Công Chúa Trên Cao

Chương 91: Chương 91




Vì bí mật mà Thân Đồ Xuyên không thể nói cho ai biết, Quý Thính bị lăn qua lăn lại mãi không thôi, cuối cùng tay chân bủn rủn không nhấc lên nổi.

“Chắc hẳn ngày mai ngồi xe ngựa sẽ khó chịu hơn mất...” Nàng mệt đến mức nói chuyện cũng chẳng còn sức mấy.

Thân Đồ Xuyên vuốt mái tóc ướt mồ hôi của nàng, hôn lên trán nàng một cái: “Đừng nghĩ nhiều như thế, ngủ đi.”

“Ngươi nhớ gọi ta đó.” Quý Thính nỉ non.

Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, đợi nàng ngủ say thì thay y phục, đi thẳng tới viện của Mục Dự Chi. Mục Dự Chi không ngờ hắn lại đến vào lúc này, lúc đi ra từ phòng ngủ trên mặt hắn ta vẫn có chút buồn ngủ.

“Mai ngươi đi sớm hơn một canh giờ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Mục Dự Chi sững lại: “Ngươi muốn ta gạt điện hạ đi trước?'

“Đúng.”

Mục Dự Chi híp mắt lại: “Nếu ta có ý định gạt người để rời đi thì cần ngươi giúp làm gì?” hắn ta không muốn mình khiến điện hạ không vui mới nghĩ ra cách giao việc này cho Thân Đồ Xuyên.

“Nếu ngươi đi như đúng thời gian đã định, ta giúp ngươi cản nàng lại, nàng chỉ có thể giận một mình ta, nhưng nếu ngươi đi sớm hơn thì nàng không chỉ giận một mình ta nữa.” Thân Đồ Xuyên nhìn hắn ta: “Bây giờ ta chủ động giúp ngươi, sao ngươi có thể để một mình ta làm mất lòng điện hạ chứ.”

Ánh mắt Mục Dự Chi lạnh băng: “Nhưng nếu ta đi sớm hơn, ngươi đổ hết trách nhiệm lên đầu ta thì sao?”

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, khóe môi hơi nhếch lên: “Nếu không tin tưởng lẫn nhau thì ta cũng không cần thiết phải giúp ngươi, ngươi tự đi mà giải quyết đi.”

“Được, cùng lắm là dẫn theo điện hạ tới biên thành, đi chậm một chút dẫn người đi chơi là được, nhưng chắc trong vòng nửa năm sẽ không về.” Vẻ mặt Mục Dự Chi không hề thay đổi.

Hai người nói xong thì cứ đứng nhìn nhau không nói tiếng nào, chờ đối phương chịu thua trước.

Trong lúc bọn họ phân cao thấp, cửa viện truyền đến giọng nói trầm tĩnh: “Hóa ra các ngươi đều không muốn ta đi.”

Mục Dự Chi và Thân Đồ Xuyên sững sờ, nhất thời vẻ mặt ai nấy đều có chút vi diệu.

Quý Thính thấy bọn họ không chịu quay đầu lại nhìn mình thì mỉm cười trào phúng: “Chẳng phải vừa nãy vẫn đang bàn bạc bỏ lại ta thế nào sao, sao bây giờ lại không nói gì nữa hả?”

Mục Dự Chi nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ: “Điện hạ, đường xa núi cao, ta thực sự không nỡ dẫn người theo.”

“Vậy sao ngươi không trực tiếp nói với ta?” Quý Thính đanh mặt.

Mục Dự Chi im lặng một chút: “Lúc trước ta đã nói với người rồi mà người cứ khăng khăng muốn đi theo.”

“Vì thế ta muốn giúp ngươi lại trở thành ta không đúng?” Ánh mắt Quý Thính hơi lạnh đi.

Mục Dự Chi lập tức không dám nói tiếp nữa, hắn nháy mắt ra hiệu với Thân Đồ Xuyên nhờ giúp đỡ, Thân Đồ Xuyên lại làm bộ như không thấy, tự an phận đứng đấy, cứ như hắn chỉ là một người qua đường.

Mục Dự Chi: “...”

Cái gọi là có chết cũng phải kéo theo đệm lưng chính là thế này chứ đâu, Mục Dự Chi im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: “Sao lúc này điện hạ lại ra ngoài?”

