Ngày hôm sau tỉnh dậy thì đầu Quý Thính vô cùng đau nhức, nàng nghiêm mặt ngồi trên giường một lát rồi mới giơ tay lên ngửi y phục của mình nhưng chẳng ngửi thấy gì hết, không biết là do mùi hương đã bay mất hay căn bản không có mùi gì.
Nhưng Thân Đồ Xuyên không phải người vô cớ gây chuyện, nếu hắn đã nói có mùi thì chắc hẳn là có.
Nàng ngồi một mình trên giường một lúc lâu mới gọi nha hoàng vào thay y phục cho nàng, đợi đến lúc xong xuôi thì đã là nửa canh giờ sau: “Gọi Chử Yến vào đây.”
“Vâng.” Nha hoàn đáp một tiếng rồi đi ra.
Rất nhanh sau đó Chử Yến đi vào, hắn ta định nói mình không thể nói chuyện với nàng nhưng thấy gương mặt đanh lại của nàng thì thức thời không hé răng.
“Hôm qua ngươi vẫn luôn đi theo ta, ngươi có ngửi thấy mùi gì trên người ta không?” Quý Thính nhíu mày hỏi.
Chử Yến im một lúc rồi nói: “Không, sao điện hạ lại hỏi vậy?”
“Thế ta có gặp phải gì đó khác thường không?” Quý Thính lại hỏi: “Ta nhớ là ta và các võ tướng ở cùng nhau, hình như không tiếp xúc với người bên ngoài nào, vì sao trên người lại có mùi hương từ chất liệu mà nam quan của Phong Nguyệt Lâu hay dùng.”
Chử Yến nhíu mày lại: “Hôm qua điện hạ ra ngoài một mình, chỉ đi tới doanh trại và tửu lâu, dọc đường đi không tiếp xúc với người khác, sao có thể dính mùi... Không đúng, tối qua điện hạ từng đụng phải một người.”
“Ai?”
“Tên đầy tớ ở tửu lâu.” Chử Yến trả lời.
Quý Thính im lặng trong chốc lát: “Mặc dù hương liệu không phải thứ quý giá nhưng không phải thứ mà một tên đầy tớ có thể sử dụng.”
“Nhưng trừ hắn ta ra thì điện hạ không tiếp xúc với người nào khác.” Chử Yến nhíu mày nhìn nàng.
Quý Thính và hắn nhìn nhau một lúc rồi nàng mới chậm rãi nói: “Đi điều tra.”
“Vâng!” Chử Yến đáp một tiếng rồi quay người đi.
Quý Thính ngồi một mình trong phòng một lúc, thực sự cảm thấy bực bội đến hoảng hốt nên ra sân tản bộ, kết quả lúc đi tới vườn hoa thì thấy Thân Đồ Xuyên. Nàng hững hờ nhìn hắn, nhấc chân đi vào trong đình, Thân Đồ Xuyên trầm ngâm rồi vội vàng đi theo.
“Điện hạ.” Hắn ta rũ mắt đứng trước mặt nàng.
Quý Thính lạnh nhạt nói: “Bổn cung đã bảo Chử Yến đi điều tra chuyện hôm qua ngươi nói, chắc hôm nay sẽ có kết quả, đến lúc đó ta sẽ bảo Chử Yến báo cho ngươi, ngươi cứ về viện của mình chờ đi.”
Thân Đồ Xuyên không đi ngay.
Quý Thính im lặng một lát rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Còn chuyện gì sao?”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, môi hơi nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói gì. Quý Thính buồn phiền nhìn hắn rồi quay ngươi đi mất.
Tối hôm ấy Chử Yến đã điều tra ra kết quả, việc đầu tiên sau khi hồi phủ là đi gặp Quý Thính, Quý Thính trực tiếp gọi Thân Đồ Xuyên đến, bảo Chử Yến nói rõ ràng ngay trước mặt hắn.
“Ti chức tra ra tửu lâu đó là sản nghiệp nhà họ Trương, hôm ấy Trương Lục Thược từng qua đó một lần, dù là mua hương liệu hay sai khiến tên đầy tớ đều do bản thân nàng ta gây nên.” Chử Yến lạnh nhạt nói.
Quý Thính nhìn qua Thân Đồ Xuyên, thấy vẻ mặt hắn hơi thay đổi thì chậm rãi mở miệng: “Chử Yến, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Chử Yến đáp một tiếng rồi quay người đi, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên mím môi, đứng dậy đi tới trước mặt Quý Thính nhận sai: “Ta đã hiểu nhầm điện hạ.”
