Mặc dù đã hòa ly hơn hai năm, phút chốc nhìn thấy Thân Đồ Xuyên kia, Quý Thính vẫn bất giác chột dạ, nàng khẽ ho một tiếng, bày ra dáng vẻ bình tĩnh gọi bốn mỹ nam kia: “Cùng bổn cung về cung đi.”
“Vâng.” Bốn người đồng thanh đáp rồi lập tức đi theo nàng ra khỏi cung.
Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn nàng đi qua mình, sau khi đứng ngây ngốc một hồi lâu, mặt vẫn không có biểu cảm gì đi tới tẩm cung của Quý Văn.
Trong tẩm cung, Quý Văn vừa dùng một viên đan dược, đang lúc tinh thần sảng khoái, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên tới, cười nói: “Ngươi đến rất đúng lúc, có gặp được hoàng tỷ?”
“Bẩm Hoàng Thượng, có gặp.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.
Quý Văn cười càng tươi hơn, vô tình ho lên một tiếng, Thân Đồ Xuyên bình tĩnh bước tới vỗ vỗ vào lưng y, đợi y đỡ hơn mới đứng dậy.
“Khụ... Hoàng tỷ này của trẫm, đúng là rất háo sắc, sau khi nghe trẫm nói nơi này mới có mỹ nam tử Bắc Cương, trực tiếp xin trẫm để dẫn người đi, trẫm thật sự cũng không có cách nào khác.” Quý Văn vừa ho khan vừa nói, còn không quên nhìn sắc mặt của Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên có vẻ không cảm thấy hứng thú với chuyện này, sau khi nghe xong cũng chỉ thản nhiên nói: “Từ trước đến nay Hoàng Thượng đều thiên vị trưởng công chúa, nếu là thứ trưởng công chúa muốn đương nhiên Hoàng Thượng sẽ đáp ứng.”
“Đúng vậy, trẫm cũng chỉ có một hoàng tỷ, nên thiên vị một chút,“ Quý Văn ho khan một tiếng, mỉm cười nhìn hắn, “Lại nói đến bây giờ ngươi vẫn chưa thành thân, không bằng trẫm mai mối cho ngươi một người thế nào?”
“Vi thần một mình, cũng không thể gây họa cho cô nương trong sạch nhà người ta.” Thân Đồ Xuyên khéo léo từ chối.
Nhưng Quý Văn lại xem như không nghe thấy: “Con gái út của Chu thị lang, nghe nói vừa xinh đẹp lại thông minh, hiện giờ vừa mới tròn mười sáu, cũng rất xứng với ngươi, không bằng chờ thêm hai ngày nữa tới cung yến, trẫm tứ hôn cho các ngươi.”
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: “Hoàng Thượng nhất định cố chấp chuyện này?”
“Sao lại nói trẫm cố chấp, trẫm cũng vì lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của ngươi,“ Giọng Quý Văn càng ngày càng nhỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Phụ mẫu ngươi cũng không còn, nếu trẫm không quan tâm tới ngươi, còn có ai quan tâm tới ngươi?”
Bàn tay dưới tay áo của Thân Đồ Xuyên bất giác siết chặt, một lát sau mới thản nhiên nói: “Vậy vi thần tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Ngươi hiểu được khổ tâm của trẫm là tốt rồi,“ Quý Văn hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Toàn ở bên cạnh, “Trẫm mệt rồi, tiễn Thân Đồ ái khanh ra ngoài đi.”
“Vâng.” Lý Toàn khom người, cúi đầu làm động tác mời Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên thi lễ với Quý Văn, sau đó quay người rời đi.
Lý Toàn lặng lẽ tiễn hắn tới cửa cung, khi đi đến một góc hẻo lánh không có ai, ông ta đột nhiên nói: “Vài ngày trước đại nhân cùng điện hạ nói chuyện ở thiên điện, đã bị một tiểu thái giám nhìn thấy.”
“Mấy ngày gần đây Hoàng Thượng dùng đan dược, thoạt nhìn tinh thần tốt lên không ít.” Thân Đồ Xuyên nói một câu không liên quan.
Lý Toàn sửng sốt một chút: “Đúng vậy, tin thần của Hoàng Thượng đã tốt lên nhiều.”