“Không có gì, chỉ thấy người nào đó đã hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài, trong lòng cảm thấy có gì không đúng nên mới đi theo.” Lúc Quý Thính nói lời này không hề nhìn qua Thân Đồ Xuyên chút xíu nào nhưng Thân Đồ Xuyên cảm thấy mình lạnh cả sống lưng.

Mục Dự Chi thấy nàng nhớ Thân Đồ Xuyên thì trong sự thấp thỏm có có chút vui mừng, nhưng hắn ta lén lút giấu phần vui mừng ấy đi, nếu không bị nàng phát hiện thì lại có thêm một đống phiền phức.

Gió đêm thu se lạnh, cả ba người đều mặc y phục mỏng manh, Quý Thính đã vô cùng mệt mỏi rồi, lúc này cũng đang cố gắng chống đỡ, nàng im lặng một lúc rồi không nhịn được ngáp một cái, mở miệng nói tiếp thì giọng đã dịu đi nhiều: “Thôi, nếu ngươi không muốn để ta đi thì ta không đi nữa, ngày mai ta đích thân viết một phong thư, ngươi đưa cho phủ doãn của Biên Thành, hắn sẽ tìm người giúp ngươi.”

“Không cần làm phiền điện hạ, ta có tín vật của điện hạ rồi, đến lúc đó giao cho phủ doãn, chắc cũng tương đương nhau thôi.” Mục Dự Chi không ngờ nàng lại hết giận nhanh đến vậy, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi.

“Vậy cũng được, ta đỡ phải phiền phức, không còn sớm nữa, ngày mai ngươi còn phải đi, mau nghỉ ngơi sớm đi.” Nàng nói xong thì dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Không cần biết ngươi có tìm thấy người không, lúc đón năm mới phải trở về, một mình ở bên ngoài đón giao thừa thực sự rất tệ.”

“Vâng, điện hạ.” Ánh mắt Mục Dự Chi mềm mại hơn.

Quý Thính nhìn theo bóng lưng hắn trở về phòng ngủ rồi mới quay người đi, Thân Đồ Xuyên lập tức đi theo, nói câu đầu tiên kể từ lúc nàng đến: “Người nàng đều mệt rã rời rồi, hay để ta ôm nàng về nhé.”

“Ngươi còn biết người ta mệt hả?” Quý Thính hỏi ngược lại một cách trào phúng.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, nhận ra vừa nãy nàng chỉ không kịp chứ không phải không tính sổ với mình.

“Ta đã bảo mà, đột nhiên ngươi đổi ý, hóa ra là vì thông đồng với Dự Chi tính kế ta, nếu đêm nay ta không đi theo ngươi thì e là bị ngươi lừa thật.” Quý Thính cười lạnh một tiếng, bước nhanh chân hơn đi ra khỏi viện của Mục Dự Chi, đến lúc nàng tiếp tục đi về phía trước thấy Thân Đồ Xuyên vẫn đi theo mình thì lập tức dừng bước lại: “Bây giờ ngươi đã đạt được mục đích rồi còn đi theo ta làm gì? Về viện của người mà ngủ đi!”

“Điện hạ đừng nóng giận, là do Mục Dự Chi muốn ta giúp hắn, ta chỉ bị ép không còn cách nào khác.” Thân Đồ Xuyên lập tức quăng nồi.

Quý Thính lại chẳng thừa nhận: “Ngươi và hắn thân thiết với nhau như thế từ lúc nào vậy? Nếu không phải ngươi muốn giữ ta lại sao lại giúp hắn?”

“Ta đương nhiên muốn giữ điện hạ lại.” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Hình như ta chưa từng phủ nhận ý nghĩ này.”

“Nhưng nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng không nên tính kế ta!” Quý Thính buồn bực.

Thân Đồ Xuyên nhếch môi: “Ta đã chấp nhận điện hạ sẽ đi rồi, nếu không phải Mục Dự Chi đến tìm ta giúp thì ta cũng không dao động, rõ ràng vừa nãy điện hạ đã tha thứ cho Mục Dự Chi sao lại không thể tha thứ cho ta?”

