Mùa hè, gió hanh nóng đến bức người, không khí này quả thực rất thích hợp đi du lịch. Trong năm, mỗi công ty sẽ tổ chức cho nhân viên đi du lịch một chuyến. Công ty C.A cũng không ngoại lệ.
Địa điểm được chọn là biển. Người ở xưởng sản xuất sẽ đi riêng, nhân viên làm văn phòng đi riêng, đây là quy tắc từ xưa nay gọi là “phân chia đẳng cấp”.
Lucy sáng sớm đã dậy sớm chuẩn bị một ít đồ, bỏ vào một cái vali nhỏ. Đang đi ra cửa, bỗng nhiên điện thoại cô đổ chuông.
- Anh đợi em ở bên dưới, xuống nhanh đi.
Bên kia nói một câu đơn giản, liền cúp điện thoại.
Lucy nhìn chằm chằm vào màn hình. Cái này có được xem là khủng bố tinh thần nhân viên không? Sáng ra cô còn chưa tỉnh ngủ, nhận xong cuộc điện thoại này, cô tỉnh ngủ hẳn luôn rồi. Cô nhanh chóng định thần trở lại, nhanh bước ra khỏi nhà.
Huy quả thực đang đợi cô bên dưới. Hôm nay có tài xế lái xe, Huy cùng cô ngồi phía sau. Huy trước tiên đưa cô đi ăn sáng, cậu ta cứ thong thả từ tốn ngồi hơn một giờ liền. Trong khi đó, Lucy ăn qua loa thật nhanh, sợ trễ chuyến bay nên suốt ruột muốn chết.
Sự thật giống như những gì cô lo sợ. Máy bay đã cất cánh, mọi người đều đã xuất phát trước.
Lucy trong lòng phát bực, từ phía sau liếc cho Huy một cái rõ dài. Nhưng lời nói phát ra lại êm dịu đến lạ thường.
- Có cần tôi đi mua vé cho chuyến sau không?
- Mua rồi. Nửa tiếng sau xuất phát-Huy ngồi trên ghế chờ, ung dung đọc sách. Lơ luôn cái mặt đang ngạc nhiên nhìn cậu của Lucy.
Ba mươi phút trôi qua, khi cả hai đang tiến vào trong. Phía sau lại truyền đến một âm thanh quen thuộc.
- Vĩnh Huy! Đợi em với.
Tống Tiêu Kỳ, kỳ đà này thật biết lựa thời điểm xuất hiện. Huy đã cố ý sắp xếp cho chuyến bay này chỉ có cậu với Lucy. Vậy mà không ngờ vật cản lớn nhất lại ngang nhiên phá hỏng mọi chuyện. Chuyến đi này chỉ có nhân viên công ty, Tiêu Kỳ xuất hiện chỉ có thể là do ông Vĩnh cố tình sắp xếp. Có thêm cô ta, chuyến đi chơi này chưa đi đã biết hỏng rồi.
...........................
Mọi người nhận phòng, sắp xếp một số đồ đạc rồi kéo nhau ra biển.
Chị em nhân viên được dịp diện mấy bộ bikini mát mắt. Nổi trội nhất chính là cô nàng Tiêu Kỳ. nổi nhất không phải vì thân hình cô ta đẹp đẽ gì, thậm chí ngực với mông nếu không cố tạo dáng thì chẳng phân biệt đâu là trước đâu là sau. Cô ta diện bộ bikini đỏ chót, tích cực khoe thân, tạo dáng, lượn lờ bên cạnh Huy.
Nhưng trong lúc Tiêu Kỳ không để ý, đã không thấy Huy đâu nữa. Cô ta không biết là Huy chỉ chờ cơ hội tìm đường thoát thân.
Đang đi dạo trên biển, Huy bắt gặp Hạ Vy đang say sưa chụp ảnh.
Lúc Hạ Vy xoay ống kính trúng ngay cậu, cô giật mình một cái, đưa máy xuống, khẽ mỉm cười.
- Đến biển để chụp hình thôi sao?-Huy bước đến gần Hạ Vy hơn.
- Chụp hình là sở thích của em. Với lại... em không thích biển cho lắm.
