Công Chúa Trên Cao

Chương 140: Chương 140




Bên trong thiên điện rơi vào trầm mặc thật lâu, cũng không biết qua bao lâu, Trương quý phi đột nhiên hỏi: “Nói như lúc trước, đây là bí mật mà ngươi vẫn luôn gạt ta?”

“Vâng,“ biểu hiện của Quý Thính nghiêm túc hơn một chút, “Hoàng Thượng vẫn không có con nối dõi, ta sợ sau khi biết tới sự tồn tại của A Giản, sẽ khiến A Giản gặp bất lợi, cho nên lâu nay vẫn luôn để đứa nhỏ ở trong nhà, vẫn không hề nói cho bất cứ kẻ nào biết.”

“... Ta không thấy bụng ngươi to.” Trương quý phi vẫn luôn bình tĩnh nhìn nàng.

Quý Thính bình tĩnh: “Hai năm trước, ta nhân lúc Hoàng Thượng trọng dụng Thân Đồ Xuyên, bèn ra ngoài ở một thời gian, người còn nhớ không?”

“Vậy khi đó ngươi sinh con?” Trương quý phi hỏi.

Trông nàng ấy vô cùng bình tĩnh, khiến Quý Thính lại có chút lo lắng: “Đúng vậy... Vốn dĩ ta không cố ý giấu người chuyện này, nhưng lúc đó đại phu nói bệnh phong hàn của ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, có thể không sinh được đứa nhỏ, cho nên ta vẫn không nói.”

Rất có thể sẽ không sinh được đứa nhỏ? Nàng ấy hiểu rõ Quý Thính nhất, nếu không phải tình huống nguy cấp thì nàng đã không nói ra câu này. Khóe môi Trương quý phi khẽ mấp máy, nhưng lúc lâu sau vẫn chưa nói ra một chữ.

“... Yên nhi, vì sự an toàn của A Giản, ta cũng không còn cách nào khác, nếu người tức giận ta, có thể phạt ta mắng ta, nhất định đừng giữ ở trong lòng, nếu không nhất định sẽ thành bệnh, cũng chỉ có mình người cảm thấy khó chịu.” Quý Thính thấy nàng sững sờ không nói lời nào, nhất thời lo lắng kéo tay nàng.

Tay Trương quý phi bị Quý Thính nắm lấy lúc này mới hoàn hồn, trong nháy mắt lập tức bùng nổ: “Không ngờ chuyện ngươi sinh con lớn như vậy cũng không nói cho ta biết! Dù sao thì đứa nhỏ này cũng là của Thân Đồ Xuyên... Chờ một chút, vợ chồng bạn, không phải phê thê hai người đã bắt đầu mưu đồ chiếm lấy giang sơn? Bèn bắt tay để lừa gạt ta đấy chứ?!”

“Không có, không có, ta không bắt tay với hắn,“ Quý Thính vội vàng trấn an nàng ấy, “Thân Đồ Xuyên không biết sự tồn tại của đứa nhỏ.”

Trương quý phi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ý của ngươi là?”

“Khi ta biết mình mang thai, lúc ấy Thân Đồ lão thừa tướng vừa mới qua đời, đại phu còn nói cái thai này của ta có nguy cơ không giữ được... nên không nói cho hắn biết,“ Quý Thính ngượng ngùng, “Sau đó quay về kinh không lâu, chúng ta hòa ly, vậy càng không nói cho hắn biết, cho nên đến bây giờ hắn vẫn không biết.”

“Vậy... Chuyện này ta biết trước hắn?” Trương quý phi do dự.

Quý Thính nghiêm túc gật đầu.

Cảm giác dồn nén bên trong lồng ngực đột nhiên biến mất, cả người nhẹ nhõm hẳn. Biểu tình trên mặt Trương quý phi cũng trở nên hòa hoãn, nhìn thấy nàng vẫn còn quỳ trên đất, liền phì cười một tiếng, lười biếng nói: “Ngươi định quỳ tới khi nào?”