“Ai nói ta tha thứ cho hắn? Nếu không phải mai hắn đi, ta sợ ảnh hưởng đến hắn thì vừa nãy đã nổi giận từ lâu rồi.” Quý Thính tức giận: “Nếu ngươi muốn so sánh với hắn thì ngươi cũng đi nửa năm đi, đêm nay ta sẽ không giận ngươi nữa.”

Thân Đồ Xuyên nghe nàng bảo không phải đối xử đặc biệt thì tâm trạng bỗng khá hơn một chút: “Ta không đi, ta muốn luôn ở cạnh bảo vệ điện hạ.”

Quý Thính cười khẩy: “Bảo vệ? Ngươi về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho ta, không có lời của ta thì không cho phép đi ra khỏi thiên viện, ta xem xem ngươi bảo vệ thế nào!”

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc thấy nàng xoay người rời đi thì vô thức muốn đi theo nhưng lại nghe Quý Thính phát cáu nói: “Nếu ngươi còn dám đi theo thì ta bảo Chử Yến đập gãy chân ngươi!”

Nàng vừa dứt lời Chử Yến không biết nhảy ra từ góc nào, mặt không cảm xúc đứng trước mặt Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên không thể làm gì khác hơn là nhìn Quý Thính đi xa, mãi đến khi bóng người hoàn toàn viến mất không thấy nữa hắn mới nghiêng đầu nhìn Chử Yến: “Ngươi tới từ lúc nào?”

“Lúc điện hạ đi theo phò mã gia tới đây ta đã đi theo.” Chử Yến lạnh nhạt trả lời.

Thân Đồ Xuyên híp mắt lại: “Chẳng lẽ ngươi không ngủ sao?”

“Nếu không phải do phò mã gia đột nhiên ra ngoài thì lúc này ta vẫn đang ngủ đó.” Chử Yến lạnh lùng đáp.

Thân Đồ Xuyên bỗng thấy bất đắc dĩ hiếm thấy, giằng co với Chử Yến một lúc rồi thỏa hiệp trở về thiên viện của mình.

Chờ đến mai Mục Dự Chi đi rồi thì có khi nàng sẽ không tức giận nữa, Thân Đồ Xuyên nghĩ vô cùng lạc quan nhưng đến hôm sau nàng đi tìm Quý Thính thì bị Phù Vân giữ hai chú chó vàng ngăn lại ở sân.

“Điện hạ nói rồi, từ hôm nay trở đi phò mã gia đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không có lời của người thì không được ra khỏi thiên viện nửa bước.” Phù Vân hung hăng nói, còn có vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hơn cả Phù Tinh, Phù Nguyệt.

Thân Đồ Xuyên bỗng chốc im lặng: “Điện hạ vẫn đang giận ta sao?”

“Mặc dù ta không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn điện hạ giận người rồi, nếu không thì tại sao phải nhốt người lại?”

Phù Vân liếc mắt nhìn hắn, cởi dây buộc của Phù Tinh Phù Nguyệt ở cổ tay ra, muốn để chúng ở lại trông chừng Thân Đồ Xuyên, không biết hai chú chó này được huấn luyện thế nào mà cứ như nghe hiểu lời của y vậy, chúng nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên, thấy hắn có ý muốn ra khỏi cửa thì nhe răng trợn mắt muốn xông lên cắn hắn.

Thân Đồ Xuyên: “Để chó tới trông chừng ta là ý của điện hạ hay ý của ngươi?”

“Đương nhiên là ý của điện hạ, ta bận ra ngoài chơi rồi nên không ở lại đâu, người đóng cửa suy nghĩ lỗi sai đàng hoàng đi.” Phù Vân nói xong thì quay đầu chạy mất, chỉ để hai chú chó vàng nhe răng trợn mắt ở lại.

Thân Đồ Xuyên im lặng đối diện với hai chú chó, một lát sau mới chậm rãi nói: “Lần đầu tiên ta gặp bọn ngươi thì các ngươi cực kỳ nhỏ nhắn, sao mới nuôi mấy ngày mà đã béo tốt thế này rồi hả?”

Hai chú chó vàng nhìn theo hắn, không phản ứng lại chút nào.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, thăm dò di chuyển một bước chân, một chú chó sủa ầm lên, sau đó chớp mắt một cái khoảng hơn mười thị vệ mai phục ở đó đột nhiên xuất hiện rút đao chỉ vào Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên: “...” Xem ra cơn giận của điện hạ nhà hắn không nhỏ.

