Quý Thính bình thản nhìn Thân Đồ Xuyên, mãi một lúc sau mới tức đến bật cười: “Thân Đồ đại nhân, ngươi cảm thấy ngươi làm như thế thì bổn cung sẽ quên chuyện trước kia sao?”
“Không mong điện hạ có thể quên, chỉ mong điện hạ cho ta một cơ hội để chứng minh những điều ta nói đều là thật.” Nét mặt Thân Đồ Xuyên có chút trang nghiêm.
Quý Thính lạnh nhạt đáp: “Nếu bổn cung không cho thì sao?”
Thân Đồ Xuyên im lặng: “Ý ta đã quyết.”
Đôi mắt Quý Thính từ từ híp lại: “Nói như vậy là ngươi khăng khăng muốn chống đối bổn cung?”
“Không phải chống đối điện hạ mà là muốn có được trái tim của điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm: “Nếu không có được trái tim điện hạ, chỉ cần giành được sự cưng chiều của điện hạ cũng tốt lắm rồi.”
“Không cần mong nữa, ngươi sẽ chẳng có được gì hết.” Quý Thính lạnh lùng nhìn hắn: “Bổn cung khuyên ngươi tốt nhất là quay về thiên viện của mình đi, cứ an phận thủ thường như trước, nếu không bổn cung sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
“Trước giờ điện hạ nói chuyện với bọn họ đều xưng là ta, đến lượt ta thì lại cứ xưng là bổn cung.” Thân Đồ Xuyên nói một đằng đáp lại một nẻo.
Quý Thính thực sự cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề, hung dữ nói một câu với hắn: “Không cho phép ngươi đi vào!” Nàng nói dứt lời thì quay về gian nhà chính, còn Thân Đồ Xuyên nghe lời không đi theo.
Quý Thính trở lại rồi ngồi xuống, Phù Vân không thấy Thân Đồ Xuyên vào theo thì nhanh miệng hỏi: “Điện hạ, hắn đi rồi sao?”
“Chắc là đi rồi.” Quý Thính cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Phù Vân lại hỏi: “Sau này sẽ không trở lại nữa chứ?”
“Thế thì không nói chắc được, từ trước đến nay hắn chẳng làm gì theo lẽ thường cả.” Quý Thính thuận miệng nói.
Phù Vân bĩu môi, nói nhỏ: “Ta cũng không muốn ăn cơm với hắn.”
Quý Thính bật cười, gắp một miếng cà tím xào, đang ăn thì một gã sai vặt đi vào: “Điện hạ, phò mã gia vẫn đang đứng bên ngoài.”
Quý Thính ngừng đũa: “Vẫn đang ở ngoài?”
“Vâng.” Gã sai vặt đáp.
Quý Thính nhíu mày: “Ngươi bảo hắn về đi.”
“Nô tài vừa khuyên nhưng ngài ấy không chịu.” Gã sai vặt tỏ vẻ khó xử.
Quý Thính không vui mím môi lại, Mục Dự Chi vốn luôn im lặng quét mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu hắn muốn đứng bên ngoài thì cứ để hắn đứng, ngươi lui ra đi, không cần vào bẩm báo nữa.”
“Vâng.” Gã sai vặt đáp một tiếng rồi rời đi.
Phù Vân cau mày hỏi: “Hắn có ý gì vậy chứ?”
“Khổ nhục kế, muốn điện hạ mềm lòng, dễ dàng đồng ý để hắn dùng bữa cùng.” Chử Yến cất lời với vẻ mặt không hề thay đổi.
Quý Thính sầm mặt: “Ăn cơm đi, coi như hắn không tồn tại.”
Phù Vân và Chử Yến liếc mắt nhìn nhau, đàng hoàng lại ngay lập tức. Nhất thời trong gian nhà chính trở lên yên lặng, chỉ còn tiếng bát đũa khẽ vang lên, mặc dù Quý Thính nói coi Thân Đồ Xuyên không tồn tại những ai trong phòng cũng biết rõ phò mà gia của bọn họ đang đứng ngay bên ngoài.
