Công Chúa Trên Cao

Chương 43: Chương 43




Vì để cách Thân Đồ Xuyên đầu óc không bình thường xa một chút, trời vừa sáng Quý Thính đã trở về trưởng công chúa phủ luôn, lúc thay y phục còn không quên bảo nha hoàn nấu thuốc, chờ sửa sang xong thì bưng thuốc đã nấu xong lên chậm rãi uống cạn.

“Aiz... Vừa đắng vừa chua, không phải bảo người thay đổi phương thuốc rồi sao?” Quý Thính cau mày ăn một miếng mứt.

Nha hoàn cung kính nói: “Thưa điện hạ, nô tỳ đã đến tìm thái y ở Thái Y Viện nhưng thái y xem phương thuốc xong thì bảo nếu tùy tiện sửa phương thuốc này thì sẽ giảm hiệu quả, nô tỳ cảm thấy phải ưu tiên ổn định, tốt nhất vẫn nên giữ nguyên.”

Quý Thính không hài lòng chậc một tiếng: “Biết rồi, bảo Phù Vân chuẩn bị một chút, bổn cung muốn vào cung gặp hoàng thượng.”

“Vâng.” Nha hoàn lấy chén thuốc, hành lễ rồi lùi ra ngoài.

Quý Thính lục tìm bàn trang điểm một lúc mới thấy một cái hộp tinh xảo, mở ra thì thấy một cái trâm ngọc long lanh lấp lánh. Nàng tương đối hài lòng nhìn qua cửa sổ một lúc rồi thong thả đi ra sân, Phù Vân vẫn luôn chờ ở tiền viện thấy nàng ra thì vội vã lên đón: “Điện hạ.”

Quý Thính nhìn thấy Mục Dự Chi ở bên cạnh y thì khựng một chút: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Nghe Chử Yến nói điện hạ đón Thân Đồ Xuyên về biệt việt phía thành nam?” Mục Dự Chi hỏi.

Quý Thính gật đầu, giải thích theo bản năng: “Đúng vậy, thân phận của hắn thay đổi rất lớn, nếu cứu ở lại Phong Nguyệt Lâu, có tổn thất thì cũng là thể diện của phủ trưởng công chúa ta, vì thế vẫn nên đón người ra trước khi hoàng thượng thông báo với toàn thiên hạ.”

“Nhưng trước khi thành hôn định cho hắn ở đâu?” Mục Dự Chi lại hỏi.

Quý Thính không hiểu vì sao hắn ta lại hỏi cái này, nhưng vẫn nói thật lòng: “Không sai, hôm thành hôn, để hắn đi từ biệt viện về phủ.”

“Nô bộc ở biệt viện không nhiều, năng lực hậu hạ cũng vậy, nếu Thân Đồ Xuyên muốn ở đó lâu thì chi bằng chọn mấy người trong phủ qua đó, tạm thời ứng phó qua hơn hai mươi ngày này.” Vẻ mặt Mục Dự Chi ôn hòa đề nghị.

Nét mặt Quý Thính có chút vi diệu: “...Sao ngươi lại tốt tính thế?”

“Điện hạ đã đón hắn ra rồi thì chắc một, hai ngày tới hoàng thượng sẽ chiêu cáo thiên hạ, một mình hắn ở biệt viện, chắc chắn sẽ có người qua lại, nếu nô bộc ở biệt viện chăm sóc không chu toàn, chẳng phải sẽ khiến người ngoài cảm thấy phủ trưởng công chúa chúng ta ỷ thế hiếp người sao?” Mục Dự Chi trả lời một cách tự nhiên hào phóng.

Quý Thính khẽ gật đầu: “Ta cũng không nghĩ nhiều như thế, nhưng cảm thấy biệt viện chỉ có mấy tên nô tài thì ít thật.” Nàng nói xong thì dừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Mục Dự Chi, “Cứ vậy đi, ngươi cử mấy nô tài đắc lực qua đó, phụ trách sinh hoạt thường ngày của hắn, còn nha hoàn trong biệt viện thì tạm thời gọi về trước, để tránh bị nghi ngờ kiếm chuyện tán gẫu cho người ta.”