Vì có tầng tầng trông giữ này, Thân Đồ Xuyên đành phải yên phận chờ ở viện của mình, Quý Thính không còn cái đuôi là hắn, cả ngày ra ngoài uống rượu thăm thú, sống vô cùng vui vẻ.

Sau ba ngày liên tiếp, lúc ăn cơm Phù Vân không nhịn được hỏi: “Điện hạ vẫn còn giận phò mã gia sao?”

“Sao vậy?” Quý Thính nhìn y.

Phù Vân cười hi hi: “Không có chuyện gì hết, ta cảm thấy mấy ngày gần đây điện hạ làm gì cũng rất hứng thú, không giống như còn tức giận.”

“Đúng là không còn giận nữa.” Quý Thính cong khóe môi lên. Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát, hôm sau nàng dậy đã không còn giận nữa.

Phù Vân khó hiểu: “Vậy sao người không thả hắn ra?”

“Không muốn thả.” Quý Thính nháy mắt với y một cái, thấy y vẫn không hiểu thì gợi ý thêm: “Mục ca ca không có nhà, chẳng phải mấy hôm nay ngươi sống cũng rất sung sướng sao?”

“Nghe điện hạ nói cứ như ta không ưa Mục ca ca vậy.” Phù Vân hàm súc nói.

Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Tâm tình ta gần giống như ngươi.” Bình thường tuy Thân Đồ Xuyên nói tỏ vẻ như hoàn toàn mặc kệ nàng nhưng lúc nàng ra ngoài uống rượu vào ban đêm thì luôn yên lặng chờ nàng, lúc nàng hồ đồ thì lặng lẽ tỏ vẻ như bị thương khiến nàng không thể không về sớm một chút, không thể không thu lại sự hồ đồ kia.

Vốn dĩ nàng đã thích ứng rồi nhưng đột nhiên mấy ngày nay không có ai quản nữa, cả người nàng đều trở nên buông lỏng, nàng lại nhớ đến tháng ngày Thân Đồ Xuyên chèn ép nàng không chút tiếng động, nhưng nàng có chút tiếc nuối với cuộc sống lúc này.

Cứ chơi thêm mấy ngày rồi thả hắn ra vậy.

Quý Thính đã quyết định xong, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt đồng cảm của Phù Vân, nàng dừng một chút rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Ta hiểu rõ tâm tình của điện hạ.” Phù Vân buông tiếng thở dài: “Vốn dĩ ta nghĩ điện hạ là chủ nhân duy nhất của phủ trưởng công chúa nên dù thế nào cuộc sống cũng tốt hơn ta chút, bây giờ nhìn lại thì hình như cũng không khá hơn chút nào.”

“Ta cần ngươi đồng cảm sao?” Quý Thính chẳng còn gì để nói.

Phù Vân cười hì hì: “Vậy điện hạ, người chơi của người, ta chơi của ta, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau.”

“Cũng được thôi.” Quý Thính liếc mắt nhìn y: “Nhưng chỉ có thể chơi thêm mấy ngày thôi, đợi ta thả Thân Đồ Xuyên ra thì ngươi phải đi đọc sách với hắn, cho dù Dự Chi không ở đây thì ngươi cũng không thể xao nhãng bài vở được.”

Phù Vân vừa nghe vậy thì vẻ mặt đau khổ: “Ta cũng không định thi đạt công danh gì, xao nhãng thì đã sao?”

“Ngươi mà xao nhãng thì ta sẽ đánh ngươi.” Quý Thính cười lạnh một tiếng, trực tiếp uy hiếp.

Phù Vân không đấu lại nàng, không thể làm gì khác hơn là căm giận bỏ đi. Quý Thính ung dung dùng xong bữa ăn rồi đi tìm Lý Tráng uống rượu, mãi tới khuya mới về.

Trời tối người đã yên, nàng ngồi một mình trong phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút trống vắng... Nhưng sao lại thấy trống vắng nhỉ? Quý Thính không biết nói gì ngồi trong phòng thẫn thờ, suy ngẫm xem rốt cuộc mình thiếu mất cái gì.

Trong lúc nàng vẫn chưa nghĩ ra được gì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Quý Thính dừng một chút: “Ai?”

“Điện hạ, là ta.” Phù Vân cao giọng nói.