Quý Thính vừa nghe thấy lời này, liền biết nàng đã nguôi giận, vì vậy nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy tay đối phương lấy lòng: “Vậy người còn tức giận không?”

“Ai nói? Ta sắp bị ngươi làm cho tức chết rồi,“ Trương quý phi hừ lạnh một tiếng, “Nghĩ đến việc ngươi giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy, ta liền muốn cho ngươi một đao.”

“Vậy người mau cho đi, sau khi cho xong cũng đừng tức giận nữa.” Quý Thính nói xong bèn nghển cổ về phía nàng.

Trương quý phi bị dáng vẻ này của nàng làm cho tức giận tới mức bật cười, đẩy nàng ngồi xuống ghế, nheo mắt tra hỏi: “Ngươi có bao nhiêu bí mật? Hôm nay nhất định phải nói cho ta biết, nếu không mấy hôm nữa sau khi ta tự mình phát hiện ra, ta nhất định... sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi nữa.”

Quý Thính im lặng, sau một lúc lâu liền buông tiếng thở dài, sau khi ngồi bên cạnh nàng ấy, kể hết chuyện Quý Văn đối với nàng và Thân Đồ Xuyên trong mấy năm qua, bao gồm cả chuyện tàn sát hàng loạt bách tính trong thành Giao Huyện, đuổi giết ở Thành Ngọc Quan, còn có nguyên nhân cái chết của hai vợ chồng Thân Đồ Sơn.

Trương quý phi không ngờ tới thời gian nàng ở trong hậu cung lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Quý Thính chậm rãi nói: “Ta nghĩ nếu nể mặt ngươi, giữ lại mạng cho Quý Văn, để hắn và người có thể trở thành vợ chồng bình thường, mà hiện giờ không thể được, người bị giết là trưởng bối đối với ta vô cùng tốt, ta không thể giữ lại hắn.”

Trương quý phi nghe vậy khẽ kêu một tiếng: “Tính tình của hắn sao có thể bằng lòng trở thành một đôi vợ chồng bình thường với ta, chỉ sợ chân trước ngươi vừa tha cho hắn, sau lưng hắn liền liên hợp với nhiều thế lực đối kháng lại ngươi, đến lúc đó máu chảy thành sông, người phải chịu khổ vẫn là dân chúng.”

Quý Thính mím môi, một lúc sau mới nói một câu: “Khiến người phải chịu ấm ức rồi.”

“Ta có gì mà phải ấm ức?” Trương quý phi liếc nàng một cái, nụ cười trên mặt cũng dần phai nhạt, “Lúc hắn chưa trở thành hoàng đế, ta với hắn cũng coi như có tình ý phu thê, nhưng từ khi hắn trở thành hoàng đế, sau đó... Thôi, ta cũng không muốn nhắc tới nữa, từ lúc hắn không để ý tới thể diện của ta, cùng chắt nữ bên nhà mẹ đẻ của ta quấn lấy nhau, ta đối với hắn đã hoàn toàn hết hy vọng, nhiều năm đối đãi với hắn cẩn thận như vậy, chẳng qua là vì đắc sủng, mà không phải thích hắn.”

Nàng ấy nói xong dừng lại một chút, khóe môi hơi nhếch lên: “Nói ra cũng thật nực cười, sở dĩ hắn đối đãi với ta không giống với các phi tần khác, là bởi vì cảm thấy ta chán ghét ngươi, thích nhìn ta gây khó dễ cho ngươi mà thôi.”

“... Yên nhi.” Quý Thính cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Ngươi cho rằng ta không biết sao? Kỳ thật trong lòng ta hiểu rõ, nếu không ta sẽ không giả bộ trước mặt hắn không muốn gặp ngươi, trong lòng ta hiểu rõ.” Hốc mắt Trương quý phi lập tức ửng đỏ, “Phụ thân, mẫu thân đi rồi, ca tẩu lợi dụng ta, chất nữ xem thường ta, ngay cả phu quân cũng không thực lòng với ta, cả đời này, ta sống chẳng khác nào kẻ thất bại.”