“Vâng.” Mục Dự Chi đáp.

Quý Thính nhìn qua một cái rồi vẫy tay với Phù Vân, Phù Vân lập tức đi đến đỡ nàng lên xe ngựa. Ngồi yên vào chỗ trong xe ngựa xong, Quý Thính vén rèm lên nhìn Mục Dự Chi bên ngoài: “Ta biết ngươi không thích Thân Đồ Xuyên, nhưng Mục tiên sinh nhà ta coi thường chuyện gây khó dễ cho người khác đúng không?”

Mục Dự Chi hơi nhăn mặt lại, bình tĩnh nhìn nàng.

Quý Thính nháy mắt một cái: “Bảo đám nô bộc kia nghiêm túc làm việc, bây giờ sắp tới đại hôn rồi, ta không muốn thêm phiền toái, nếu Thân Đồ Xuyên nói với ta có ai dám thất lễ với hắn thì ta sẽ lấy đại cục làm trọng, đuổi kẻ đó ra ngoài.”

Ý cười trên mặt Mục Dự Chi nhạt đi: “Biết rồi, điện hạ.”

Dặn Mục Dự Chi trong, Quý Thính thả rèm xuống, phu xe vung roi xe ngựa chạy ra khỏi phủ.

Phù Vân trên xe ngựa tò mò nhìn Quý Thính: “Điện hạ, sao người biết Mục ca ca sẽ gây khó dễ cho Thân Đồ Xuyên?”

“Cái chuyện cử mấy nô bộc đến biệt viện, hắn thuận miệng dặn dò là được, đến giờ vẫn còn đứng ở tiền viện chờ ta là muốn nghe ta đích thân nói cho phép hắn mới đi làm, chắc là định để đám nô bộc kia dở trò gì đó, sau này bị phát hiện thì cũng có thể bảo là ta đã đồng ý rồi.” Quý Thính nhắm mắt lại nghỉ.

Phù Vân khẽ gật đầu, sau đó không vui nói: “Đều tại Thân Đồ Xuyên.”

Quý Thính dừng một chút, khó hiểu mở mắt nhìn y: “Là Mục ca ca của người muốn ức hiếp người ta trước, sao lại trách Thân Đồ Xuyên?”

“Trước kia điện hạ vì hắn mới tính kế gạt bọn ta, bây giờ Mục ca ca cũng vì hắn mà giở trò xấu, một nhà đang yên đang lành bắt đầu lục đục đấu đá nhau, sao lại không trách hắn được?” Phù Vân không phục.

Quý Thính nghĩ lại cẩn thận, dở khóc dở cười gật đầu: “Có vẻ ngươi nói cũng đúng.”

Phù Vân hừ hai tiếng, không nói gì nữa. Hai người im lặng đến tận cửa cung, Quý Thính vẫn một mình vào cung như trước, lúc sắp tới cung Càn Thanh, chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nhõng nhẽo, nàng dừng một chút, nhét cái ngọc trâm vốn giấu bên eo vào trong tay áo rồi mới nhấc chân bước vào trong.

“Hoàng tỷ đến rồi đó à?” Quý Văn nhìn thấy nàng thì vẫy tay, Trương quý phi ở cạnh y thấy người vào là Quý Thính thì nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, cao quý nhìn Quý Thính, Quý Văn đứng dậy rồi nàng ấy mới miễn cưỡng đứng lên theo.

“Tham kiến hoàng thượng.” Quý Thính hành lễ qua loa, được Quý Văn nâng dậy mới gật đầu với Trương quý phi, “Quý phi nương nương.”

“Nhiều ngày không gặp điện hạ, sắc mặt điện hạ hồng hào lên không ít đó nha, chắc là có chuyện vui khiến tinh thần thoải mái hả?” Giọng điệu Trương quý phi vẫn khá là bình thường, nhưng phối hợp với gương mặt kiêu ngạo đó của nàng ấy thì nhìn thế nào cũng giống như đang mỉa mai nàng.