Bữa cơm này kết thúc sớm hơn ngày thường hai khắc, lúc mấy người họ đi ra ngoài, bên thái dương Thân Đồ Xuyên đã ướt, rõ ràng khá là nóng, nhưng trông sắc mặt vẫn ổn. Hắn nhìn thấy Quý Thính đi ra thi khóe môi hơi nhếch lên: “Điện hạ.”
Quý Thính nhìn thẳng đi khỏi đó, ánh mắt hắn tối sầm lại trong nháy mắt, đứng im một lúc rồi mới quay người rời đi.
Phù Vân nhìn phía sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi thì hơi chần chừ một chút nói thầm: “Sao ta cảm thấy hắn rất thích điện hả nhỉ?”
“Quả thực mấy ngày nay hắn đối xử với điện hạ không tệ.” Chử Yến lạnh nhạt nói.
Hai người họ vừa nói dứt câu thì đã bị Mục Dự Chi liếc cho một cái với ánh mắt đầy hàm ý, bỗng chốc đứng thẳng dậy theo bản năng.
“Mấy lời này nói trước mặt ta thì thôi bỏ qua, đừng nói trước mặt điện hạ đó, biết chưa?” Mục Dự Chi nói.
Phù Vân vội gật đầu liên tục chờ Mục Dự Chi đi rồi y mới thở phào một hơi: “Mục ca ca ngày càng đáng sợ mà.”
Nét mặt Chử Yến không thể thay đổi.
Phù Vân liếc hắn ta một cái: “Ngươi không sợ Mục ca ca sao?”
“Sợ.” Chử Yến lạnh lùng nói xong thì ôm đao đi mất, Phù Vân không còn gì để nói.
Bên này Quý Thính ăn uống no rồi trở về phòng ngủ, vừa mới ngồi xuống nghỉ đã căn dặn nha hoàn luôn: “Ngươi đến bảo nhà bếp mang ít đồ ăn tới cho Thân Đồ Xuyên, tốt nhất là thêm chút dược liệu thanh nhiệt giải độc, tránh cho hắn bị say nắng.”
Nha hoàn nghe vậy thì cười đáp: “Sau khi điện hạ thành hôn vẫn luôn lạnh nhạt với phò mã gia, không ngờ vẫn lo lắng cho ngài ấy.”
“Ai lo lắng cho hắn, bổn cung chỉ sợ hắn bị bệnh khiến người ta cảm thấy bổn cung hà khắc với hắn.” Quý Thính không vui nghiêm mặt.
Nha hoàn thấy nàng không vui thì vội vàng dỗ nàng hai câu rồi đi, Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, đi đến nằm xuống ghế quý phi, ngủ một giấc ngắn ban trưa.
Cũng chỉ chốc lát như thế mà nàng lại mơ thấy Thân Đồ Xuyên một lần nữa.
Lần này, khung cảnh trong mơ vẫn là phòng ngủ của Thân Đồ Xuyên, nhưng lúc này ở đó treo đầy vải trắng, mà thi thể của nàng được đặt trên giường cũng đã bị thay thành đồ tang, nhìn mức độ thối rữa trên mặt thì rõ ràng là đã qua mấy ngày so với lần trước.
Mặc dù là cơ thể của chính bản thân mình nhưng Quý Thính nhìn thấy thế vẫn không nhịn được nôn khan, vội vã lùi ra xa một chút. Trong lúc nàng buồn nôn dữ dội, Thân Đồ Xuyên đi vào từ bên ngoài, bộ đồ tang trên người hắn mặc theo quy định khi trượng phu để tang thê tử của nhà Lẫm.
Mấy ngày qua nàng thực sự bị sự khác thường của Thân Đồ Xuyên giày vò đến điên rồi, ngay cả giấc mơ kiểu này mà cũng mơ cho được.
Sau khi Thân Đồ Xuyên mặc bộ đồ tang toàn thân bước vào, trên mặt hắn xuất hiện một chút sững sờ, lát sau lại lẩm bẩm: “Ta cứ tưởng nàng đã đi rồi.”
Quý Thính: “?” Có ý gì đây, hắn đang nói chuyện với nàng sao?
Để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, nàng đi tới trước mặt Thân Đồ Xuyên, vẫy tay trước mặt hắn: “Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”
Ánh mắt của Thân Đồ Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào người trên giường, không hề liếc qua phía nàng chút xíu xiu nào.
