Công Chúa Trên Cao

Chương 56: Chương 56




Trời sáng rồi Quý Thính mới miễn cưỡng ngủ được, vừa mới ngủ thì bị nha hoàn đánh thức, nàng không vui mở mắt ra, thấy người thì lại nhắm mắt lại, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Điện hạ, phò mã gia lên cơn sốt cao ngất xỉu rồi.” Nha hoàn lo lắng nói.

Quý Thính ngồi bật dậy: “Vì sao lại sốt cao?” Với cơ thể đó của hắn thì xối mưa một trận cũng đâu đến mức ra nông nỗi ấy.

“Vừa nãy phò mã gia vẫn còn mặc đồ cưới, chắc hẳn là tối qua dính mưa xong thì không thay ra, ban nãy Phù Vân thiếu gia đã gọi người thay y phục cho ngài ấy, đến giờ thì chắc đại phu cũng tới rồi, nô tỳ đến báo cho người một tiếng, người có đi thăm ngài ấy không?” Nha hoàn hỏi.

Quý Thính mím môi, im lặng một lát rồi lại nằm xuống: “Bổn cung sẽ không đi đâu, ngươi thay bổn cung đi xem thế nào, nếu hắn tỉnh thì quay về báo cho bổn cung một tiếng.”

“...Người không đi thật sao?” Nha hoàn hơi ngạc nhiên.

Quý Thính bị nàng ta hỏi thấy bực, cau mày nhắm mắt lại: “Không đi!”

“Vâng.” Nha hoàn vội đáp một tiếng, đắp kín chăn cho nàng xong thì quay người đi.

Sau khi nha hoàn rời khỏi đó, mặc dù Quý Thính vẫn thấy mệt trong người nhưng không buồn ngủ chút xíu nào, nằm mãi không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy trong sự buồn bực, phiền lòng.

Mãi đến trưa Thân Đồ Xuyên mới tỉnh, câu đầu tiên khi mở mắt ra chính là: “Điện hạ đâu?”

“Điện hạ ở chỗ Mục tiên sinh.” Tên đầy tớ hầu hạ đáp.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc chốc lát: “Nàng chưa từng tới đây.”

Tên đầy tớ không biết hắn lầm bầm hay hỏi mình, do dự chốc lát rồi nói: “Điện hạ chưa từng tới, Xảo nhi cô nương ở bên cạnh điện hạ vẫn luôn ở đây, có cần nô tài ra gọi nàng ta vào không?”

Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên lành lạnh, hắn nhắm mắt lại: “Không cần.”

“...Vâng.” Tên đầy tớ tớ đáp một tiếng, lát sau nhỏ giọng nói: “Phò mã gia, thuốc vẫn luôn được ninh trên bếp, ngài uống thuốc rồi hẵng ngủ.”

Thân Đồ Xuyên không nói gì, tựa như ngủ thiếp đi rồi vậy, nhất thời tên đầy tới không biết hắn đã nghe thấy chưa, hỏi lại hai câu thì thấy hắn vẫn không để ý tới mình mới hiểu rằng thế này là hắn không định uống thuốc. Tên đầy tớ hơi do dự, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

“Thế nào rồi?” Nha hoàn nhận lệnh Quý Thính canh giữ ở cửa hỏi.

Tên đầy tớ thở dài: “Phò mã gia đã tỉnh rồi nhưng không chịu uống thuốc, phải làm sao mới tốt đây, ngài ấy còn chưa hạ sốt hoàn toàn, nếu không uống thuốc thì sốt hỏng đầu luôn thì phải làm sao?”

“Ngươi nghĩ cách đi, xem có thể khuyên ngài ấy uống thuốc không, ta đi bẩm lại với điện hạ.” Nha hoàn nói xong thì vội vã đi tìm Quý Thính.

Quý Thính nghe tin Thân Đồ Xuyên không chịu uống thuốc thì nhíu mày lại: “Cơ thể của bản thân, tốt hay xấu cũng không liên quan đến bổn cung, nếu không chịu uống thuốc thì khỏi uống, nếu hắn tỉnh rồi thì dọn ra khỏi chỗ của bổn cung, đến thiên viện được chuẩn bị cho hắn từ trước đi.”

“...Vâng.” Nha hoàn đáp lời rồi đi truyền lại lời Quý Thính.

Nghe thấy tin Quý Thính muốn mình dọn đi, gương mặt không chút biến động của Thân Đồ Xuyên bỗng xuất hiện một gợn sóng, một lát sau hắn lạnh nhạt nhìn nha hoàn: “Ta muốn gặp điện hạ.”

“...Phò mã gia vẫn nên nghỉ ngơi đi đã, đợi khỏe lại rồi thì đi gặp điện hạ cũng không muộn.” Nha hoàn khéo léo khuyên nhủ.

Có lẽ vì bị ốm nên da Thân Đồ Xuyên trắng nhợt yếu ớt, đôi mắt đen thẫm, hai màu sắc đối lập rõ ràng, tăng thêm phần ngang ngạnh của hắn.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, vẫn nói một câu như cũ: “Ta muốn gặp điện hạ.”