“Người không hề thất bại,“ Quý Thính cầm tay nàng, “Lúc ở nhà mẹ đẻ tứ cố vô thân, người có thể nghĩ đến chuyện lợi dụng việc tuyển tú để thoát thân, vào cung làm phi tần, mặc dù người không sinh được con nối dõi vẫn có thể trở thành quý phi, không ai có thể lợi hại hơn người.”

“Làm quý phi có cái gì tốt, một chút tự do cũng không có.” Trương quý phi quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Quý Thính cười yếu ớt nói: “Vậy thì đừng làm nữa, cho ta một chút thời gian, ta sẽ để cho ngươi làm những việc mà bản thân muốn làm.”

Trương quý phi dụi dụi mắt: “Được, vậy hiện tại ta phải làm như thế nào, thừa dịp Hoàng Thượng đang hôn mê hạ độc hắn?”

“... Nếu hắn cứ như vậy mà chết, mọi chuyện thật sự không rõ ràng,“ Quý Thính không ngờ nàng ấy còn phản ứng nhanh như vậy, nhất định phải giết chết Quý Văn, nhất thời dở khóc dở cười mà ngăn lại, “Hắn nhất định phải còn sống, nhưng trước khi xử lý xong hoàn toàn việc này không thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cũng không thể hoàn toàn khỏe mạnh, người hiểu chưa?”

“Ta hiểu rồi, còn gì nữa không?” Trương quý phi lại hỏi.

Quý Thính suy nghĩ một lúc: “Điều tra một chút lai lịch của tên đạo sĩ kia, sau đó coi chuyện hạ độc biến thành ân oán cá nhân giữa hắn và Quý Văn. Tốt nhất là nên liên quan đến chuyện mà Quý Văn không muốn nhắc đến nhất, như vậy sau này cho dù hắn tỉnh lại cũng sẽ không nghĩ tới chuyện điều tra lại... Đúng rồi, hiện giờ tông nhân phủ nắm được những chứng cứ gì, hẳn là người cũng đều đã xem qua, phàm là những thứ có thể tiêu hủy được, nhất định không thể giữ lại.”

Trương quý phi cẩn thận lắng nghe, chờ sau nàng nàng nói xong gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Quý Thính cũng dặn dò thêm vài câu, thấy không còn gì để nói liền cùng nàng ấy đi tới giường rồng chờ bệnh.

Ngày đó, Quý Thính ở trong cung đợi gần nửa ngày mới rời đi, vừa ra khỏi cung thì gặp Thân Đồ Xuyên, nàng dừng lại, lạnh nhạt nhìn hắn: “Đêm nay đến phủ trưởng công chúa.”

Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, không đợi hắn kịp lên tiếng đồng ý, Quý Thính đã rời đi trước

Ban đêm, Chử Yến sớm đã nhận được phân phó, khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên xuất hiện trong sân nhà mình, hắn ta vẫn bình tĩnh giả vờ như không thấy, thuận tiện ăn một miếng bánh đậu xanh.

Thân Đồ Xuyên đi thẳng đến phòng ngủ ở chủ viện, bước vào căn phòng từ lâu không đặt chân tới, lập tức bị một mùi hương quen thuộc quấn lấy, dừng lại ở trước cửa một lúc lâu không thể bước vào trong. Sau khi im lặng bình ổn lại tâm trạng, liền nhấc chân bước về phía trước, sau khi đi được hai bước lại cảm nhận được một mùi hương khác.

Mùi tương tự như mùi sữa, không phải mùi trên cơ thể Quý Thính.

Hầu kết của hắn không ngừng chuyện động, phải mất một lúc sau hắn mới cụp mắt xuống bước vào phòng.

Quý Thính sớm đã đợi sẵn, sau khi nhìn thấy hắn đến liền nhướng mày: “Cởi ra.”

Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Hả?”