“Đáng tiếc vẫn giống như trước không thể lo liệu quốc sự,“ Thân Đồ Xuyên ánh mắt lạnh lùng, “Nếu tăng liều lượng đan dược lên, nói không chừng sẽ đỡ hơn.”
Lý Toàn lập tức khom người: “Nô tài tuân lệnh.”
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, bình tĩnh nhìn ông ta một cái: “Làm việc cẩn thận.”
“Vâng, đại nhân.” Lý Toàn nhẹ nhàng trả lời.
Sau đó hai người cũng không ai lên tiếng, lẳng lặng đi tới cửa cung, khi đến gần cửa cung, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi: “Mấy nam tử Bắc Cương kia tướng mạo rất đẹp?”
Lý Toàn sửng sốt, có chút bối rối không hiểu ý của hắn nhưng vẫn thành thật trả lời: “Theo nô tài nhìn thấy, quả thật cao lớn anh tuấn.”
Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống nhìn: “Nữ nhân sẽ thích?”
“...Hẳn là như vậy.” Lý Toàn có lẽ đã đoán ra được đối phương có ý gì, nhất thời có chút xấu hổ.
Không khí xung quanh Thân Đồ Xuyên đột ngột giảm xuống sau khi nghe ông ta nói ra lời này, rời đi không nói một lời, Lý Toàn nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở ngoài cửa cung, nhịn không được tự tát vào miệng mình một cái.
Sau khi Thân Đồ Xuyên rời đi, Lý Toàn không dám chậm trễ, vội vàng trở về tẩm cung, sau khi nhìn thấy Quý Văn đã ngủ, liền bước tới giúp y đắp chăn bông.
“Ừm...” Quý Văn mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Lý Toàn liền nhắm mắt lại, cau mày hỏi: “Thân Đồ Xuyên đi rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Thân Đồ đại nhân đã rời khỏi cung rồi.” Lý Toàn vội vàng đáp.
Quý Văn mơ hồ đáp lại: “Có vẻ hắn bất mãn với chuyện tứ hôn?”
“Thân Đồ đại nhân vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách như vậy, nô tài cũng không thấy ngài ấy có gì không hài lòng, dọc đường cũng hỏi nô tài vài vấn đề về con gái nhà Chu thị lang, nô tài cũng không hiểu ý, chỉ có thể nói mấy lời dễ nghe.” Lý Toàn nghiêm túc nói.
Quý Văn cười nhạo một tiếng: “Bên ngoài tỏ vẻ thanh cao, không phải cảm thấy hứng thú với cô nương nhà người ta, được rồi, ngươi lui xuống đi, trẫm nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Lý Toàn đáp, nhìn y ngủ say rồi mới rời đi.
Bên này Quý Thính vừa ra khỏi cung, liền trực tiếp giao tứ mỹ nam của Bắc Cương cho phu xe, để phu xe đưa mấy người họ tới biên viện phía Nam thành, còn về phần mình, nàng cùng Phù Vân và Chử Yến chậm rãi đi trên đường.
“Điện hạ, người thật sự muốn sủng hạnh bốn nam tử Bắc Cương kia sao?” Phù Vân cau mày hỏi.
Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái: “Sao vậy?”
“... Không sao, ta chỉ cảm thấy rất có khả năng bọn họ là tai mắt do Hoàng Thượng phái tới, tốt nhất điện hạ vẫn nên cách xa bọn họ một chút.” Phù Vân buông tiếng thở dài.
Quý Thính mỉm cười: “Chính vì bọn họ là tai mắt của Hoàng Thượng cho nên chúng ta không thể tránh xa bọn họ, nếu không bọn họ sẽ nói với Hoàng Thượng ta lạnh nhạt với bọn họ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không nghi ngờ?”
“Vì sao vẫn còn nghi ngờ?” Phù Vân khó hiểu.
Quý Thính dừng một chút, không trả lời.
Phù Vân muốn hỏi lại, đột nhiên có tiếng xe ngựa phía sau, quay đầu lại thì thấy là một cỗ xe quen thuộc, vì thế liền im lặng chờ xe ngựa của bọn họ đi qua.
Nhưng mà khi xe ngựa đi tới phía trước bọn họ đột nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng của Thân Đồ Xuyên từ trong xe ngựa truyền đến: “Sao điện hạ lại đi bộ vậy?”