Nha hoàn hơi khó xử, trầm ngâm chốc lát rồi dè dặt nói: “Vậy, vậy nô tỳ đi báo với điện hạ một tiếng trước.” Nàng ta nói xong thấy Thân Đồ Xuyên không phản đối thì chạy đi báo lại cho Quý Thính biết.

Quý Thính nghe Thân Đồ Xuyên muốn gặp nàng thì lập tức từ chối. Nha hoàn đành phải trở lại viện chính một lần nữa, tiếp tục truyền lời cho Thân Đồ Xuyên. Chỉ một chốc ấy, nàng ta đã chạy tới chạy lui nhiều lần, cả người đầy mồ hôi, chân cũng hơi tê cứng rồi.

Cũng may Thân Đồ Xuyên nghe hết thì không tiếp tục bảo nàng ta truyền lời nữa mà tự mình đi tìm Quý Thính, nàng ta chỉ có thể vừa cản vừa khuyên, kết quả vẫn không thể cản nổi Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên đi tới của viện của Mục Dự Chi, Chử Yến đột nhiên xuất hiện ngăn cản hắn, hắn cũng không xông vào, chỉ bình tĩnh đứng đó, yên lặng chờ Quý Thính ra gặp hắn.

Quý Thính biết chuyện hắn đến ngay lúc ấy nhưng thái độ vẫn kiên quyết không đi ra ngoài, định chờ bản thân hắn không chịu nổi, tự đi về.

Mặt trời chậm rãi lên giữa đỉnh đầu, chiếu ra sắc trắng ảm đạm, tối qua còn mưa to gió lớn mà bây giờ lại vừa oi vừa nóng. Thân Đồ Xuyên vẫn đang sốt, hô hấp cũng có cảm giác nóng rực, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống từ trên mặt, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

Chử Yến và hắn giằng co một lúc, cuối cùng hắn ta mở miệng nói một câu: “Phò mã gia, người về nghỉ đi, dù chờ đến trời tối điện hạ không muốn gặp người thì sẽ không ra gặp đâu.”

“Ngươi nói với nàng, ta có lời muốn nói với nàng ấy.” Cơ thể Thân Đồ Xuyên hơi lắc, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng ngã xuống được.

Chử Yến dừng một chút, không định đi vào truyền lời.

Thân Đồ Xuyên vẫn cố chấp đứng tại chỗ, dường như muốn đợi đến khi trời đất già đi, hoang tàn, rất nhanh sau đó cả phủ trưởng công chúa đều biết chuyện phò mã gia bị ốm đến chờ điện hạ.

Phù Vân lén chạy sang chỗ Mục Dự Chi ở nhà kề qua cái cửa nhỏ, vừa nhìn thấy Mục Dự Chi đã hỏi: “Mục ca ca, rốt cuộc Thân Đồ Xuyên đắc tội với điện hạ chỗ nào thế, điện hạ lại không đau lòng cho hắn chút nào.”

Dọc đường tới đây y đã được nghe kể về chuyện Thân Đồ Xuyên sốt cao té xỉu mà cái người ấy còn không uống thuốc, bây giờ còn đang đứng dưới ánh nắng độc hại, cứ đứng lâu thêm chút nữa thì sợ là đến cái mạng để đứng cũng không còn.

||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Hoàng Hậu |||||

Mục Dự Chi nghe thắc mắc của y, hững hờ liếc y một cái: “Không biết.” Nhưng hắn ta biết rằng chắc chắn Thân Đồ Xuyên đã làm gì đó khiến điện hạ có thể tuyệt tình ngay tức khắc, điện hạ mới chấm dứt tâm tư với hắn.

“Bây giờ ta tin lời điện hạ nói rồi, người chẳng thích Thân Đồ Xuyên, nếu thích thì sao có thể cam lòng để hắn đứng dưới nắng gắt như thế được.” Phù Vân ngồi xuống ghế tựa, chậc một tiếng, “Chẳng lẽ điện hạ thành hôn với hắn thật sự không có chút xíu tình cảm nào hay sao?”

Mục Dự Chi cụp mắt: “Từ trước đến nay điện hạ vẫn luôn có chừng mực, ngươi và ta không cần quan tâm.”

Phù Vân gật đầu, đang muốn nói gì nữa, nhìn thấy vẻ mặt Mục Dự Chi thì hơi khựng lại: “Sao huynh cũng không vui vậy?”

“Đâu có không vui đâu.” Mục Dự Chi nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ thiên điện hơi hé, vừa vặn có thể nhìn ra cửa viện và Thân Đồ Xuyên đứng ở đó, “Nhưng ta đã đánh giá thấp Thân Đồ Xuyên, nhất thời cảm thấy hơi phiền phức.”

“Đánh giá thấp Thân Đồ Xuyên? Sao lại đánh giá thấp hắn?” Phù Vân khó hiểu.

Mục Dự Chi nhìn Thân Đồ Xuyên càng ngày càng không ổn, im lặng một lát rồi khẽ cười: “Khổ nhục kế, hắn đúng là biết cách dùng.”