“Nàng về rồi, nhưng đáng tiếc ta phải đưa nàng đi rồi.” Thân Đồ Xuyên siết chặt hai tay lại, trong đôi mắt đen như mực thoáng qua vẻ đau khổ, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như cũ: “Thời tiết ngày càng nóng hơn, nếu không đưa nàng đi thì e rằng chút thể diện cuối cùng cũng không giữ cho nàng được nữa.”
Quý Thính nghe vậy thì nhìn qua phía thi thể của chính mình, dạ dày lại quằn quại một trận... Thế mà hắn cũng nói ra được, nếu như hắn thật sự muốn cho nàng thể diện thì tại sao lúc đầu lại muốn trộm thi thể của nàng về? Quả nhiên, cho dù là ở hiện thực hay trong mơ thì Thân Đồ Xuyên đều ra vẻ đứng đắn nghiêm trang như thế.
Lúc nàng không tập trung, Thân Đồ Xuyên đã đi tới bên giường, nắm lấy bàn tay không còn ra hình thù gì cả nàng, hôn nhẹ một cái, cả người Quý Thính đều cảm thấy không ổn, hét lên một câu: “Ta đã thối rữa ra cả rồi! Ngươi có thể đừng buồn nôn như thế không!”
Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy Thân Đồ Xuyên nói: “Ta đưa nàng về an táng ở phần mộ tổ tiên của dòng họ Thân Đồ, nàng cho ta thêm hai năm nữa, đến khi ta làm xong chuyện cuối cùng, ta sẽ tới chôn cùng nàng.”
Chôn cùng là sao? Hắn muốn tự vẫn? Quý Thính vừa nảy ra ý nghĩ này thì cảm thấy trong cơ thể nhanh chóng đau quặn lại, sau đó nàng đột ngột mở mắt ra, mãi một lúc lâu sau nàng mới nhận ra mình đã quên cả hít hở nên hổn hển hít thở từng hơi dài.
“Điện hạ, người làm sao vậy?” Nha hoàn nghe thấy tiếng động, vội vàng đi vào vỗ lưng cho nàng.
Quý Thính khoát tay một cái, chờ đến khi hô hấp đều đặn lại mới cắn răng hỏi một câu: “Thân Đồ Xuyên dùng bữa chưa?”
“Thưa điện hạ, đã dùng rồi.” Nha hoàn đáp.
Quý Thính gật đầu: “Không sao rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Nha hoàn lo lắng nhìn nàng một cái rồi quay đầu rời đi.
Quý Thính bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ tới chuyện trong giấc mơ, đột nhiên rét run nhận ra trước kia nàng nằm mơ, đến khi tỉnh dậy đều quên gần hết mọi chuyện trong mơ, nhưng cứ khăng khăng nhớ những lần mơ tớ Thân Đồ Xuyên, mà còn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Mà những giấc mộng này, cái trước còn kỳ quái hơn cái sau.
Quý Thính chậc một tiếng, tay quần áo rồi ra ngoài đi dạo, mãi đến bữa tới mới về, vừa đến gian nhà chính thì thấy Thân Đồ Xuyên chờ ở cửa, nhất thời mí mắt nàng giật lên: “Sao ngươi lại đến nữa rồi?”
“Đến tìm điện hạ để dùng bữa với nàng.” Thân Đồ Xuyên ôn hòa nói.
Quý Thính: “Bổn cung đã nói rồi, không cho phép ngươi tới đây.”
Họ đang nói chuyện thì Mục Dự Chi đi đến, mắt nhìn thẳng về trước, đi tới bên cạnh Quý Thính: “Điện hạ, Chử Yến và Phù Vân đã ở trong chờ rồi, vẫn nên nhanh chóng đi vào thôi.”
“Ừ.” Quý Thính đáp một tiếng rồi nhìn sang Thân Đồ Xuyên: “Đừng đến nữa, không ai muốn dùng bữa với ngươi hết.”