“Ồ, xe ngựa của bổn cung cũng không thể ngồi được nhiều người, bổn cung chỉ có thể đi bộ mà thôi.” Quý Thính bình tĩnh trả lời.
Trong xe ngựa có động tĩnh, thanh âm của Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt: “Điện hạ đúng là biết thương hương tiếc ngọc, tình nguyện đi một mình cũng không nỡ để bốn nam tử Bắc Cương kia chịu mệt.”
“Đêm nay bọn họ phải hầu hạ bổn cung, đương nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.” Quý Thính chưa kịp nói xong đã cảm thấy người trên xe đều có tâm trạng không tốt nhưng khi biết chuyện này, ngược lại tâm tình của nàng rất tốt.
Lần này Thân Đồ Xuyên yên lặng một lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: “Vậy bản quan phải chúc mừng điện hạ có giai nhân bầu bạn.”
...Chậc, nghe lời này, sao lại cảm thấy chua như vậy? Quý Thính nhướng mày, nàng chưa kịp nói thì xe ngựa của Thân Đồ Xuyên đã lao đi.
Phù Vân nhìn chằm chằm vào xe ngựa phía trước cho đến khi nó biến mất, quay đầu nhìn Quý Thính vẻ mặt khó hiểu: “Điện hạ, sao ta cảm thấy vừa rồi hắn đang ghen?”
“Ngươi còn biết cái gì gọi là ghen sao?” Quý Thính buồn cười.
Phù Vân nhất thời không nói nên lời: “Ban đầu ta cũng không biết, nhưng một thời gian khi hắn còn ở trong phủ trưởng công chúa, cho dù ta không muốn nhìn thấy cũng không được... Vì sao hắn đã cùng điện hạ hòa ly, hiện tại còn ghen?”
Chử Yến nghe xong liền nhìn về phía xe ngựa đi xa, nhất thời không lên tiếng.
Quý Thính không trả lời câu hỏi của Phù Vân mà giục y mau chóng rời đi.
Sau khi ba người đi đến chợ, Phù Vân chạy đến thuê một chiếc xe ngựa, lúc này cả ba người lên xe ngựa trở về phủ trưởng công chúa.
Vừa bước vào cửa, A Giản đã lao về phía Quý Thính: “Nương!”
Quý Thính cười, ôm lấy hắn: “Có phải rất nhớ mẫu thân không?”
“Nhớ,“ A Giản trả lời xong, chỉ về phía cửa, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Quý Thính thở dài, kiên nhẫn dỗ dành: “Đợi khi nào A Giản được hai tuổi, nương sẽ dẫn con đi chơi, được không?”
“Không muốn, ra ngoài...” A Giản bĩu môi, nước mắt lập tức trào ra.
Trong lòng Quý Thính lúc này rất rối bời, đành phải đưa hắn tới chỗ Phù Tinh Phù Nguyệt để dời đi sự chú ý của hắn. Sau khi A Giản quên mất chuyện muốn ra ngoài, mới giao hắn cho Phù Vân và Chử Yến trông nom, xoa eo rồi cùng Mục Dự Chi đi ra ngoài.
“Điện hạ có tính chờ sau khi A Giản được hai tuổi, liền đem thân phận của hắn chiếu cáo thiên hạ hay không?” Mục Dự Chi hỏi.
Quý Thính mím môi: “Sau hai tuổi là an toàn nhất.”
“Như vậy cũng cần nửa năm, A Giản bây giờ càng lớn, mỗi ngày đều ầm ĩ chuyện đi ra ngoài, điện hạ thật sự nỡ để hắn mỗi ngày khóc nháo như vậy sao?” Mục Dự Chi lại hỏi.
Quý Thính không nói.
Mục Dự Chi ngừng lại, yên lặng nhìn nàng một lát sau mới lên tiếng: “Ban đầu điện hạ dự định như thế nào?”
“Ta đã phái người tới thái y viện điều tra qua, hiện giờ thân thể của Quý Văn như nỏ mạnh hết đà, ta định chờ đến khi bệnh của hắn trở nặng, sẽ đem thân phận của A Giản chiếu cao khắp thiên hạ,“ Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, “Hắn nhiều năm không có con là sự thật, đến lúc đó chẳng sợ đám văn thần không thích ta cũng sẽ cùng với đám võ tướng, cầu xin Quý Văn lập A Giản làm thái tử.”