Vừa dứt lời, hệt như nghiệm chứng suy nghĩ của hắn ta, Thân Đồ Xuyên ở bên ngoài ngã xuống đất lần thứ hai, tên đầy tớ đi theo hắn hoảng hốt hét lên, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, ngay sau đó Quý Thính chạy ra, lạnh mặt dặn người đi gọi đại phu.

Nhất thời cửa viện bỗng náo nhiệt hẳn lên, nhưng cũng khôi phục yên tĩnh rất nhanh, Mục Dự Chi nhìn cái cổng trống vắng, quay đầu nhìn sang Phù Vân, thấy y vẫn ngỡ ngàng không hiểu gì thì bỗng thấy tức giận vì ai đó không chịu tranh giành: “Đọc nhiều sách thì có lợi ích gì, hệt như một kẻ ngốc.”

“...Mục ca ca, huynh đang khen ta học tốt sao?” Phù Vân hỏi.

Mục Dự Chi: “...”

Trong phòng ngủ ở viện chính.

Tơ lụa đỏ thắm tối qua vẫn chưa được tháo xuống, nến rồng phượng trên bàn chỉ còn lại một nửa, đồ trang trí ở mỗi một nơi đều mang lại cảm giác tân hôn, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.

Đại phu đến từ sáng vẫn chưa về, thấy Thân Đồ Xuyên xỉu thì lập tức lên châm kim, vừa cứu chữa vừa dặn dò: “Đưa thêm hai thùng đá đến đây, mở cở sổ ra, những người không liên quan đều đi ra ngoài hết đi, ở đây không thích hợp có nhiều người.”

Đám hạ nhân trong phòng ngủ nghe vậy thì nhanh chóng đi ra, Quý Thính cũng muốn đi nhưng người trên giường đột nhiên yếu ớt gọi nàng một tiếng, nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn ở lại.

Thân Đồ Xuyên vẫn chưa tỉnh táo, vừa gọi nàng một tiếng cũng chỉ là theo bản năng, gọi nàng xong thì lại mê man. Quý Thính sai người đi nấu thuốc rồi yên lặng ngồi chờ bên bàn, vô thức nằm nhoài ra bàn ngủ mất.

Mặt trời lên cao rồi lại ngả về Tây, Quý Thính mơ màng ngủ, muốn dậy mà không dậy được, mãi đến khi có người chạm vào nàng thì nàng bừng tỉnh dậy.

“Điện hạ, người dậy rồi?” Thân Đồ Xuyên khàn giọng hỏi.

Quý Thính ngẩn ngơ nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt, lúc nhận ra hắn đã tỉnh lại rồi thì lập tức gọi người mang thuốc vào: “Uống.”

Thân Đồ Xuyên không kháng cự, bưng thuốc lên ngoan ngoãn uống một hơi cạn sạch. Quý Thính chờ hắn uống xong mới mở miệng: “Ngươi nói có lời muốn nói với ta, là chuyện gì?”

“Điện hạ đói chưa?” Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính khựng người: “Đây là điều ngươi muốn nói?”

“Dùng bữa trước đã, ăn xong rồi nói.” Thân Đồ Xuyên cứ như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ lầm lũi nói.

Quý Thính nhíu mày, nhìn hắn một lúc rồi gọi người mang đồ văn vào. Cũng cả một ngày rồi nàng chưa ăn gì, trước đó bị chuyện khác làm phân tâm, không cảm thấy đói, lúc này đột nhiên bị Thân Đồ Xuyên nhắc nhở thì bỗng cảm thấy đói lả.

Chờ đến lúc đồ ăn được bày ra bàn thì nàng cúi đầu ăn phần của mình, mới vừa ăn được mấy miếng, Thân Đồ Xuyên đã gắp đồ cho nàng. Quý Thính hờ hững liếc nhìn hắn, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Thân Đồ Xuyên chỉ ở bên cạnh gắp thêm thức ăn cho nàng, mãi đến khi nàng gần no rồi thì hắn mới bắt đầu ăn.

Hai người cùng nhau ăn một bữa cơm trầm lặng nhất, ăn xong chờ đám nha hoàn dọn bàn sạch sẽ, Quý Thính mới thong thả nói: “Bây giờ nói được rồi chứ.”

Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm xúc phức tạp khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Quý Thính chờ giây lát, thấy hắn không có ý định lên tiếng thì chút kiên trì cuối cùng đã bị hao mòn hết sạch, phất tay áo quay người muốn đi.

“Trước kia ta cho rằng điện hạ vẫn chưa phát hiện ra ta và điện hạ giống nhau, đều sống lại.” Thân Đồ Xuyên đột nhiên mở miệng, “Nhưng tối hôm qua ta nghĩ cả một đêm mới nhận ra mình đã đánh giá thấp điện hạ.”

Quý Thính đi tới cửa bỗng dừng lại, cong môi nhìn cánh cửa gần trong gang tức, đáy mắt là sự lạnh lùng nhưng lời nói ra lại tùy ý lười biếng: “Phò mã gia đang nói gì vậy, sao bổn cung nghe mà không hiểu gì hết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.