Quý Văn nhìn nàng ấy, không nặng không nhẹ nói một câu: “Quý phi, không được vô lễ.”

“Vâng.” Trương quý phi lập tức ấm ức đáp một tiếng, dảng vẻ yểu điệu khiến người ta nhìn mà thương.

Quý Văn lập tức dịu mặt, an ủi vỗ lưng nàng ấy, Trương quý phi oán trách liếc y một cái, ngồi xuống một bên.

Quý Văn mỉm cười nhìn Quý Thính: “Hoàng tỷ đừng chê, nha đầu này bị trẫm chiều hư rồi.”

“...Không sao.” Quý Thính không hề muốn xem đôi cẩu nam nữ này liếc mắt đưa tình.

Cũng may đoạn này trôi qua rất nhanh, Quý Văn và Quý Thính ngồi xuống, nói về hôn sự lần này.

“Hai ngày nay trẫm đã nói mấy câu bóng gió với các văn thần, có vẻ như bọn họ không hài lòng với mối hôn sự này lắm, cảm thấy Thân Đồ Xuyên là người tài trụ cột, làm phò mã thì không thể vào triều làm quan được, quá đáng tiếc.” Quý Văn chậm rãi nói.

Quý Thính nghe vậy thì không nói gì, Trương quý phi khẽ cười một tiếng, hai tỷ đệ lập tức nhìn về phía nàng ta, Quý Thính nhướng mày: “Ngươi cười gì?”

“Thần thiếp chỉ không nhịn được, mong hoàng thượng và điện hạ đừng chấp nhặt với thần thiếp.” Trương quý phi nắm ống tay áo Quý Văn làm nũng.

Quý Văn thả lỏng: “Thế vì sao lại cười, trẫm nói gì đó buồn cười sao?”

Trương quý phi lập tức tỏ vẻ mặt khó xử.

Quý Văn nhìn Quý Thính, cười nói: “Hôm nay người một nhà chúng ta nói chuyện, quý phi có chuyện gì thì nói thẳng, không cần câu nệ.”

“Vậy thần thiếp nói thẳng nha.” Trương quý phi nhìn Quý Thính, nhẹ nhàng che đôi môi đỏ cười nói: “Thần thiếp thấy đầu óc những văn thần kia không được tỉnh táo, phụ thân Thân Đồ Xuyên phạm phải tội lớn, bây giờ hoàng thường không truy cứu, cũng đã vượt khuôn phép tha cho bọn họ, bọn vẫn muốn cho Thân Đồ Xuyên vào triều làm quan, đúng là mơ hão.”

Trương quý phi nói mấy lời này ra không biết nhà Thân Đồ bị oan, nhưng trong lòng Quý Văn biết rõ, giờ nghe nàng ấy nói vậy thì vẻ mặt cho chút vi diệu phù phiếm.

Khóe môi Quý Thính hơi cong lên, che giấu cầm chén trà lên uống một hớp rồi mới từ tốn nói: “Nói thế nào thì qua một khoảng thời gian nữa Thân Đồ Xuyên cũng phải vào phủ trưởng công chúa ta, không còn liên quan gì đến nhà Thân Đồ nữa, sau này Trương quý phi vẫn nên bớt nhắc đến chuyện cũ của bọn họ.”

“Sao, điện hạ cũng cảm thấy chuyện nhà bọn họ mất mặt? Nhưng cho dù thần thiếp không nói thì người khác cũng nói, nếu điện hạ không muốn bị người ta gắn với người có tội suốt ngày, sao không nhân lúc trước khi hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ đổi phò mã khác đi?” Trương quý phi nghe Quý Thính bao che cho Thân Đồ Xuyên thì giọng điệu không nhịn được nhanh hơn một chút, trong lời nói cùng ngập tràn sự khinh thường đối với Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính nghe vậy thì buồn cười nhưng vẫn thể hiện ra chút không vừa lòng phù hợp.