“Nếu đã tính toán như vậy, chỉ cần Quý Văn không có con nối dòng, cho dù thân thể hắn khỏe mạnh, cũng chỉ có thể lập A Giản làm người kế vị, tại sao phải đợi tới khi hắn bệnh nặng?” Mục Dự Chi không hiểu.
Quý Thính cụp mắt xuống: “Bởi vì thái tử phải vào ở trong Đông Cung, nếu như thân thể hắn vẫn còn khỏe mạnh, ngộ nhỡ nổi sát tâm với A Giản, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của ta.”
Mục Dự Chi cũng không đáp lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Cho dù hắn bệnh nặng, chỉ cần hắn muốn ra tay, đến lúc đó điện hạ sẽ cực kỳ khó bảo vệ A Giản.”
“Cho nên ta phải đợi hắn bệnh nặng,“ Quý Thính nhìn vào mắt hắn ta, “Một người bệnh nặng, bởi vì triều thần bức ép lập thái tử, cũng có thể vì tức giận quá mà đột tử.”
Mục Dự Chi khựng lại, cuối cùng cũng hiểu được mục đích của nàng.
Quý Thính khẽ thở dài: “Ta cũng muốn để hắn sống thêm hai năm nữa nhưng đáng tiếc A Giản càng ngày càng lớn, ta chỉ có thể cân nhắc cho con trai mình, dù sao những chuyện sai trái mà hắn đã làm, trên lưng đeo mạng người đã sớm đủ khiến hắn phải chết một nghìn lần, chỉ là đáng tiếc A Giản... Nó còn nhỏ như vậy đã phải ngồi lên vị trí kia, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy.”
So với việc không thể ra khỏi cửa, lúc nào cũng phải trốn đông trốn tây thì việc trở thành hoàng đế cũng không có gì là không tốt.
Mục Dự Chi không cùng nàng nói chuyện này, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào chuyện nửa năm sau bệnh của Hoàng Thượng chuyển nặng, vậy ngộ nhỡ thân thể của Hoàng Thượng tốt lên thì sao?”
Quý Thính dừng một chút.
“Nếu hắn khá hơn thì văn võ bá quan cũng sẽ bức bách hắn lập người kế vị, chỉ cần hắn không đồng ý, không ai có thể làm gì được hắn, nếu hắn vì muốn bảo vệ quyền lực, kiên trì nhận nuôi một đứa nhỏ trong hoàng tộc mà không phải là A Giản, đến lúc đó có phải A Giản vẫn sẽ gặp nguy hiểm hay không?” Mỗi một câu hỏi của Mục Dự Chi đều đánh vào chỗ trọng yếu.
Quý Thính ngước mắt lên nhìn hắn: “Ngươi nghĩ mấy ngày nay ta và ngươi ở võ đài luyện binh là vì cái gì?”
Một bên Mục Dự Chi sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Nhưng nếu làm như vậy, A Giản chính là danh bất chính ngôn bất thuận.”
“Vậy thì cũng không còn cách nào khác, thật ra ta cũng đã nghĩ tới chuyện mua chuộc người kê thuốc của thái y viện nhưng lại quá mạo hiểm, nếu chỉ có một mình ta thì sẽ không sao cả, mạo hiểm thì mạo hiểm, mà ta còn có các ngươi và A Giản, ta không thể mạo hiểm như vậy được. “ Quý Thính lại thở dài, “Vì vậy, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho bệnh tình của hắn ngày càng nặng.”
Càng nói, tâm trạng nàng càng tệ hơn, rõ ràng sau khi đi ra ngoài vẻ mặt ngày càng nặng nề, Mục Dự Chi nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc lâu, sau đó xoay người đi vào thư phòng, viết một bức thư rồi cho người gửi đi.
Quý Thính không biết Mục Dự Chi làm gì, trở về phòng ngủ một giấc, cảm thấy thời gian đã gần đến giờ, nên kêu người mặc y phục cho mình, lên xe ngựa đi về hướng biệt viện.
“Điện hạ, đêm nay người có trở về không?” Phù Vân ôm lấy A Giản, ánh mắt hai người háo hức nhìn nàng.
Quý Thính không khỏi mềm lòng nhưng vẫn lắc đầu: “Đêm nay ta sẽ không về.”
