng thú sinh con, cứ như bây giờ cũng không tệ.”

“Cũng phải, người không phải ta, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được, cớ gì phải kiếm nhiều buồn phiền cho mình làm gì.” Trương quý phi buông tiếng thở dài.

Quý Thính thấy buồn cười: “Sao ta nghe câu này lại chua thế nhỉ? Nếu ngươi thật sự không muốn sinh thì ta cũng không ép ngươi, chờ ta về rồi dặn không đưa thuốc cho ngươi nữa là được.”

“Hừ! Nhất định phải đưa, ngươi không muốn sinh nhưng ta muốn.” Trương quý phi bỗng trừng mắt lên.

Quý Thính bật cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu nàng ấy thật nhẹ, Trương quý phi hệt như một con mèo được vuốt lông vậy, bỗng chốc ngồi yên lại.

Hai người nói chuyện, có cung nhân đến mời, bọn họ cùng nhau đến bữa tiệc.

Lúc hai người tới, Quý Văn và Thân Đồ Xuyên đã ngồi xuống rồi, Quý Văn chờ các nàng ngồi xuống xong thì cười nói: “Trẫm vừa nghe nói rằng hoàng tỷ đến Vũ Tức Các còn không tin, bây giờ thấy hai người cùng nhau đến đây mới tin đó, nhưng không biết hai người thân thiết như thế từ lúc nào vậy?”

“Cái này phải hỏi trưởng công chúa điện hạ.” Trương quý phi vừa nghe đã biết lời này rõ ràng đang thăm dò, lập tức cười lạnh một tiếng đánh đòn phủ đầu, quăng chuyện giải thích cho Quý Thính.

Quý Thính cạn lời ngay tức khắc, vừa nghịch ngón tay Thân Đồ Xuyên dưới gầm bàn, vừa bình tĩnh nhìn Quý Văn: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đã lâu rồi không gặp quý phi, thực sự nhớ nhung vô cùng mới đến thăm nàng.”

Nếu nàng nói lời che giấu thì chắc chắn Quý Văn sẽ nghi ngờ, nhưng nghe nàng nói thẳng rằng bản thân nhớ quý phi thì y lại không tin, lại thêm vẻ mặt giận dữ của Trương quý phi, Quý Văn bất đắc dĩ nói: “Hoàng tỷ, đừng bắt nạt quý phi.”

Lời này của y đúng là thân thiết, cứ như hai người chưa từng nảy sinh bất hòa vậy.

Quý Thính cũng tỏ ra chưa từng xa cách với y, cười nói: “Vậy thần xin nhận lỗi với quý phi.” Nàng nói xong thì đứng lên, nâng ly rượu lên với Trương quý phi, “Gần đây bổn cung đúng là không biết chừng mực, kính xin Trương quý phi bỏ qua.”

Trương quý phi xì một tiếng khinh bỉ, làm như không nghe thấy nàng nói.

Quý Văn lập tức nhìn nàng ấy: “Quý phi.”

Lúc này Trương quý phi mới bất đắc dĩ cầm ly rượu đứng dậy, chắp tay lấy lệ rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Quý Thính cũng bưng ly rượu đến bên môi nhưng khi đôi môi đỏ chạm vào cạnh ly, mùi rượu nồng nặc xông vào xoang mũi, nàng nhíu mày một cái, khó mà uống xuống được.

Thân Đồ Xuyên cau lông mày lại, vì trong cung nhiều tai mắt để ý nên hắn chỉ có thể kéo váy nàng ở dưới bàn. Quý Thính liếc mắt nhìn hắn vỗ về, bỏ ly rượu khỏi miệng.

Trương quý phi uống xong thấy nàng không uống, tuy lo lắng không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không nhưng có mặt Quý Văn nên nàng ấy đành phải tỏ ra không vui: “Điện hạ có ý gì đây? Cố ý lừa thần thiếp uống rượu sao?”

“Đúng vậy, hoàng tỷ, sao tỷ không uống?” Quý Văn cũng hỏi. đam mỹ hài

Quý Thính không muốn gượng ép bản thân, thản nhiên mở miệng nói: “Hoàng thượng, thần thực sự lâu rồi không uống rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu đã đau đầu, e là không uống chén rượu này được, chi bằng lấy trà thay rượu kính quý phi?”

“Sao mà được! Thần thiếp đã uống rượu rồi, giờ điện hạ lại nói lấy trà thay rượu, còn nói không lừa gạt thần thiếp?” Trong lòng Trương quý phi lo lắng nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bực bội.