“Cởi đồ.” Đôi mắt Quý Thính lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tai của Thân Đồ Xuyên dần dần đỏ lên, phải một lúc lâu sau, hắn mới cởi được vạt áo của mình. Động tác của hắn lúng túng, tựa hồ chưa từng làm những chuyện này, chẳng qua chỉ là hai tầng xiêm ý mà cũng phải mất một hồi lâu mới cởi ra được.

Khi khuôn ngực rộng lớn lộ ra ngoài không khí, Quý Thính cuối cùng cũng trực tiếp nhìn hắn, sau khi đánh giá đối phương một lượt từ đầu đến chân, mới miễn cưỡng lên tiếng: “Mặc vào đi.”

Thân Đồ Xuyên: “... Chính là như vậy?”

“Nếu không thì sao?” Quý Thính hỏi xong mới hiểu ra hắn có ý tứ gì, không khỏi bật cười, “Ta bảo ngươi cởi ra là muốn kiểm tra trên người ngươi có vết thương mới hay không, ngươi cho là ta muốn làm gì?”

Tai Thân Đồ Xuyên càng đỏ, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “... Ta cũng nghĩ như vậy.”

Quý Thính cũng lười so đó với hắn chuyện này, thẳng thắn hỏi: “Độc dược của Quý Văn là ngươi cho tên đạo sĩ hạ.”

Thân Đồ Xuyên trầm mặc không nói.

“Quý Văn từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh nặng, hai năm trở lại đây sức khỏe càng ngày càng kém, vậy cũng là do ngươi làm?” Quý Thính hỏi lại một câu.

Thân Đồ Xuyên vẫn không nói lời nào.

“Có vẻ như đúng rồi,“ trong mắt Quý Thính hiện lên một tia trào phúng, “Thân Đồ Xuyên, bản lĩnh của ngươi thật sự càng lúc càng lớn, cũng không biết là ai, ngay từ đầu đã từng hứa với ta nói sẽ không động đến Quý Văn.”

Cũng là do nàng ngốc, rõ ràng thân thể của Quý Văn ở kiếp trước cũng không được tốt kể từ khi nàng chết, ở kiếp này nàng cố tình không liên hệ hai chuyện này với nhau, hôm nay sau khi hồi phủ suy nghĩ một lúc lâu, mới đột nhiên thông suốt.

“... Thực xin lỗi, là ta nuốt lời.” Thân Đồ Xuyên lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Quý Thính mím môi: “Chuyện này ta đã sớm lo liệu, Yên nhi sẽ giúp đỡ giải quyết, nếu như có cách, cũng đi theo giúp đỡ, còn nếu không có thì an phận một chút, nếu không cần thì đừng để bị lộ.”

Thân Đồ Xuyên khẽ cau mày: “Nàng nói lo liệu là có ý gì?”

“Chính là ý mà ngươi đang nghĩ, vì muốn Yên nhi giúp đỡ, ta đã nói là ta làm,“ Quý Thính dừng lại một chút, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bổ sung, “Nếu nói là ngươi làm, chỉ sợ nàng lập tức định tội ngươi.”

“Ta có thể tự mình giải quyết.” Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói.

Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Sao, bản cung giúp ngươi là sai?”

Thân Đồ Xuyên im lặng.

Quý Thính càng nghĩ đến thái độ vừa rồi của hắn lại càng tức giận, đập bàn quát lớn: “Ngươi lại đây cho ta!”

Thân Đồ Xuyên trong mắt có chút bất mãn nhàn nhạt, nhưng hắn ngoan ngoãn đi qua. Quý Thính nắm lấy đôi tai đỏ bừng của anh và hỏi tức giận: “Anh không biết tốt hay xấu sao?!”

Trong mắt Thân Đồ Xuyên có chút không phục nhưng lại ngoan ngoãn đi qua, Quý Thính lập tức xách tai hắn, nổi giận đùng đùng hỏi: “Không phải ngươi không biết phân biệt đúng sai, có phải không?!”

Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới nàng trực tiếp động thủ, trong lúc nhất thời vành tai đỏ lan tới tận cổ, cả người đều không thoải mái: “Nàng, nàng buông ra!”