“Người thật sự phải sủng...” Phù Vân ý thức được vẫn còn A Giản, vội vàng ngậm miệng, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu, “Ta luôn cảm thấy bọn họ đang âm mưu gây rối.”
“Yên tâm đi, ta chỉ ứng phó một chút, sẽ không có việc gì đâu.” Quý Thính dứt lời liền đuổi hai người quay về, còn mình đi cùng Chử Yến tới biệt viện.
Bây giờ đang là chạng vạng, dân chúng đều trên đường về nhà ăn cơm chiều, trên đường có rất ít người qua lại, xe ngựa đi lại thuận lợi nhưng khi đi được nửa đường, phu xe đột nhiên ghì mạnh dây cương, Chử Yến lập tức rút đao bảo vệ ở phía trước Quý Thính.
“Không sao, không sao, chỉ là đường phía trước bị một đống đá chặn lại, tiểu nhân dời chúng qua một bên là ổn thôi.” Phu xe nói xong liền nhảy xuống xe.
Chử Yến không hề thả lỏng cảnh giác: “Con đường này ngày thường thông suốt nhất, hôm nay sao đột nhiên bị chặn lại?”
“Hẳn là không có thích khách, nếu không lúc này nhất định đã xuất hiện.” Quý Thính chậm rãi nói.
Chử Yến đáp lại, vẫn cầm đao bảo vệ nàng.
Thời gian phu xe rời đi lâu hơn so với bọn họ nghĩ, lâu đến nỗi Chử Yến hơi mất kiên nhẫn nhưng khi vén rèm xe lên, kết quả lên nhìn thấy đối phương vẫn còn đang di chuyển thứ chắn đường.
Nhìn sắc trời dần tối đen, Chử Yến có chút sốt ruột muốn đi giúp phu xe, nhưng vì muốn bảo vệ Quý Thính nên chỉ có thể ngồi trong xe nhìn phu xe xử lý một mình.
Khi trời tối hẳn, phu xe mới miễn cưỡng di chuyển xong, sau đó đánh xe ngựa đi về phía trước nhưng vừa đi được một đoạn, hắn ta nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Chử Yến cau mày.
Khi phu xe lên tiếng trong giọng nói mang theo tuyệt vọng: “Phía trước... Lại có một đống đá phía trước.”
Chử Yến: “...”
Quý Thính không nói gì chỉ im lặng vén rèm lên, không chỉ thấy trước mặt có một đống đá, mà trên đống đá kia còn có một cái đèn lồng. Ánh sáng của đèn lồng rất dễ thấy trong bóng tối, nàng có thể nhìn thấy nó từ rất xa, không cần lo lắng về việc xe ngựa va vào nó.
Chủ nhân của đống đá này, thật tốt bụng tới mức khiến người ta phải kinh ngạc. Quý Thính nhướng mày, nhất thời không lên tiếng.
Chử Yến cau mày: “Không còn đường nào khác tới biệt viện sao?”
“... Bẩm Chử thị vệ thật ra có một con đường mòn nhưng mặt đường không được bằng phẳng lắm.” Phu xe đáp.
Chử Yến gật đầu, đang định nói phu xe đi dọc theo đường mòn, liền nghe thấy Quý Thính không nhanh không chậm nói: “Không cần, đường mòn kia chắc cũng sẽ bị đá chặn lại.”
“Làm sao điện hạ biết được?” Chử Yến nghi hoặc.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “Loại dấu vết ngây thơ này, rất khó giả vờ không biết.”
Chử Yến sửng sốt một chút, bỗng nhiên giật mình: “Ý của điện hạ có phải...”
“Nơi này cách biệt viện cũng không xa, chúng ta đi thôi.” Quý Thính nói xong liền xuống xe ngựa.
Chử Yến không đồng ý đuổi theo: “Điện hạ, bây giờ cũng đã muộn rồi, người đi như vậy cũng không an toàn, nếu như không được trước hết chúng ta hồi phủ.”
“Không sao đâu, nếu hắn đã dám làm những thủ đoạn này, đương nhiên cũng đã đoán được ta sẽ đi,“ Quý Thính tự mãn, “Chúng ta rất an toàn.”
Thấy nàng nhất định muốn đi, Chử Yến đành phải đi theo, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Kỳ thật hôm nay điện hạ cũng không cần phải tới chỗ mấy người Bắc Cương này.”