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Văn, chủ động tìm trợ giúp từ y, đã rất lâu rồi Quý Văn không thấy nàng chịu lép vế thế này, nét mặt thoáng tốt hơn chút: “Nếu cơ thể hoàng tỷ không khỏe thì không cần miễn cưỡng, nhưng quý phi đã uống rượu, nếu hoàng tỷ lấy trà thay rượu thì quả là có hơi không công bằng, hay là thế này, để phò mã uống thay điện hạ, được không?”

“Thần cảm thấy được, nhưng không biết phò mã và quý phi có đồng ý hay không?” Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên đứng dậy nhân ly trong tay nàng, bình thản nói: “Thần đồng ý ra sức.”

Hắn đã tỏ rõ thái độ rồi, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Trương quý phi, nỗi lo lắng trong lòng Trương quý phi buông lỏng, trên mặt vẫn là vẻ không tình nguyện: “Nếu hoàng thượng đã nói vậy rồi thì đương nhiên thần thiếp đồng ý.”

Nàng ấy vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên uống cạn ly rượu, lúc này cả nhóm người mới ngồi xuống lại, bữa tiệc cung đình chính thức bắt đầu.

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều tập trung xem khiêu vũ, Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy nàng làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết, ngửi mùi rượu là thấy sặc, không nuốt trôi.” Quý Thính cũng vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy rượu khó uống.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Chẳng lẽ rượu này có vấn đề?”

Quý Thính khựng người: “Ý ngươi là Quý Văn bỏ thuốc?”

“Hắn sẽ không ngu đến thế.” Thân Đồ Xuyên tự bác bỏ trước, “Hơn nữa ta uống rồi, mùi vị vẫn giống rượu ủ trong cung trước đây.”

“Có lẽ là do ta có vấn đề.” Quý Thính nói xong thì ánh mắt nàng bị bàn thức ăn ngon hấp dẫn.

Những món này đều là đồ nàng hay ăn nhất khi ở trong cung, cũng là đồ bình thường nàng vô cùng không thích ăn nhất, nhưng chẳng biết hôm nay làm sao mà nhìn thôi cũng thấy thèm, trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu đầy dầu mỡ vào bát, ăn luôn một miếng cơm thật to.

Thân Đồ Xuyên định nói chi bằng bao giờ về thì gọi đại phu đến bắt mạch, xem có phải chỗ nào có vấn đề rồi không, nhưng vừa nghiêng đầu thấy nàng bắt đầu ăn miếng thịt thứ hai, cơm trong bát cũng vơi đi không ít. Hắn trầm ngâm chốc lát, cảm thấy không cần tìm đại phu nữa.

Dù sao không muốn uống rượu cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Bữa trưa kết thúc, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên xuất cung, vừa mới ngồi lên xe ngựa, Quý Thính đã hỏi ngay: “Sau khi ta đi, có phải hoàng thượng đã nói gì với ngươi không?”

“Đúng.” Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính nhướng mày: “Nói gì?”

“Nói chỉ cần ta có thể khuyên điện hạ giao Hổ Phù ra thì hắn sẽ đón cha mẹ từ Thành Ngọc Quan về, còn để ta làm quan to lương bổng cao.” Thân Đồ Xuyên nói thẳng ra hết.

Quý Thính xì khẽ một tiếng: “Đón cha mẹ ngươi từ Thành Ngọc Quan về thì có thể thật, nhưng còn quan to lương bổng hậu hĩnh... Chẳng lẽ muốn thay đổi luật pháp?”

“Hắn đúng là muốn vậy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Đáy mắt Quý Thính nổi lên sự khinh thường: “Vậy thì hắn đúng là cả nghĩ quá rồi, ngày xưa tiên đế chỉ muốn bỏ một quy định cung phi thị tẩm thôi đã gây nên sóng to gió lớn trong triều, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bay, bây giờ hắn muốn thay đổi luật pháp liên quan đến triều đình, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Thân Đồ Xuyên trầm mặc không nói gì.

Quý Thính dừng một chút, nắm chặt tay hắn an ủi: “Ngươi thấy thế nào?”

“Đương nhiên là không thể giúp hắn.” Thân Đồ Xuyên tỏ rõ thái độ. Kiếp trước Quý Thính giao Hồ Phù ra rồi rơi vào kết cục thế nào, hắn là người biết rõ hơn bất cứ ai, hắn tuyệt đối không cho phép nàng giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn: “Bây giờ xem ra Quý Văn sẽ không lật lại án cho cha ngươi, nếu ngươi muốn công khai đón cha mẹ về thì e rằng lần này là cơ hội duy nhất.”

Thân Đồ Xuyên nghiêng mặt đi, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa xe, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Không đâu, luôn có cơ hội.”