Quý Thính nghi hoặc: “Giờ này rồi còn qua đây, có chuyện gì không?”

“Người mà trước đó điện hạ phái đi Thành Ngọc Quan đã trở về rồi, còn mang thư và một miếng ngọc bội về cho điện hạ, Phù Vân nghe điện hạ vừa về, nghĩ chắc người chưa nghỉ ngơi nên...” Phù Vân nói được một nửa thì cánh cửa trước mặt mở ra, y thấy Quý Thính xuất hiện trước mặt mình thì nhếch khóe miệng lên: “Ngọc bội là Hoắc thế tử đưa, người có muốn xem thử một chút không?”

Y nói xong thì dâng ngọc bội và thư lên.

Quý Thính tiện tay nhét ngọc bội vào trong ngực, nhận bức thư rồi mở ra luôn, xem cẩn thận, Phù Vân đứng bên cạnh ngó đầu qua, đọc được một nửa thì ngạc nhiên: “Không ngờ bệnh của Thân Đồ phu nhân lại nghiêm trọng đến vậy, có cần nói việc này cho phò mã gia không?” Y nói được một nửa, đọc tiếp nửa đoạn cuối thì thở phào một hơi: “Chữa khỏi là được rồi, cần đi nói nữa không?”

Quý Thính đọc thư xong thì liếc mắt nhìn y: “Ngươi thật lắm lời.”

“Ta mới nói được hai câu.” Phù Vân nhỏ giọng kháng nghị.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, đưa thư cho y: “Ngươi đưa thư cho Thân Đồ Xuyên, hắn đọc xong sẽ tự hiểu.”

“Vâng, Phù Vân đi ngay.” Phù Vân nhận lấy bức thư rồi định đi luôn.

Quý Thính nhìn bóng lưng của y bỗng gọi y lại: “Ngươi đứng lại.”

Phù Vân lập tức dừng chân, quay người lại: “Sao vậy điện hạ?”

Quý Thính mím môi: “Thôi để ta đi.”

Phù Vân: “?”

Ánh mắt y như đang hỏi, không phải người muốn sống tự do thêm mấy ngày sao? Sao lại vội đi tìm Thân Đồ Xuyên như thế?

Gò má Quý Thính hơi ửng hồng, giả bộ không nhận ra sự khó hiểu trong mắt y, giật bức thư về rồi nhanh chân đi về phía thiên viện.

Bình thường Thân Đồ Xuyên thích yên tĩnh nên đối với hắn mà nói, những ngày không được ra khỏi cửa cũng không khó chịu gì, điều không tốt duy nhất là không được gặp Quý Thính, luôn không nhịn được nghĩ lúc này nàng đang làm gì, có gặp được người đàn ông nào vừa mắt hay không, có phải đã quên hắn rồi không.

Càng suy nghĩ lung tung nhiều, hắn càng không kiềm chế được muốn đi gặp nàng ngay lập tức, thế là hôm nay hắn cố ý thay y phục đi đêm, chuẩn bị đến tối sẽ tới phòng ngủ của trưởng công chúa.

Khi hắn vừa thay đồ xong chuẩn bị leo tường đi thì đột nhiên Quý Thính xuất hiện, hắn ngẩn người lập tức lên tiếng đón: “Sao điện hạ lại đến đây?”

“Đưa thư cho ngươi.” Quý Thính cố ý nghiêm mặt nhưng cảm giác trống vắng trong lòng đã bay đi mất ngay khi nhìn thấy hắn.

Thân Đồ Xuyên vươn tay nhận thư, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng, mở thư ra mới cúi đầu xuống, lúc đọc đến đoạn mẫu thân hắn bệnh nặng thì biểu cảm hơi khựng lại.

“Yên tâm đi, đã khỏi rồi, phía dưới có nhắc tới.” Quý Thính không thích vẻ mặt này của hắn, lập tức mở miệng nói: “Phủ Trấn Nam Vương nhận được thư của ta nên đón bọn họ vào phủ, bệnh của Thân Đồ phu nhân đã được chữa khỏi ở vương phủ rồi, bây giờ bà ấy đang ở trong vương phủ với Thân Đồ lão thừa tướng, sau này sẽ có người hầu hạ, cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Lúc này vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên mới dịu đi, xem đi xem lại mấy tờ thư vài lần mới ngẩng đầu lên nhìn Quý Thính: “Đa tạ điện hạ, mặc dù ta cũng cử người đến chăm nom bọn họ nhưng không nhanh bằng người của điện hạ, càng không chu đáo bằng điện hạ.”