“Sớm muộn gì ta cũng phải đi,“ Vẻ mặt Quý Thính dần trở nên nghiêm nghị, “Không bằng đi sớm một chút, cũng nhanh chóng tìm được cớ đuổi bọn họ đi.”
Chử Yến cau mày: “Điện hạ định làm gì?”
“Nếu đã tới đây hầu hạ, nếu như hầu hạ không tốt, sau này ta lạnh nhạt với bọn họ, đến khi bọn họ quay về, về tình hay về lý cũng đều có thể hiểu.” Quý Thính thản nhiên liếc nhìn hắn ta một cái.
Chử Yến hiểu ra, hắn ta khẽ gật đầu, hồi lâu sau mới nói: “Điện hạ phải chịu ủy khuất rồi.”
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “So với những việc Quý Văn đã làm với ta trước đây, chuyện này cũng không xem là ủy khuất.” Nói xong, nàng đưa bình sứ trong tay áo cho Chử Yến, “Đợi sau khi tới đó, ngươi đem những thứ này bỏ vào trong những món ngày thường ta không ăn.”
Chử Yến cụp mắt xuống: “Đã rõ.”
Khi chủ tớ hai người họ nói chuyện thì nhanh chóng tới được biệt viện. Mấy mỹ nam đã đợi từ lâu, khi bọn họ nhìn thấy Quý Thính lập tức ra nghênh đón, trong đó có một tên cả gan dám đụng tay vào người Quý Thính nhưng mà tay còn chưa kịp đụng tới Quý Thính, đã phải kêu lên một tiếng.
Quý Thính nhướng mày: “Sao vậy?”
“Không biết, giống như bị thứ gì đó đâm trúng.” Người nọ nhíu mày nói.
Quý Thính cười: “Mùa hè nhiều muỗi, bị đốt là chuyện bình thường, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Người nọ vội vàng đỡ nàng, Quý Thính liếc nhìn bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình của y, miễn cưỡng đưa tay đặt sau lưng y, sau đó cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng gần như xuyên qua tay nàng.
Quý Thính cười lạnh một tiếng, giả vờ như không phát hiện ra điều này, cùng bốn người bọn họ bước vào phòng.
Chử Yến đi theo hầu hạ phía sau nàng, nhân cơ hội dùng châm bạc kiểm tra đồ ăn liền đem thuốc bỏ vào trong thức ăn.
“Điện hạ, ta kính người một ly.” Một nam nhân Bắc Cương khẩu âm vẫn còn cứng nâng ly rượu lên.
Quý Thính mỉm cười nâng chén, những người khác cũng vội vàng nâng chén theo. Trong phòng nháy mắt trở nên náo nhiệt, ánh nến sưởi ấm khuôn mặt mọi người, vẻ hài hòa trên mặt được duy trì vô cùng tốt.
“Đừng chỉ mải uống rượu, mau nếm thử món ăn của triều Lẫm chúng ta, nếu như thấy thích có thể kêu phòng bếp làm nhiều một chút.” Quý Thính nói xong liền liếc nhìn Chử Yến một cái, Chử Yến lập tức bắt tay chia sắp xếp thức ăn cho mọi người, những món nàng thích ăn đều đặt ở trước mặt.
“Điện hạ, món ăn của triều Lẫm là món ngon nhất mà ta từng ăn!” Một nam tử Bắc Cương lên tiếng khen ngợi.
Quý Thính nghe vậy cũng chỉ khẽ cười một tiếng, dưới ánh nến đáy mắt nàng khẽ lay chuyển đầy phong tình, khiến cho mọi người có mặt nhìn thấy đều phải ngây người.
“Nếu miệng ngươi đã ngọt như vậy, không bằng tối nay ngươi lưu lại hầu hạ.” Quý Thính chậm rãi lên tiếng.
Người nọ hoàn hồn, lập tức cảm kích: “Đa tạ điện hạ!”
Quý Thính đơn giản dùng một ít thức ăn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ: “Sau khi ngươi tắm xong, đến phòng tìm bổn cung.”
Nói xong nàng đi thẳng vào phòng ngủ, vừa bước vào đã kêu nha hoàn đem chậu nước ấm đến, muốn ngâm chân vì hôm nay đã phải đi bộ quá nhiều.