Có lẽ là có cơ hội thật đó, nhưng phu thê Thân Đồ ở Thành Ngọc Quan ngày nào thì phải chịu khổ này đó, từ trước đến nay hắn luôn hiếu thuận, không biết trong lòng dằn vặt nhường nào.

Quý Thính im lặng một lúc lâu rồi đắn đo mở miệng: “Nếu ngươi nhất quyết muốn đón người về thì thật ra cũng không...”

“Ta sẽ không đồng ý nộp Hồ Phù lên.” Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nhìn về phía nàng: “Ta nói với nàng những điều này chỉ vì không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì hay bắt buộc nàng phải làm gì.”

“Ta biết, ta cũng không định nộp lên.” Quý Thính vội nói: “Ý của ta là ngươi muốn đón họ về không phải không có cách, có điều cách này hơi hèn hạ, chưa chắc cha ngươi đã đồng ý.”

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Cách gì?”

“Hơn một tháng nữa là mừng thọ năm mươi của Trấn Nam Vương, dù là tiên hoàng hay hoàng thượng bây giờ, mỗi dịp ông ấy mừng thọ đều tặng quà, hay là năm nay chúng ta đi đưa quà, tiện thể nghĩ cách đưa cha mẹ ngươi về kinh đô.” Quý Thính đề nghị.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề: “Bọn họ là người đi đày, không dễ rời khỏi Thành Ngọc Quan.”

“Người sống không được nhưng người chết thì có thể.” Quý Thính nháy mắt.

Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Ý của điện hạ là?”

“Giả chết.” Quý Thính chậm rãi nói ra hai chữ.

Thân Đồ Xuyên nhất thời không nói gì nữa.

“Sau khi chúc thọ Trấn Nam Vương xong, chúng ta rời khỏi Thành Ngọc Quan trước, chờ đến khi sắp đến kinh đô thì tung tin bọn họ qua đời ra ngoài, sau đó Chử Yến đưa bọn họ đến sống tại nhà riêng ở Giang Nam, đợi đến sau này ta có năng lực lật án cho bọn họ thì để họ hồi kinh, ngươi thấy thế nào?” Quý Thính hỏi dò.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Phụ thân chính trực một đời, sợ là không chịu làm thế đâu.”

Quý Thính biết rõ Thân Đồ Sơn cố chấp đến mức nào, nghe vậy thì nói ngay lập tức: “Vì thế mới không để Chử Yến đưa bọn họ đi luôn mà là chúng ta đến đó trước, thuyết phục cha ngươi được rồi mới tiến hành kế hoạch.”

Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: “Như vậy cũng được, hi vọng ta có thể khiến ông ấy thay đổi suy nghĩ...” Hắn nói xong thì nhìn sang Quý Thính: “Giả chết, làm lớn chuyện sẽ là tội khi quân, nàng dám chắc Trấn Nam Vương sẽ giúp chúng ta chứ?”

“Không muốn để ông ấy giúp, bảo Hoắc Kiêu tìm hai thi thể có vóc dáng giống cha mẹ ngươi, đặt trong phòng, một cây đuốc là xong việc, càng ít người biết chuyện này càng tốt, khả năng bị lộ mới càng nhỏ.” Quý Thính nói thẳng.

Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nàng: “Hoắc Kiêu?”

“Đúng vậy, ngươi không biết chứ, đó là người bạn tốt nhất thuở bé của ta, từ khi Trấn Nam Vương đến Thành Ngọc Quan thì không gặp nhau nữa.” Quý Thính chậc một tiếng: “Nhưng mà mặc dù không gặp, mấy năm qua vẫn không ngắt liên lạc, bọn ta vẫn có thư từ qua lại, quan hệ vẫn thân thiết như trước, đương nhiên hắn sẽ giúp.”

“Con người luôn thay đổi, chỉ dựa vào thư thì e là không nhìn ra được, nàng chắc chắn hắn sẽ giúp nàng?” Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi một câu.

Quý Thính nhướng mày: “Đương nhiên là giúp.”

“Nhưng kiếp trước nàng suy bại đến hoàn cảnh đấy mà chẳng thấy hắn duỗi tay cứu giúp.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.

Quý Thính bỗng im lặng: “...Cũng đúng.”

“Vì thế hắn và nàng không thân thiết như vậy đâu.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.

Quý Thính nhíu mày: “Ý ngươi là không nhờ hắn giúp?”

“Nếu có thể khuyên phụ thân đồng ý chuyện này thì chuyện còn lại đơn giản rồi, trước tiên cứ để cha mẹ chuyển ra khỏi phủ Trấn Nam Vương, tìm một nơi ở hoang vắng chút rồi có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính gật đầu: “Ngươi nói có lý, vậy thì cứ quyết định thế đi.”

