Bởi vì Thân Đồ Xuyên tự ý đi theo nên suốt dọc đường Quý Thính luôn không vui, Thân Đồ Xuyên biết mình đuối lý, cho dù bị ăn đánh cũng chỉ có thể chịu cảnh lép vế, nhưng dần dần vẫn không nhịn được cãi lại: “Nếu ta không đổi với Chử Yến thì người đi theo chính là hắn, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để hắn đi mạo hiểm sao?”
“Nếu ngươi không đi theo thì ta sẽ rất biết ơn ngươi đã để Chử Yến ở lại.” Quý Thính liếc hắn: “Nhưng bây giờ một đổi một, ngươi còn tranh công gì hả?”
“Nếu một đổi một mà không có gì khác biệt thì Thính nhi hà cớ gì phải giận ta, ai không biết còn tưởng trong lòng nàng ta quan trọng hơn, vì thế nàng mới không muốn dẫn ta đi.” Thân Đồ Xuyên tiến sát đến bên cạnh nàng, tự ý ôm lấy bả vai nàng.
Quý Thính giãy hai cái không tránh ra được, tức giận nói: “Ngươi đúng là biết tìm lời dỗ chính mình.”
“Thính nhi không chịu dỗ ta nên ta chỉ có thể tự dỗ bản thân thôi.” Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.
Quý Thính hừ lạnh một tiếng: “Lát đến trạm dịch thì ngươi tự về kinh đi.”
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Không thể, ta muốn đi cùng nàng.”
“Thân Đồ Xuyên, kinh đô cần ngươi.” Quý Thính thấy hắn kiên trì như thế thì dịu giọng khuyên nhủ.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Điện hạ càng cần ta hơn.”
Quý Thính hít sâu một hơi: “Vì thế hôm nay ngươi nhất quyết muốn chống đối ta đúng không?”
“Ta không phải chống đối điện hạ, ta cùng tiến cùng lùi với điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng, trước khi nàng mở miệng nói thì nói trước: “Điện hạ không cần khuyên nữa, nếu ta bằng lòng về kinh thì sẽ không tốn nhiều công sức theo tới thế này.”
“Kiếp trước, lúc ngươi đến Giao Huyền thì Giao Huyền đã trở thành một đống phế tích, e là không biết ôn dịch hung tàn dữ dội đến mức nào.” Quý Thính nhớ lại tình cảnh lúc xưa, sắc mặt không thể tốt lên được.
Thân Đồ Xuyên lấy sách y thuật của Quý Thính dưới gầm bàn ra, vừa lật xem vừa nói: “Vậy thì ta càng phải đi cùng điện hạ, hơn nữa... Có lẽ bây giờ vẫn chưa bùng phát như kiếp trước thì sao?”
“Chỉ mong là vậy.” Quý Thính than nhẹ một tiếng, quả thực không khuyên hắn quay về nữa.
Kiếp trước Quý Văn không coi ôn dịch là chuyện to tát gì, cho dù sau đó lúc cử thái y đi cũng hơi hoảng nhưng vẫn cảm thấy vẫn nằm trong phạm vi khống chế được, sau đó thì không thể ngăn cản nổi, đến lúc Quý Thính dẫn người tới thì mọi chuyện đã định xong rồi. Mà kiếp này Quý Thính đến sớm, chỉ hy vọng có thể ngăn lại kịp thời.
Nhưng sự việc éo le hơn nàng nghĩ.
Khi nàng đến Giao Huyền, nhìn huyện thành hoang tàn tiêu điều, nhất thời không biết nói gì.
Chỉ thấy nhà nào cũng đóng chặt cửa nẻo, ven đường là xác chết của ăn mày, rác rưởi vứt bừa đầy đất, chỗ nào cũng bốc mùi tanh hôi, người đi đường mang gương mặt vàng như nghệ, thỉnh thoảng có người ngã xuống đất ho ra máu. Huyền thành rộng như thế mà cứ như trống không, nhưng Quý Thính biết trong mỗi ngôi nhà đóng chặt cửa kia đều có khả năng có người mắc ôn dịch.
“Điện hạ, người có thể tới đây thế này thì bọn ta yên tâm rồi.” Huyện thừa Chu Tiền gặp được nàng, lúc nói chuyện đều có chút nghẹn ngào: “Mấy ngày nay vi thần dâng lên cho hoàng thượng hơn mười bản tấu sớ mà vẫn không thấy ai đến, nhưng đại phu ở Giao Huyền không có cách nào ứng phó, vi thần chỉ có thể trơ mắt nhìn ôn dịch càng ngày càng nặng.”
Quý Thính nhìn bên mai hắn đã điểm thêm tóc bạc, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Bây giờ trong huyện có bao nhiêu người nhiễm bệnh?”