Trương quý phi thấy thế thì muốn nói tiếp nhưng Quý Văn ngắt lời nàng ấy trước: “Được rồi, sau này Thân Đồ Xuyên cũng coi như người trong hoàng thất, không được nhắc chuyện trước kia nữa.”

Trương quý phi mím môi, ấm ức đáp một tiếng, sau đó quả nhiên không mở miệng nói gì nữa. Quý Thính lười biếng liếc nàng ấy một cái, ở dưới bàn nhét gì đó vào tay nàng ấy, Trương quý phi hơi sửng sốt, lén lút cúi đầu nhìn, vẻ mặt hơi vi diệu.

“Đây là cái gì?” Quý Văn đã phát hiện.

Khóe miệng Trương quý phi giật giật, một lúc sau ngượng ngùng mỉm cười: “Là trâm cài tóc của thần thiếp.”

“Cho trẫm xem cái nào.” Quý Văn đưa tay ra với nàng, chờ nàng đưa trâm ngọc ra thì cẩn thận nhìn một lượt, “Ngọc tốt, cảm xúc hòa dịu, nhưng quá trắng, không đẹp chút nào, vừa nãy không thấy quý phi cài, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện trên tay?”

“Hoàng thượng.” Trương quý phi hờn giận lấy lại trâm ngọc, “Hoàng thượng không quan tâm thần thiếp chút nào, rõ ràng vừa nãy thần thiếp có cài, nhưng cảm thấy không thoải mái lắn lên lặng lẽ tháo xuống.”

Nàng ấy nói xong thì cài trâm ngọc lên trên búi tóc, chỉ chừa một phần ngọc nhỏ bên ngoài, so sánh với bộ trang phục hoa lệ của nàng ấy thì đúng là không dễ thấy.

“Nàng cài chỗ bí mật như thế, đương nhiên trẫm không nhìn thấy.” Quý Văn buồn cười vỗ về nàng ấy, không nghi ngờ nàng ấy chút nào.

Lúc này Trương quý phi mới thở phào một hơi, nhân lúc Quý Văn không nhìn thấy trừng Quý Thính một cái. Quý Thính nhịn cười, chuyển đề tài khác, cuối cùng đến trưa thì xin ra về.

“Hoàng tỷ không ở lại dùng cơm trưa?” Quý Văn giữ lại.

Quý Thính mỉm cười: “Chưa tới một thánh nữa là thành hôn rồi, trong phủ thần bận rộn quýnh hết cả lên, thực sự không kéo dài được nữa.”

“Vậy thì trẫm không giữ lại nữa.” Quý Văn chậm rãi nói.

Quý Thính cúi đầu hành lễ: “Thần xin cáo lui.” Nàng dứt lời thì quay người đi khỏi cung Càn Thanh.

Nàng vừa rời khỏi, Trương quý phi dựa vào người Quý Văn như người không xương: “Hoàng thượng, có phải hôn sự này sẽ không thay đổi gì nữa không?”

“Quân vô hí ngôn, thay đổi gì được?” Quý Văn trả lời.

Trương quý phi mím môi, lập tức nũng nịu nói: “Nếu không thay đổi gì, quy củ nên có thì không thể giản lược, bây giờ chưa tới một tháng nữa đã đến ngày ấy, hoàng thượng phải nhanh chóng cử ma ma đến dạy Thân Đồ Xuyên quy củ mới được.”

“Cái này cũng đúng, vậy đợi trẫm chiêu cáo thiên hạ rồi phái người tới đó.” Quý Văn chậm rãi nói.

Trương quý phi mỉm cười: “Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người không vừa ý hôn sự này, đến lúc đó hoàng thượng phải tốn sức ứng phó với mấy người đó, có khi lại quên mất việc này, chi bằng giao cho thần thiếp, chỉ cử ma ma đi dạy dỗ thôi, cứ dựa theo quy củ hoàng gia mà làm những chuyện khác, thần thiếp vẫn giải quyết được.”

“Vậy, vậy thì cực khổ cho quý phi rồi.” Quý Văn vui vẻ đồng ý.

Trương quý phi khẽ cười một tiếng, mắt hơi híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.