Dứt lời, nàng quay người đi vào gian nhà chính, Mục Dự Chi chậm hơn một bước, mỉm cười nói: “Điện hạ sẽ không thay đổi suy nghĩ một cách dễ dàng đâu, phò mã gia dây dưa ở đây chẳng bằng an phận chờ ở thiên viện đi, nếu thời gian qua lâu, nói không chừng điện hạ sẽ nhớ tới những điều tốt của ngài rồi tự mình đến thiên viện dùng bữa với ngài.”
“Nếu như điện hạ không thay đổi suy nghĩ một cách dễ dàng thì tại sao ngươi lại phải khuyên ta đi?” Mặt Thân Đồ Xuyên không hề có cảm xúc.
Ánh mắt Mục Dự Chi lạnh xuống: “Chẳng qua là nể tình sau này còn phải ở chung với nhau lâu dài nên có lòng tốt khuyên phò mã gia một câu mà thôi, nếu phò mã gia không muốn thì cứ chờ ở đây đi.”
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua một tia trào phùng, lẳng lặng đứng chờ ở sân.
Mục Dự Chi vừa bước vào gian nhà chính, Quý Thính đã hỏi luôn: “Đi chưa?”
“Chưa.” Mục Dự Chi trả lời.
Quý Thính phiền lòng thở dài một hơi.
Mục Dự Chi đăm chiêu nhìn nàng: “Nếu như điện hạ không muốn để hắn chờ ngoài cửa thì chi bằng bảo Chử Yến dẫn mấy người khỏe mạnh đến ép hắn đi?”
“Dầu gì bây giờ cũng là phu thê, không nên ầm ĩ khó coi như thế.” Quý Thính từ chối ngay không cần suy nghĩ. Đùa nhau à, không cần biết bây giờ Thân Đồ Xuyên muốn gì, ít nhất hắn vẫn sẵn lòng phối hợp với nàng, cũng coi như có chút tác dụng, nếu thực sự công khai đối đầu thì chẳng tốt cho bên nào hết.
Mục Dự Chi thấy nàng từ chối kiên quyết như vậy thì không đưa ra ý kiến gì nữa, Phù Vân vốn muốn nói hay là cứ để hắn vào đi, nhưng thấy vẻ mặt Mục Dự Chi thì cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Mấy người họ nhanh chóng dùng xong bữa tối y như lúc trưa rồi ai đi đường nấy, còn Thân Đồ Xuyên cũng chờ bọn họ ăn tối xong mới rời khỏi.
Từ đó, cứ một ngày ba bữa, Thân Đồ Xuyên đều đứng bên ngoài đợi, ngay cả Chử Yến cũng cảm thấy không tốt cho lắm chứ đừng nói là những người khác trong phủ. Mặc dù hạ nhân ở phủ trưởng công chúa chưa bao giờ ra ngoài nói gì đó, nhưng trong phủ mình thì vẫn nói này kia, nhắc tới Thân Đồ Xuyên thì đều nói hắn đáng thương, thân là phò mã gia mà ngay cả quyền lợi ngồi cùng bàn dùng bữa với điện hạ cũng không có.
Quý Thính vô cùng cáu kỉnh, còn Thân Đồ Xuyên thì không sốt ruột, không tức giận, cũng không quấy rầy nàng, nàng cũng chẳng kiếm được cớ gì, chỉ có thể mặc hắn đứng bên ngoài.
Cuối cùng có một ngày, bên ngoài đổ mưa to.
Mưa ngày hè vừa dữ dội vừa vội vàng, mới đây thôi bầu trời vẫn còn trong xanh, đột nhiên đen kịt, sau đó sấm vang chớp giật, gió mưa nổi lên mãnh liệt, đang giữa trưa mà cứ như buổi tối vậy.
Phù Vân cầm đũa ngồi trong sảnh, nhất thời không nuốt trôi cơm được: “Điện hạ, chúng ta mặc kệ hắn thật sao?”
“Mặc kệ!” Quý Thính cả giận nói.
Phù Vân không dám nói tiếp nữa, đang suy nghĩ mưa lớn như thế liệu có xối chết người hay không thì đột nhiên có tiếng sét vang lên khiến y sợ hết hồn, đến lúc y lấy lại tinh thần thì Quý Thính đã không thấy đâu nữa.