“Điện hạ mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi lấy nước.” Nha hoàn cung kính nói.
Quý Thính đáp một tiếng, khi vào trong phòng cũng chỉ mặc y phục lót, cởi giày rồi ngồi xuống mép giường thư thái ngả người ra sau.
“Ha...”
Nàng khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa đã có tiếng ồn ào, một chậu nước hơi nóng bốc lên nghi ngút được đặt dưới chân, nàng vẫn nhắm mắt khẽ nói một câu: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Dứt lời, nàng liền ngâm chân vào trong nước ấm, nước ấm mơn man khắp bàn chân, ngay lập tức khiến mệt mỏi vơi hơn phân nửa, nàng thoải mái khẽ ngâm nga một tiếng, tiếp theo đó có đột nhiên một bàn tay cầm lấy chân nàng.
Quý Thính ngay lập tức mở mắt ra, sau khi nhìn thấy đối phương thì không khỏi sững sờ, hồi lâu mới lên tiếng, “Tại sao lại là ngươi?”
“Để ta rửa chân cho điện hạ.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, cẩn thận xoa xoa bàn chân trắng nõn của nàng.
Quý Thính nhịn không được lập tức muốn rụt chân lại nhưng Thân Đồ Xuyên lập tức nắm chặt lấy, không cho nàng một chút cơ hội chạy trốn. Quý Thính cau mày nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi uống rượu?”
“Ừ,“ Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính: “... Tại sao lại uống rượu?”
“Ta vừa nghe nói điện hạ với đám người Bắc Cương kia uống vô cùng vui vẻ, cho nên ta muốn nếm thử.” Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen của hắn chỉ xuất hiện duy nhất bóng hình của một mình nàng.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ở phía đối diện, thật lâu sau mới chớp mắt: “Đá là do ngươi chặn?”
“Phải.”
“Vì sao lại làm như vậy?” Nàng lại hỏi.
Thân Đồ Xuyên không chịu trả lời.
Quý Thính đợi một lúc, thấy hắn không lên tiếng, ác ý nói: “Nếu ngươi không nói, vậy thì đi ra ngoài đi, bọn họ còn muốn đến hầu hạ bổn cung.”
“Bọn họ không tới được.” Thân Đồ Xuyên rất chắc chắn.
Quý Thính dừng một chút: “Làm sao ngươi biết?” Chẳng lẽ chuyện Chử Yến lặng lẽ bỏ thuốc, hắn đã nhìn thấy?
Ngay khi nàng còn thắc mắc, Chử Yến liền xuất hiện ở cửa, cách một cách cửa lớn tiếng nói, “Điện hạ, không biết vì sao những người đó đột nhiên tiêu chảy, giống như đồ ăn có vấn đề, sợ rằng thuốc của điện hạ có tác dụng?”
“... Thuốc của ta chỉ khiến cho bọn họ bất tỉnh, không có tác dụng tiêu chảy,“ Nàng nói xong ngừng lại một chút, cúi đầu xuống nhìn Thân Đồ Xuyên, “Ngươi làm?”
Thân Đồ Xuyên không nó gì, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
“Điện hạ, người đang nói chuyện với ta?” Chử Yến bối rối đứng ở bên ngoài hỏi.
Quý Thính chuẩn bị lên tiếng, Thân Đồ Xuyên đã nhanh hơn một bước: “Không phải.”
“... Thân Đồ Xuyên?” Giọng nói của Chử Yến hiếm khi xen lẫn chút kinh ngạc, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi,“ Quý Thính đau đầu, “Hắn sẽ không làm gì được ta.”
Chử Yến đối với Thân Đồ Xuyên tự nhiên cũng cảm thấy yên tâm, sau khi nghe Quý Thính nói như vậy cũng không do dự rời đi.
Hắn ta vừa đi, Quý Thính cúi đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: “Ngươi cũng đã nghe thấy đêm nay những người đó không thể hầu hạ bổn cung, chuyện này ngươi có thể yên tâm, cũng nên đi đi?”
“Không đi.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng trực tiếp nói.
Quý Thính không nói nên lời: “Vì sao lại không đi?”
“Đêm nay ta,“ Thân Đồ Xuyên đứng lên, không để ý lau hai tay đầy nước lên người, sau đó cởi y phục dính nước trên người ra, “Ta muốn ở lại.”
Quý Thính: “?”