“Không được! Thân Đồ Xuyên, ngươi lừa ta hai năm, thật không biết xấu hổ!” Về chuyện hắn lừa gạt nàng vẫn mưu sát Quý Văn, Quý Thính vốn dĩ không tức giận, nhưng đột nhiên thay đổi chú ý, quyết định phải chất vấn hắn rõ ràng một phen.

Thân Đồ Xuyên cau mày: “Ta không cố ý lừa nàng.”

“Đến bây giờ vẫn đang che giấu mọi chuyện, còn dám nói không cố ý?” Quý Thính cười lạnh một tiếng, “Giữa phu thê quan trong phải thẳng thắn thành thật, chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Chúng ta đã sớm không còn là phu thê nữa rồi... Hơn nữa, chẳng lẽ nàng không có chuyện gạt ta?” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng.

Quý Thính nghĩ đến A Giản nhất thời cho chút chột dạ, nhưng đang mải tranh cãi tất nhiên không thể chịu thua, vì thế gân cổ lên nói: “Ta không có!”

Thân Đồ Xuyên: “...”

“Thế nào? Ta không có.” Quý Thính hừ nhẹ.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “Thực xin lỗi.”

Sau khi nhận được lời xin lỗi, tâm trạng của Quý Thính cuối cùng cũng khá lên, nàng buông tay đang nắm tay hắn ra, chế nhạo nói: “Lần này không tính, ta cũng lười so đo với ngươi, nếu ngươi có kế hoạch gì có thể bàn bạc với ta, ta cũng sẽ không lạnh nhạt với ngươi nữa.”

Thân Đồ Xuyên kiên định nhìn nàng, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Nàng có đồng ý quay lại với ta không?”

“Sao, không cần phải tránh xa ta một chút nữa à?” Quý Thính nheo mắt nhìn anh.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc cụp mắt xuống: “Qúy Văn đã hôn mê, nàng và Trương quý phi đã sớm liên thủ, nếu không nhân cơ hội hắn bị bệnh lần này lấy mạng hắn, phu thê chúng ta cũng không cần phải chia lìa nữa.”

“Hiện giờ chúng ta đã hòa ly, không tính là phu thê nữa.” Quý Thính nhẹ giọng nhắc nhở.

Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: “Ta đang nói chuyện chính sự với nàng, giết hắn, nàng trở thành hoàng đế.” Hắn nói xong dừng lại, “Hiện giờ ta là văn thần đứng đầu, nàng không cần phải lo lắng chuyện bọn họ phản đối.”

Quý Thính trầm mặc một lúc, cuối cùng trở nên nghiêm túc: “Chuyện đó không thể xảy ra, nếu lúc này hắn chết, chúng ta chính là danh bất chính tắc ngôn bất thuận*, phải giữa lại hắn, để hắn hạ chiếu lập người kế vị, sau đó mới giải quyết hắn.”

*Danh bất chính ngôn bất thuận: ý nói là một việc gì không chính đáng thì sẽ không được thuận lợi.

“Nếu bây giờ hắn chết, cũng là do tên đạo sĩ kia giết, không liên quan gì tới điện hạ, điện hạ vẫn là người danh chính ngôn thuận như trước.” Thân Đồ Xuyên đáp.

... Nàng danh chính ngôn thuận, con trai của nàng cũng vậy, nếu ngẫm lại, Quý Văn vừa mới chết nàng lại để con trai xuất đầu lộ diện, rất khó để lòng người không nghi ngờ chuyện nàng vì đoạt vị nên mới cố ý giết Quý Văn. Quý Thính ngập ngừng nhìn Thân Đồ Xuyên, muốn nói sự tồn tại của A Giản với hắn, nhưng khi nghĩ đến việc vừa rồi nàng thề thốt không giấu giếm hắn bất cứ chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

Qúy Thính khẽ ho một tiếng: “Tóm lại ngươi nên nghe lời ta, nếu hắn đã ngã xuống, ta sẽ làm cho hắn không thể đứng lên, còn lại nên làm gì, trong lòng ta đều đã có tính toán.”