“Hiểu nhầm không sao hết, ghen tuông cũng chẳng sao, bổn cung biết tấm lòng của ngươi đối với bổn cung, lần này ngươi thất lễ như thế cũng có một phần trách nhiệm của bổn cung.” Quý Thính nâng chén lên nhấp một ngụm trà rồi mới lạnh nhạt nói: “Nếu không phải bổn cung dung túng cho ngươi thì ngươi sẽ không trèo lên đầu bổn cung thế.”
Thân Đồ Xuyên nghe nàng nói với giọng điệu tự nhủ cực kỳ hững hờ như thế thì trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn.
“Chuyện này là do có người cố ý gây nên, bổn cung không tính toán như ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ ai là chủ nhân duy nhất của phủ trưởng công chúa này.” Quý Thính rũ mắt: “Còn nữa, nếu bổn cung đã đồng ý với ngươi không nạp thị phu thì trong vòng ba năm sẽ không chạm vào nam nhân khác, sau này không cần ăn loại giấm chua này nữa, đã nghe thấy chưa?”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau nghiêng mặt qua một bên, giọng nói nghẹn ứ: “Biết rồi.”
Chưa từng có ai phát cáu với nàng như thế, hôm nay nàng nghĩ suốt một ngày, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra điểm mấu chốt. Thân Đồ Xuyên không có cảm giác về ranh giới giống như đám Dự Chi, hắn ở cùng nàng lâu thì luôn muốn ở bên nàng như một đôi phu thê bình thường, nhưng nàng là trưởng công chúa duy nhất của Triều Lẫm sao có thể làm phu thê bình thường với hắn được.
Cho nên nàng nghĩ rất lâu, quyết định nói rõ sự thật mà Chử Yến điều tra ra cho hắn biết rồi bảo hắn không được tái phạm nữa. Bây giờ những gì cần nói đã nói cả rồi, nàng nghĩ rằng bản thân sẽ nhẹ nhõm hơn nhưng khi thấy ánh mắt kìm nén của hắn thì đột nhiên nàng có chút không nỡ.
Quý Thính im lặng một lúc, thả chậm giọng điệu: “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, đêm nay ở lại đây ngủ đi.”
“Thuốc bôi vết thương của ta vẫn ở thiên viện, ta không ở lại quấy rầy điện hạ nữa.” Thân Đồ Xuyên hững hờ nói xong thì quay người đi luôn.
Quý Thính ngẩn người, không nhịn được nhíu mày lại.
Sự thật rõ ràng không thể khiến hai người quay lại như trước, trái lại còn ngăn cách nhiều hơn, đã đến mức gặp nhau mà chỉ thờ ơ chào hỏi nhau một tiếng, phủ trưởng công chúa rất rộng, ngoại trừ một ngày ba bữa ở gian nhà chính thì không có lúc nào gặp nhau cả.
Cho dù dùng bữa ở cùng một bàn, dường như hai người chẳng nói chuyện. Phù Vân và Chử Yến kẹp giữa hai người cũng không dám mở miệng, bữa ăn mỗi ngày đều vô cùng nặng nề.
Trong khung cảnh nặng nề ấy, Mục Dự Chi trở về, Phù Vân vội vàng nói tin điện hạ cãi nhau cho hắn ta biết, ngay lúc ăn tối hôm đó, Mục Dự Chi lên tiếng: “Điện hạ, lúc trước ta chọn giúp điện hạ mấy người, bây giờ họ vẫn đang đợi điện hạ gọi đến, điện hạ định bao giờ thì gặp họ?”
Tay cầm đũa của Thân Đồ Xuyên dừng lại, cả người đều thờ ơ.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Ta đã đồng ý với phò mã trong vòng ba năm không nạp thị phu, mấy người đó của ngươi ở đâu thì về đó đi.”
“Điện hạ đã đồng ý với ta trước, vì thế những người đó coi như nhận vào phủ trước khi đồng ý với phò mã, nói một cách nghiêm ngặt thì không tính là vi phạm điều đã hứa, huống hồ điện hạ chỉ thu nhận vào phòng thôi, tạm thời không cần cho danh phận gì cả, không tính là nạp thị phu.” Mục Dự Chi mỉm cười thật nhẹ.
Quý Thính mím môi, nghĩ nên làm gì để từ chối.
Sự im lặng của nàng trong mắt Thân Đồ Xuyên là dao động, ánh mắt hắn bỗng lạnh lùng: “Điện hạ đã đồng ý với ta trong vòng ba năm không chạm vào nam nhân khác, vì thế nhận vào phòng cũng không được.”