“Không xác định được, nhà nào cũng giấu, không biết thế nào.” Huyện thừa than thở, nói xong thì liếc nhìn hơn mười người phía sau Quý Thính, bỗng hơi do dự hỏi: “Điện hạ chỉ dẫn theo mấy người này?”
“Còn có một đội tinh binh, bây giờ họ đang đóng quân ở bên ngoài Giao Huyền, hiện tại ôn dịch không không chế được, đương nhiên người vào càng ít càng tốt.” Quý Thính nhìn hắn: “Chu đại nhân, người gọi hết tất cả người trong phủ nha ra đây, bổn cung có việc muốn dặn dò.”
“Vâng.” Chu Tiền vội đáp một tiếng rồi gọi toàn bộ người chưa nhiễm bệnh ra.
Quý Thính thấy còn khoảng một trăm người thì biết ôn dịch đỡ hơn rất nhiều so với mức tệ hại mà nàng nghĩ, sắc mặt không khỏi tốt hơn một chút: “Trong huyện có chỗ đất trống nào thích hợp để đốt bỏ không? Tốt nhất là chỗ nào có đất đã đào rồi.”
“Thưa điện hạ, phía nam thành có một hồ nước đã khô cạn.” Sư gia vội đáp.
Quý Thính khẽ gật đầu: “Xung quanh có người ở không?'
“Là đất hoang, hai dặm xung quanh không có ai cả.” Sư gia trả lời.
Quý Thính đáp: “Đã vậy thì lát nữa triệu tập thanh niên trai tráng bị nhiễm bệnh nhưng không nặng đến để bọn họ vận chuyển thi thể trong huyện đến chỗ đó thiêu hủy, rồi lại cử nam tử tráng kiện tới quét sạch đường phố, vẩy rượu mạnh để xử lý triệt để.”
“Vì sao phải dùng người đã nhiễm ôn dịch?” Sư gia sững sờ.
Quý Thính nhíu mày: “Bởi vì trên thi thể cũng có ôn dịch, người bình thường đi vận chuyển thì sẽ dễ nhiễm bệnh, chỉ có thể dùng người đã nhiễm bệnh.”
“Nhưng bọn họ đã nhiễm bệnh rồi còn bảo bọn họ đưa người đã chết đi thiêu, không sợ bọn họ sẽ sụp đổ luôn sao?” Thân Đồ Xuyên vẫn luôn không lên tiếng bỗng mở miệng nói.
Quý Thính bỗng lặng người: “Nếu ai bằng lòng tới làm thì mỗi ngày cho nửa cân gạo làm thù lao, ngoài ra bảo đảm rằng khi có thuốc giải thì cho bọn họ trước tiên, ta tin rằng vẫn có người tới nhận.”
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách.”
“Hơn nữa, nhà nào cũng có khả năng giấu người bệnh... Chu đại nhân, bổn cung nhớ là lúc trước ngươi từng nói Giao Huyền có một khu vực địa thế nhà cửa hơi thấp, vì mùa mưa luôn ngập úng mà không có ai ở lại, đúng không?” Quý Thính nhíu mày hỏi.
Chu Tiền lập tức đáp: “Đúng là có khu nhà cửa như vậy, có khoảng hơn bốn mươi căn viện, có thể chứa được mấy trăm nhân khẩu.”
“Được, ngươi bảo người đến từng nhà một tìm kiếm, nếu có người chết thì đưa thi thể đi thiêu, mỗi một người trong hộ đều tự ở phòng của mình, không cho họ gặp nhau, nếu có người nhiễm bệnh thì phân chia đến phòng trống bên kia theo tình trạng nặng nhẹ của bệnh, phủ nha sẽ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho họ.”
“Vâng, vi thần sẽ đi làm ngay.” Chu Tiền đáp.
Quý Thính dặn dò hết cả rồi gọi người tháo vải vóc trên xe ngựa xuống rồi đơn giản cắt thành các miếng che mặt.
“Lúc mọi người ra ngoài làm việc thì phải đeo khăn che mặt lên, sau khi về thì nhớ luộc lại bằng nước sôi, y phục và giày cũng vậy, còn nữa, phải nhớ tắm rửa, tốt nhất là nước nóng một chút, bây giờ người có thể sử dụng trong huyện thành không nhiều, bổn cung không hy vọng có thêm người vô tội nào nhiễm bệnh nữa.” Quý Thính trầm giọng nói.
Nàng đến đây vững chắc như định hải thần châm, hô hào toàn bộ phủ nha đều phấn chấn lên, mọi người đồng thanh đáp một tiếng vang dội.
Chờ mọi người đi hết, nàng quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: “Vừa nãy ta nói có chỗ nào sai sót không?”
“Không có gì sai sót, mặc dù việc này của điện hạ không thể chữa khỏi dịch bệnh nhưng sẽ không khiến bệnh lan truyền rộng thêm, nhưng mà...” Thân Đồ Xuyên bỗng trầm ngâm: “Chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi.”