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng không đồng ý, còn muốn thuyết phục nàng thêm vài câu, bên ngoài đột nhiên có hai tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói đầy lo lắng của nha hoàn: “Điện hạ, hôm nay tiểu thiếu gia không được gặp người, lúc này đang tức giận...”

“Được rồi, ta hiểu rồi,“ Qúy Thính lập tức ngắt lời nàng, có chút chột dạ liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, rồi lớn tiếng nói, “Ngươi nói với hắn, lát nữa bản cung sẽ tới tìm hắn.”

Thân Đồ Xuyên chú ý tới vẻ mặt của nàng, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

“Nô tỳ sẽ trực tiếp đưa người tới, điện hạ cũng đỡ phải đi lại.” Nha hoàn ân cần nói.

Qúy Thính chuẩn bị đi xuống, khô khốc từ chối: “Ngươi nghe bản cung nói mau đi đi, lát nữa bản cung tới.”

“Vâng.” Nha hoàn nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Ngay sau khi nha hoàn vừa đi, Quý Thính kiên định nói với Thân Đồ Xuyên: “Bây giờ không còn sớm...”

“Tiểu thiếu gia là ai?” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.

Quý Thính sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới nàng vẫn chưa từng nhắc tới cái tên này trước mặt Thân Đồ Xuyên. Nàng im lặng một lúc: “Chỉ là một đứa nhỏ không thân quen lắm, nghe xưng hô hắn ngươi cũng biết, nhất định là một đứa nhỏ... Ngươi mau đi đi, hai ngày nữa ta sẽ giải thích với ngươi.”

Nàng phải đợi hắn quên đi câu nói mình chưa từng lừa gạt hắn rồi mới nói sự tồn tại của A Giản cho hắn biết. Dù sao nàng cũng giấu đã được hai năm rồi, cũng không vội gì giấu thêm mấy ngày.

“Nếu đã không thân quen, vì sao điện hạ lại vì mà hắn mà đuổi ta đi?” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, “Đứa nhỏ? Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước Phù Vân cũng được gọi là tiểu thiếu gia, không lẽ nào là Phù Vân?”

“... Hiện tại Phù Vân cũng đã trưởng thành, không còn là tiểu thiếu gia nữa, nhưng trước kia đúng là như vậy.” Quý Thính chớp mắt. Kể từ khi A Giản được sinh ra, bọn hạ nhân đều gọi hắn là tiểu thiếu gia, mà ban đầu Phù Vân được gọi là tiểu thiếu gia, qua thời gian cái chữ nhỏ kia dần bị bỏ đi.

Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là xưng hô mà thôi.

“Cho nên hắn còn nhỏ hơn Phù Vân vài tuổi,“ Giọng nói Thân Đồ Xuyên dần lạnh đi, “Quả nhiên nhũng lời lúc trước Mục Dự Chi nói đúng, đối với những người trẻ tuổi, điện hạ thường thiên vị hơn vài phần.”

Quý Thính: “?” Sao những lời này của hắn lại có phần kỳ lạ?

Đã lâu không đối phó với Thân Đồ Xuyên ghen tuông, năng lực nghiệp vụ của Quý Thính cũng kém đi, chờ tới khi phản ứng lại, hắn đã bước đến cửa, ghé mắt lạnh lùng nói: “Phòng của điện hạ có nhiều mùi hương khác nhau, lúc trước ta còn nghĩ là do bản thân mình nghĩ nhiều, đến lúc này ta mới hiểu được, hóa ra còn có thêm người khác.”

Nói xong hắn liền bỏ đi với vẻ mặt ủ rũ.

Quý Thính: “...” Lần này nàng đã hiểu.

Nhưng đến khi nàng hiểu ra thì đã không thấy bóng dáng của Thân Đồ Xuyên đâu nữa, vừa tức vừa buồn cười nhất thời không biết nên nói gì... Thôi bỏ đi, sáng mai nhất định phải đi tìm hắn, nói cho rõ ràng về sự tồn tại của A Giản.