“Đúng, ta đã đồng ý với hắn rồi.” Quý Thính nói xong thì nghĩ lại một chút, quay đầu sang an ủi Mục Dự Chi: “Nếu như ngươi cảm thấy mấy người đó không tệ thì chi bằng giữ lại ba năm, ba năm sau ta sẽ thu nhận.”
Đôi đũa trong tay Thân Đồ Xuyên cạch một tiếng gãy làm đôi, hắn đổi sang một đôi khác với khuôn mặt không cảm xúc.
Mdx không để ý tới hắn, mỉm cười nói nói Quý Thính: “Mấy người ta chọn đều mười tám, mười chín rồi, ba năm sau thì đã hơn hai mươi, tuổi tác sẽ hơi lớn, nếu bây giờ điện hạ không muốn nhận thì ta bảo bọn họ rời đi, đợi ba năm sau sẽ chọn người trẻ tuổi cho điện hạ.”
“Cứ vậy đi.” Quý Thính chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này bèn phụ họa một câu.
Thân Đồ Xuyên đứng lên, lạnh nhạt lên tiếng: “Ta ăn no rồi, đi trước đây.” Hắn dứt lời thì đi khỏi.
Quý Thính không nói gì nhưng dễ thấy tâm trạng không tốt lắm, Mục Dự Chi thở nhẹ một hơi, nói với nàng những chuyện khác mới dời sự chú ý của nàng được.
Đợi đến lúc bữa tối kết thúc, từng người đi về phía chỗ ở của mình, Mục Dự Chi đi một mình về biệt viện, sắp tới nơi thì thấy có bóng người đứng ở đó, hắn ta dừng một lúc rồi bình tĩnh thong thả đi tới: “Sao phò mã gia lại ở đây?”
“Nàng ấy không muốn nạp thị phu, sao phải ép buộc nàng ấy?” Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc hỏi.
Mục Dự Chi nhìn hắn: “Có lẽ là không muốn để người nào đó cảm thấy trong phủ có ít người hầu hạ điện hạ mà có thể được sủng sinh kiêu, đối xử tùy ý với điện hạ.”
Mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng một cách triệt để.
“Thân Đồ Xuyên, ta rất cảm kích vì lần này ngươi cứu điện hạ, nhưng ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là người của điện hạ, ngươi có thể bị thương vì nàng, chết vì nàng, nhưng tuyệt đối không được cố chiếm giữ nàng.” Ánh mắt Mục Dự Chi cũng lạnh xuống: “Lúc ngươi vào phủ trưởng công chúa đã biết nàng không chỉ có một mình ngươi, nếu đã biết thì sao lại có lòng tham?”
Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đối diện với hắn ta: “Nói đến thân phận thì ta là phò mã, ngươi chỉ là một thị phu, ngươi có tư cách gì nói chuyện này với ta?”
Mục Dự Chi mỉm cười: “Nếu như không phải ta không muốn khiến điện hạ không vui, ngươi nghĩ ta muốn nói chuyện này với ngươi sao? Nếu ngươi không nghe khuyên giải thì chỉ có hai khả năng, một là điện hạ thực sự chỉ thuộc về ngươi như ngươi mong muốn, hai là điện hạ hoàn toàn chán ghét ngươi, sau này chỉ nhìn ngươi thêm chút xíu thôi cũng thấy ghét, bây giờ đang phát triển theo khả năng nào, ngươi không cảm nhận được sao?”
Thân Đồ Xuyên không nói gì.
Mục Dự Chi đi vào trong viện, lúc đi qua người hắn thì nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi chưa từng ghen tỵ chút xíu nào sao?”
“Ta và ngươi không giống nhau, đương nhiên ta sẽ không đố kỵ.” Mục Dự Chi liếc mắt nhìn hắn: “Cái mạng này của ta được điện hạ cứu về, từ ngày được sống lại ấy, ta đã trở thành người của điện hạ, nếu đã là của điện hạ rồi thì sao lại nảy sinh lòng đố kỵ được?”
“Đó là do cảnh giới của ta không đủ cao.” Mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên vẻ trào phúng, không biết trào phúng Mục Dự Chi hay trào phúng bản thân.
Mục Dự Chi im lặng, cuối cùng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ đi khỏi.
Sau ngày hôm đó, Thân Đồ Xuyên và Quý Thính không mặn không nhạt bình thản ở với nhau, dăm ba hôm sau, đột nhiên Lý Toàn tới phủ.
“Hoàng thượng định tổ chức cung yến vào ngày mai, đến lúc đó các đại thần văn, võ và người nhà đều đi cả, điện hạ và phò mã nhất định phải đến tham gia cổ vũ đó.” Lý Toàn niềm nở nói.
Quý Thính cười: “Hoàng thượng đã nói với bổn cung về việc này, sao Lý công công lại đặc biệt đi một chuyến thế này?”