Huy nhìn Hạ Vy, phút chốc lại nhìn trời nắng, chậm chạp nói.
- Không phải là vì sợ đen da sao?
Hạ Vy nghe xong mỉm cười, ngây ngô đưa tay gãi gãi đầu. Cô thừa nhận, Huy nói không hề sai tí nào, cô thực sự chính là sợ đen da nên không xuống biển, từ nhỏ cô đã biết quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân rồi.
Hai người cứ đứng đó nhìn ra biển, thi thoảng nói chuyện. Tiếng sóng xô vào bờ nghe thật êm tai. Bất chợt, một tiếng kêu từ xa phá hủy bầu không khí tốt đẹp.
- Vĩnh Huy!!!-Tiêu Kỳ vừa nói lớn, vừa chạy về phía này.
Huy nhanh chóng xoay người cất bước trước khi con nhỏ rắc rối kia kịp tới nơi. Thấy Tiêu Kỳ còn hơn thấy ma.
Hạ Vy lặng người một lúc, mấy chục giây sau cô phì cười. Cô nghe được câu nói thầm khi Huy trước lúc rời đi “Ai trả con nhỏ phiền toái này về hành tinh của nó đi!”
....................................
Buổi tối...
Mọi người tập trung làm một buổi tiệc dưới nhà hàng của khách sạn.
Tống Tiêu Kỳ nhất định dành ngồi bên cạnh Huy. Cô ta vẫn cái bộ dạng khiến người khác ghét bỏ, mặt cao ngạo, xem đám người trước mặt không có nửa điểm tồn tại trong tầm mắt. Cô chỉ nhìn mỗi Huy và cảnh giác với Lucy ở bên cạnh.
Gần đây cô ta cũng nghe không ít chuyện về Lucy với Huy. Cô ta cũng đã có lần nói chuyện riêng với Lucy, lấy lời lẽ có ý cảnh cáo Lucy. Nói Lucy không được đến gần Huy, nói Huy là của cô, là chồng chưa cưới của cô. Lucy nhìn cô, nụ cười khẽ nhếch, không nhanh không chậm nói “Vĩnh Huy có vợ rồi, tên cô ấy là Pie. Cô tuyệt đối sẽ không chen vào được”. Cô lúc đó giận đỏ mặt, hất mặt, trừng mắt nhìn Lucy “Tôi không chen được, cô càng không có cửa”. Lucy không nói, duy trì nụ cười, rời đi.
Bây giờ Tiêu Kỳ vẫn còn uất ức vụ Lucy có ý xem thường cô ta. Càng tìm cách tránh cho Lucy ngồi cùng Huy. Hành động này của cô ta trong mắt mọi người chẳng khác gì đứa trẻ chưa lớn, tranh giành một món đồ chơi.
Lucy trước thái độ phơi bày rõ ràng của Tiêu Kỳ, duy trì gương mặt thanh lệ, nụ cười trang nhã, ý tứ không thèm chấp với cô ta. Trong lòng cô có một suy nghĩ “Nha đầu! Cô lấy tư cách gì đấu với tôi đây? Kẻ thứ ba khiêu chiến với vợ cả, chính là tự tìm chỗ chết”
Đám nhân viên này tuy trong rất ghét con nhỏ ngang ngược Tiêu Kỳ kia, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện, cái này người ta gọi là kỹ năng giao tiếp tốt.
Ăn uống đến gần mười giờ, mọi người lác đác chia nhau ra. Kẻ uống rượu, người nói chuyện phiến, mãi vẫn không chịu rời đi.
Đứng ngắm cảnh đêm của biển, gió biển thổi nhè nhẹ làm con người ta khẽ rùng mình. Bên trong ồn ào náo nhiệt, bên ngoài bình lặng thanh tĩnh, hai khung cảnh đối lập nhau.
- Trời đêm đẹp quá nhỉ?-Lucy cầm ly nước trái cây đến bên cạnh Hạ Vy, nhẹ nhàng cất lời.
Hạ Vy quay đầu sang nhìn, liền thấy gương mặt xinh đẹp từ góc nghiêng của Lucy. Cô bất giác nhớ đến chuyện lúc nãy trên bàn ăn.