Quý Thính khẽ thở dài một tiếng rồi đích thân đưa A Giản đang khóc nháo trở lại phòng ngủ: “Tại sao con lại ầm ĩ như vậy, nếu còn như vậy sẽ không còn ai thích con nữa.”

“Nương thích.” A Giản khóc một lúc cũng mệt, gối lên vai nàng làm nũng.

Quý Thính nhìn cậu nhóc có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, ý cười thoáng qua đáy mắt: “A Giản, con có muốn gặp phụ thân không?”

“Phụ thân?” A Giản đối với xưng hô này rất xa lạ, đột nhiên mở đôi mắt ngấn nước.

Quý Thính gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân.”

“Muốn gặp!” A Giản reo hò.

Quý Thính nhướng mày: “Con có biết phụ thân là gì không?”

“Không biết.” A Giản trả lời.

Quý Thính bị cậu nhóc chọc cho bật cười, sau khi dỗ dành hơn nửa ngày mới chịu đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nàng trực tiếp vào cung, vừa đến đã gặp Thân Đồ Xuyên, hiện tại Quý Văn nửa chết nửa sống, nàng không còn phải tránh né sự nghi ngờ như trước nữa, vì vậy liền hào phóng cười với Thân Đồ Xuyên.

Tuy nhiên, Thân Đồ Xuyên trực tiếp tránh sang một bên.

... Đây là có bao nhiêu tức giận. Quý Thính không nói nên lời nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng sau khi rời khỏi cung cũng đè thấp giọng nói với hắn: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt, liếc nàng một cái rồi quay người rời đi.

Quý Thính: “...”

Vốn dĩ nàng rất muốn đuổi theo, nhưng vẫn còn rất nhiều việc, cần phải xử lý những việc quan trọng trước, sau đó đến gặp hắn giải thích, nhưng Thân Đồ Xuyên dường như cố tình tránh mặt nàng, và hiếm khi gặp anh. Mấy ngày kế tiếp rất ít khi chạm mặt, mặc dù nếu có gặp, hắn cũng quay đầu bước đi, không có nàng bất cứ cơ hội giải thích nào.

Quý Thính tức giận bật cười, cũng không tìm hắn nữa, để xem hắn như vậy tới khi nào, dù sao lúc trước cũng đã từng uy hiếp, nếu hắn không vui cũng không dám làm ra những chuyện ngược đãi bản thân nữa.

Nghĩ vậy, nàng tiếp tục nhàn nhã xử lý chuyện Quý Văn trúng độc. Vì Quý Thính đang 'hôn mê' bất tỉnh, vụ án hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của nàng và trương quý phi, nên việc giải quyết mọi chuyện cũng rất dễ dàng.

Liên tiếp ba, năm ngày sau, cuối cùng Đại Lý tự cũng có kết quả, hiện tại chỉ có thể chờ Quý Văn tỉnh lại.

Quý Thính một lần nữa chạm mặt với Thân Đồ Xuyên ở cửa cung, lần này cũng không chủ động tìm hắn, mà bình tĩnh đi ra ngoài, đến khi đi ngang qua người hắn mới lên tiếng: “Trở về tìm A Giản của ta.”

Thân Đồ Xuyên thoáng dừng lại.

“A Giản vừa ngoan vừa ngọt ngào, tuy rằng có chút bám người, nhưng cũng rất dễ dỗ, không giống một số người, không dưng lại tự mình uống cả một bình dấm chua, khó mà nói chuyện.” Quý Thính mỉm cười rời đi, mà Thân Đồ Xuyên ở phía sau lưng, sắc mặt đã đen như đít nồi.

Tối hôm đó, Quý Thính đang dựa vào giường xem thoại bản, một lúc sau liền cảm giác được có người tới, nàng ngước mắt lên liếc người nọ một cái: “Ngươi tới đây làm gì”

“A Giản đâu?” Trên mặt Thân Đồ Xuyên không chút cảm xúc, “Tại sao không kêu hắn tới ngủ cùng.”