“Dễ như trở bàn tay thôi, có gì đáng để tạ ơn đâu.” Quý Thính ho một tiếng, hơi ngại ngùng.

Thân Đồ Xuyên tiến lên một bước nắm chặt tay nàng: “Mây ngày qua ta vô cùng nhớ nàng.”

“Ồ.” Quý Thính cúi đầu.

Thân Đồ Xuyên lặng người nhìn nàng, một lúc lâu sau cong khóe môi lên: “Nếu hôm nay không có việc gì thì ở lại thiên viện nghỉ ngơi đi.”

“Vốn không muốn ở lại.” Quý Thính thuận miệng nói một câu, ngay sau đó bổ sung: “Nhưng hôm nay ta uống rượu, thực sự rất mệt, miễn cưỡng ở lại chỗ ngươi một hôm vậy.”

Nàng nói xong thì đi nhanh hơn bất cứ ai khác, trực tiếp đi thẳng vào phòng.

Trong mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, đi theo sau nàng vào phòng: “Sau này có cơ hội thì chúng ta đi tới Thành Ngọc quan một chuyến đi, ta muốn dẫn nàng tới gặp họ.”

“Cho ta thêm hai năm nữa, ta có thể đón họ về đây.” Quý Thính nói xong thì liếc mắt nhìn hắn: “Nhưng nếu ngươi không chờ được thì chúng ta tới đó thăm bọn họ một chút cũng không sao.”

“Được.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên dịu dàng.

Quý Thính ngáp một cái: “Mệt rồi, nghỉ sớm một chút thôi.”

“Ta thay y phục cho điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì tiến lên phía trước, vươn tay cởi áo ra cho nàng.

Quý Thính đứng im để hắn hầu hạ, lúc cởi áo ngoài ra, trong ngực nàng có thứ gì đó rơi xuống đất, Quý Thính vội vàng nhặt lấy, khó khăn lắm mới vơ được đồ về, lúc đó mới thở phào một hơi. Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát, sau đó hắn nhìn rõ đồ vật trong tay nàng là một miếng ngọc bội uyên ương.

Thân Đồ Xuyên nhìn ngọc bội trong tay nàng: “Lúc trước chưa từng thấy điện hạ đeo bao giờ, điện hạ mới có sao?”

Quý Thính định nói là Hoắc Kiêu đưa nhưng nghĩ cái vị trước mặt này quá nhỏ mọn, nói ra lại nghĩ nhiều, đến lúc đó nàng còn phải giải thích nữa, lời chưa kịp ra khỏi miệng đổi thành: “Trông thấy thích mắt nên tiện tay mua.”

“Vậy điện hạ có thể tặng ta không?” Thân Đồ Xuyên nói.

Quý Thính dừng một chút, cười nhẹ cất đồ vào túi: “Không phải thứ gì tốt cả, mai tìm được thứ gì tốt sẽ cho ngươi.”

Thân Đồ Xuyên thấy nàng cẩn thận cất ngọc bội đi, còn đặc biệt cất vào áo ngoài thì nhếch môi nói: “Nếu điện hạ không nỡ thì nghỉ sớm một chút thôi.”

“Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi sớm.” Quý Thính nói xong thì nhanh chóng lên giường nằm xuống.

Thân Đồ Xuyên tắt đèn, vươn tay lên trước lần mò tới bên giường, không cẩn thận đụng phải bàn. Quý Thính nghe thấy tiếng động thì vội ngồi dậy: “Sao vậy?”

“Ta đụng vào bàn.” Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính nhíu mày: “Tiếng vang lớn như thế, ngươi không bị thương chứ?”

“Không,“ Thân Đồ Xuyên nói xong thì khom lưng nhặt túi tiền mà hắn làm rơi trên đất lên, ngón tay chạm vào thứ nguyên vẹn trong túi thầm siết lại, sau đó bình tĩnh nói: “Nhưng ngọc bội không đáng giá lắm của điện hạ rơi xuống đất, giờ đã bị vỡ thành hai mảnh rồi.”

Quý Thính: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.