“Vì lẽ đó, chuyện đầu tiên cần làm lúc này là để hoàng thượng chọn nàng đến phủ Trấn Nam Vương chúc thọ.” Thân Đồ Xuyên cau mày lại: “Từ trước đến nay hắn không thích nàng thân thiết với trọng thần, có lẽ sẽ không đồng ý cho nàng đi.”

“Không sao đâu, không phải còn có ngươi đó sao.” Quý Thính bình tĩnh nói, “Bây giờ hoàng thượng vẫn hi vọng ngươi có thể lấy được Hổ Phù từ tay ta, còn đang muốn dốc lòng nịnh bợ ngươi nữa đó.”

Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại, bình tĩnh nhìn nàng, Quý Thính nháy mắt một cái, cười với hắn một cái đầy tính ám chỉ.

Ba ngày sau, một mình Thân Đồ Xuyên xuất hiện trong cung.

“Ngươi muốn đến Thành Ngọc Quan?” Quý Văn nhướng mày.

Thân Đồ Xuyên quỳ xuống: “Cơ thể gia mẫu yết ớt, đến nay đã ở Thành Ngọc Quan được gần một năm rồi, thần luôn lo lắng không thôi, thần thấy còn hơn tháng nữa là ngày mừng thọ Trấn Nam Vương, hoàng thượng chắc chắn sẽ cử người đi chúc thọ, thần chỉ xin có thể đi theo, gặp cha mẹ một lần, sau khi trở về, chắc chắn không màng sống chết vì hoàng thượng.”

Quý Văn híp mắt lại: “Ý ngươi là ngươi đồng ý giúp trẫm?”

“Thần đồng ý.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Xin hoàng thượng để thần đi gặp cha mẹ.”

Quý Văn bình tĩnh nhìn hắn một lúc mới chậm rãi trả lời: “Nhưng nếu trẫm đột nhiên đồng ý cho ngươi đi theo, sợ là hoàng tỷ sẽ nghi ngờ.”

Thân Đồ Xuyên mím môi, nhất thời không nói gì, Quý Văn thấy hắn cố chấp như thế thì biết nếu muốn để hắn cam tâm tình nguyện làm việc thì phải cho hắn đi chuyến này.

Quý Văn im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Như vậy đi, trẫm vẫn chưa chọn được ứng cử viên đi chúc thọ năm nay, chọn hoàng tỷ luôn vậy, như thế thì ngươi có thể thoải mái, hợp tình hợp lý mà đi theo.”

“Đa tạ hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên cúi người, khóe môi hơi cong lên.

Mục đích đã đạt được, hắn rời khỏi đó luôn, sau khi ra khỏi cung không về nhà ngay mà đến chợ một chuyến, mua hạt dẻ rang đường nóng hổi rồi mới đi về nhà, vừa bước qua cửa nhà thì thấy Quý Thính đang gặm quả táo còn to hơn cả mặt nàng.

Hắn hơi khựng lại rồi tiến lên: “Sao lại đói đến mức này rồi?”

“Ta đâu có đói.” Quý Thính vô tội nhìn hắn.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày lấy mất quả táo: “Không đói mà sao ăn cái này.”

“Ta cũng không biết, chỉ muốn ăn thôi.” Quý Thính mỉm cười, đến khi thấy túi giấy trên tay hắn thì mắt sáng lên: “Hạt dẻ?”

Trong mắt Thân Đồ Xuyên thoáng ý cười: “Qua hai tháng nữa thì hạt dẻ sẽ không ngon như bây giờ nữa, vì thế nhân mấy ngày này, nàng phải ăn nhiều chút.” Hắn nói xong thì dừng chốc lát: “Nhưng trước khi ăn, hay là đi tìm đại phu đi.”

“Sao phải đi gặp đại phu?” Quý Thính không hiểu.

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên lo lắng: “Chẳng lẽ nàng không nhận ra gần đây nàng có khác với bình thường sao?”

Quý Thính dừng lại chốc lát: “...Có sao?”

“Nàng cảm thấy thế nào?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.

Quý Thính nhìn non nửa quả táo trong tay hắn, im lặng một lúc rồi nói: “Đúng là khác thường, thói quen ăn uống càng ngày càng giống ngươi, bây giờ ngay cả táo mà cũng chịu ăn.”

“Gọi đại phu xem thử đi, chẳng lẽ bị bệnh gì rồi.” Thân Đồ Xuyên nhíu mày nói.

Quý Thính đồng tình, trong lúc chờ hắn đi gọi đại phu, vô thức dùng tay chống cái eo ê mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.