“Vì sao?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Ít nhất là nếu nàng nhiễm bệnh, ta sẵn lòng đóng chặt cửa tự mình chăm sóc nàng cũng không muốn để nàng đi đến ở cùng những người nhiễm bệnh khác.”
Quý Thính bỗng trầm mặc.
Sự việc đúng như Thân Đồ Xuyên nghĩ, mặc dù người phủ nha thăm hỏi toàn bộ trên dưới Giao Huyền một lượt nhưng rất ít người giao bệnh nhân ra, có người thì nói dối người trong nhà đều khỏe mạnh, có người thì kích động đuổi người tới hỏi thăm ra ngoài, nói chung sau một ngày thì khu phòng trống chỉ có chưa tới mấy chục người.
Mà tình huống Giao Huyền lúc này, sao có thể chỉ có mấy chục người nhiễm bệnh cơ chứ?
Quý Thính im lặng đứng suy tư trước cửa nha môn, chóp mũi quanh quẩn hương rượu, còn Thân Đồ Xuyên bên cạnh nàng trời vừa sáng đã dùng khăn vạt bịt kín mặt mũi để ngăn ngừa bệnh dịch.
“Vậy phải làm sao bây giờ, nếu bọn họ vẫn đóng cửa không ra thì người khỏe mạnh cũng bị nhiễm bệnh theo, đến lúc đó người người nhà nhà đều không tránh thoát được.” Quý Thính nhíu chặt mày lại.
Thân Đồ Xuyên an ủi cầm tay nàng: “Lòng người chính là như vậy, bây giờ chỉ có thể chốt chặt cửa nẻo từng nhà, để người nhiễm bệnh không chịu phối hợp tự sinh tự diệt mới có thể bảo vệ các nhà phối hợp khác.”
“Không được, cả nhà ít nhất cũng năm, sáu miệng ăn, sao có thể vì một người nhiễm bệnh mà bỏ luôn những người khác?” Quý Thính bác bỏ không chút do dự.
Thân Đồ Xuyên kiên trì với ý kiến của mình: “Nhưng những nhà phối hợp theo cũng vô tội, dựa vào đâu mà họ phải gánh chịu nguy hiểm mà những nhà không phối hợp đem lại?”
“Nói chung chính là không được, bây giờ cũng chỉ có mấy chục nhà phối hợp theo, nếu như chỉ cứu mấy chục hộ này thì khác gì diệt thành?” Quý Thính không vui hỏi ngược lại.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau chậm rãi nói: “Vậy cũng chỉ có thể cưỡng chế xông vào nhà đưa những người nhiễm bệnh đi, nhưng nếu làm thế thì những nhà đó sẽ gây sự, đến lúc đó cần quân lính vào Giao Huyền trấn áp, càng tăng nguy cơ nhiễm bệnh hơn.”
“Không phải lúc bất đắc dĩ thì không thể dùng quân lính.” Thái độ của Quý Thính vô cùng kiên định.
Thân Đồ Xuyên thở dài: “Phải làm thế nào mới tốt đây, điện hạ, thời gian không đợi người.”
“Sắp qua năm mới rồi, gia đình bình thường đều có đồ ăn tích trữ, nhà nghèo khó thì bảo phủ nha đưa ít gạo tới, trước tiên tạm thời không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, nếu như thấy có người ở đường thì chém.” Quý Thính mím môi: “Cứ bỏ ra mấy ngày cái đã, ta cần thời gian nghĩ cách.”
“Nếu điện hạ khăng khăng muốn dùng phương pháp dụ dỗ thì cũng chỉ có thể làm như thế, trong lúc đóng cửa thì để người phủ nha tiếp tục đến khuyên nhủ, khuyên được nhà nào thì hay nhà đó.” Thân Đồ Xuyên than phiền.
Quý Thính im lặng một lúc lâu rồi đồng ý.
Đêm hôm đó, nàng quyết định báo cho Chu Tiền, Chu Tiền để người phủ nha đến gõ cửa từng nhà suốt cả đêm, thông báo yêu cầu đóng cửa cho từng nhà biết, đợi đến lúc hừng đông thì đường phố lúc trước có mấy người lảng vảng thưa thớt giờ đã trống không cả.
Quý Thính gần như một đêm không ngủ, khi thấy đường phố trống không mới thở phào một hơi, quay đầu nói với Thân Đồ Xuyên như đang khoe khoang: “Nhìn đi, bách tính vẫn rất nghe lời, nếu chỉ vì bọn họ không chịu giao người nhà ra mà dễ dàng từ bỏ thì quá là tắc trách.”
Nàng vừa dứt lời thì sai dịch bên khu thiêu hủy chạy tới: “Điện hạ, không hay rồi! Những người nhiễm bệnh đột nhiên náo loạn, có mấy người dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé muốn liều mạng với phủ nha!”
Quý Thính: “?”
“Đúng là nghe lời.” Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng.
Quý Thính: “...”