“Đây chẳng phải hoàng thượng muốn long trọng một chút mới cố ý để nô tài tới đó sao!” Lý Toàn nói xong thì nhìn quanh một vòng: “Phò mã gia đâu?”
Quý Thính im một lát: “Trên người hắn có vết thương nên không để hắn qua đây.”
“Đã bao nhiêu ngày rồi chắc phải khỏi rồi chứ, hoàng thượng đặc biệt dặn dò, muốn phò mã gia phải có mặt, điện hạ tuyệt đối đừng để hoàng thượng thất vọng.” Lý Toàn tha thiết nói.
Quý Thính mỉm cười đáp một tiếng, nói thêm mấy câu rồi tiễn Lý Toàn đi, sau đó nàng về phòng của mình. Phù Vân nhìn theo bóng lưng nàng, nhỏ giọng nói thầm với Chử Yến: “Điện hạ và phò mã gia không nói chuyện với nhau đã lâu lắm rồi, đến lúc đó vào cung, chẳng phải tất cả mọi người đều biết bọn họ cãi nhau sao?”
“Chắc điện hạ sẽ không để phò mã vào cung.” Chử Yến chậm rãi nói.
Quý Thính quả thực không định dẫn hắn đi cùng, hôm cung yến, nàng trang điểm chải đầu từ rất sớm, mọi thứ ổn thỏa thì định đi một mình, kết quả vừa ra tới cổng thì thấy Thân Đồ Xuyên đứng chờ ở đó.
Quý Thính dừng một chút rồi tiến lên: “Vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi hẳn, hôm nay không cần đi.”
“Nếu ta không đi, hoàng thượng sẽ hỏi, đến lúc đó điện hạ còn phải nhọc lòng đối phó.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì thấy nàng muốn từ chối, hững hờ bổ sung thêm một câu: “Đây là trách nhiệm nên làm của phò mã ta.”
Hắn nói đến thế rồi, Quý Thính không từ chối nữa, hai người cùng nhau lên xe ngựa.
Suốt cả dọc đường hai người không nói câu gì, lúc đến cửa cung, Thân Đồ Xuyên xuống xe ngựa trước, sau đó hắn vươn tay ra với Quý Thính còn ở trong xe, Quý Thính rũ mắt đi xuống từ bên cạnh hắn, tay hắn giơ giữa không trung cứng đờ trong nháy mắt, thu tay lại với vẻ mặt không cảm xúc.
Hai người đi song song vào cung, đi được mấy bước đột nhiên Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng, Quý Thính khựng lại muốn rút ra, Thân Đồ Xuyên nắm chặt không chịu buông.
“Điện hạ!” Lý Tráng gọi bắt chuyện.
Quý Thính lập tức ngừng giãy giụa, mỉm cười chào hỏi với hắn ta và Lý phu nhân. Càng đi vào sâu trong cung thì càng có nhiều người, Quý Thính càng không thể buông Thân Đồ Xuyên ra, chỉ có thể bị hắn nắm lấy.
“Tình cảm của điện hạ và phò mã thật tốt.”
Có người khen một câu, cuối cùng Quý Thính cũng có thể rút tay ra, lập tức cách Thân Đồ Xuyên xa một chút, đề phòng hắn lại nắm tay mình. Nàng tỏ ý xa lánh rõ ràng như thế, cứ như hận không thể phân rõ giới hạn với nàng ngay lập tức, Thân Đồ Xuyên cảm thấy trong lòng rất buồn bực, mặc dù đứng ngoài chỗ trống trải nhưng lại có cảm giác hít thở không thông.
Quý Thính và người khác chào hỏi xong, quay đầu lại thấy hắn đứng cô đơn một chỗ, đám võ tướng tự tụ thành một nhóm, các văn thần không biết bận tâm điều gì mà không có ai chủ động lên nói chuyện với hắn, dường như hắn hoàn toàn tách khỏi tất cả mọi người, sự kiêu căng toát ra từ trong xương cốt trước kia ở giây phút này không còn sót lại chút nào cả.
Đột nhiên nàng mềm lòng, cảm giác như mình bắt nạt người ta quá.
Quý Thính mím môi, chủ động đi tới cạnh hắn, bàn tay vốn giấu trong tay áo bỗng vươn ra nắm lấy tay hắn.
Thân Đồ Xuyên khựng lại, giương mắt lên nhìn nàng.
Quý Thính nghiêng mặt qua một bên, gò má hơi ửng hồng, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Có nhiều người ở đây, ngươi đừng đi lung tung.”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nắm chặt tay nàng: “Ừm.”