“Sao lại không tới, nằm bên trong.” Quý Thính nói xong còn vỗ vỗ vào bên cạnh.

Thân Đồ Xuyên sớm đã bị cảm xúc ghen tuông bức đến điên rồi, cũng không để đến thứ đang phồng lên kia vừa ngắn lại vừa nhỏ, chỉ đỏ mắt hỏi nàng, “Làm sao có thể, làm sao nàng có thể cùng người khác...”

“Sao vậy?” Qúy Thính nhịn cười.

Thân Đồ Xuyên siết chặt hai tay, một hồi lâu mới cắn răng nói: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Chính xác mà nói là hơn một năm, nếu không quá chính xác thì cũng hơn hai năm.” Quý Thính đáp.

Thân Đồ Xuyên nghẹn giọng: “Trước khi hòa ly với ta.”

Thấy người nào đó sắp khóc, Quý Thính không đành lòng tiếp tục trêu chọc nữa, ngồi thẳng lưng đưa tay về phía hắn: “Được rồi, không ầm ĩ nữa, hai kiếp này, Quý Thính ta cũng chỉ có một mình nam nhân là ngươi.”

Thân Đồ Xuyên chăm chú nhìn nàng, hiển nhiên không tin.

Quý Thính bất đắc dĩ đi về phía hắn, còn chưa kịp đi tới trước mặt thì đột nhiên bị hắn ôm vào lòng: “Nàng chắc chắn mình không thay lòng đổi dạ.”

“Ta không thay lòng đổi dạ, trong lòng đều chỉ có một mình ngươi.” Quý Thính vỗ vỗ vào lưng hắn nhằm trấn an.

Thân Đồ Xuyên ôm chặt hơn: “Vậy A Giản trong miệng bọn họ là ai?”

“... Ta có thể nói cho chàng biết, nhưng chàng phải hứa với ta không được giận ta, càng không được tức giận với bản thân mình.” Quý Thính cẩn thận nói.

Thân Đồ Xuyên dừng lại một lát rồi mới buông nàng ra, sau đó cau mày nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới nói với vẻ không chắc chắn, “Không phải nàng nói chỉ có một mình ta sao?”

“Đúng vậy, chỉ có chàng,“ Qúy Thính bật cười, “A Giản là...”

“Nương!”

Nàng chưa kịp nói xong thì người trên giường đã bị đánh thức, ngốc nghếch đạp tung chăn rồi ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt to đen láy như quả nho mơ màng nhìn Quý Thính.

Thân Đồ Xuyên lập tức nhận ra đứa nhỏ ngày ấy bị lạc ở Nam Sơn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền sửng sốt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, giống như bị thứ gì đó đâm vào ngực, tim đau nhói.

Hắn kinh ngạc nhìn Quý Thính, chờ nàng cho mình một lời giải thích.

Quý Thính bị hắn nhìn như vậy có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng chỉ đứa nhỏ đang ở trên giường: “Ừm, của chàng.”

Thân Đồ Xuyên: “...”

Quý Thính sợ hắn đột nhiên nổi giận nên chạy đến bế A Giản lên, nói nhỏ vào tai đứa nhỏ: “Mau gọi phụ thân đi.”

“Phụ thân.” A Giản ngoan ngoãn gọi hắn.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một hồi lâu mới run rẩy nhìn người đang ôm nữ nhân của hắn, thậm chí không thốt nên lời: “Quý Thính, nàng đúng là khốn nạn...”

Quý Thính: “... Lúc này không phải nên diễn cảnh phụ tử cảm động, chàng mắng ta làm gì?”

Thân Đồ Xuyên tức giận đến mức thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi đi về phía nàng mắt cũng đỏ hoe, Quý Thính rùng mình khi hắn đang tiến lại gần, chờ hắn tới gần sát mới đặt A Giản vào trong lòng đối phương. Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng hình, Quý Thính nhân cơ hội này lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Hai cha con họ nhất thời không biết nên nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.