Lúc nãy, Lucy múc một muỗng súp định đưa lên miệng, Huy đã vội vàng ngăn lại, nói “Món đó có tôm”. Lời Huy vừa phát ra đã gây không ít sự chú ý. Mọi người thì thầm nói “Huy quan tâm Lucy, nhất định tin đồn tình cảm là thật rồi”.
Riêng cô lại hiểu hàm ý lời của Huy không chỉ là quan tâm, mà là thấu hiểu, thấu hiểu như thể quen thuộc từ lâu. Huy biết Lucy không ăn được tôm? Tại sao?
Cô lại nhớ đến Pie... năm đó vì muốn trêu Pie, Huy đã lấy tôm xay nhuyễn làm bánh, kết quả làm Pie bị nổi mẫn đỏ khắp người. Cô hỏi Huy vì sao Pie ăn tôm mà bị như vậy, cậu ta cười đáp “Pie bị dị ứng với tôm, ăn vào sẽ bị nổi mần đỏ”. Tình cảm của Huy dành cho Pie quả thực khiến cô hâm mộ. Nếu cô có được một chút quan tâm của cậu, đã là vui vẻ đến ngủ không được.
Nhưng tiếc là, ngay cả đến rượu là thứ duy nhất cô dị ứng, Huy cũng không biết, cũng không quan tâm.
- Mặt tôi dính gì sao?-Lucy thấy Hạ Vy nhìn mình chằm chằm, cất giọng hỏi.
Hạ Vy thoáng giật mình, đem suy nghĩ trong đầu vứt bỏ, lại quay mặt nhìn ra biển.
- Cô Lucy thích anh Huy không?
- Thích một phần, ghét hai phần-Lucy nhấp một ngụm nước, khẽ nhếch môi. Trong đầu cô giữ lại câu tiếp theo “Yêu hết mấy phần còn lại”, câu này không thể nói ra cho Hạ Vy nghe được, chỉ nên để lại trong lòng.
- Tại sao?-Hạ Vy lại hỏi tiếp.
- Thích là vì anh ta làm việc rất tốt. Ghét là vì anh ta suốt ngày bảo tôi làm việc rất nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi. Là một tên bạo vương!-Lucy rất tự nhiên đáp lời. Bất chợt suy nghĩ, suốt thời gian gần đây, cô cứ bị cậu ta “điều động” lúc ban đêm, làm việc thêm giờ không tính lương. Thật đúng là bạo vương mà.
Hạ Vy trầm ngâm không nói. Lucy cũng từ từ nhấp một ngụm nước trái cây, yên lặng ngắm trời đêm.
Vào lúc này, ở trong phòng Huy xảy ra chuyện.
- Cô... cô bỏ gì vào rượu?-Huy mặt mày giận dữ, chỉ tay về phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ nở nụ cười kiều diễm, từ từ bước đến chỗ Huy, áp sát thân mình vào người cậu.
- Em có bỏ gì đâu chứ!-Tiêu Kỳ đưa tay chạm vào gương mặt anh tuấn, ngón tay khẽ khiêu khích bờ môi của cậu-Là do trong lòng anh vẫn luôn yêu thích em, có phải không?
- Cô im miệng!!!-Huy dùng hết lực hất tay Tiêu Kỳ, làm cô ta loạng choạng xuýt ngã. Toàn thân cậu như có một luồng nhiệt, nóng đến kinh người. Đầu óc cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Cậu cố gắng chống đỡ, nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt chứa tia máu trừng trừng nhìn về phía Tiêu Kỳ-Cô cút ra ngoài cho tôi!
Tiêu Kỳ đứng vững trở lại, cau mày nhìn Huy. Cô ta đã tính toán từng bước hoàn hảo đến thế này, sao có thể vì lời nói của Huy mà giận dỗi bỏ đi được.
Kế hoạch bỏ thuốc vào ly của Huy, khi thuốc gần phát huy tác dụng, dụ cậu ta trở về phòng, cuối cùng thành hay bại là ở thời khắc này. Cô không tin mình không có bản lĩnh khiến một người đang mụ mị từ chối mê hoặc. Nhất là khi thuốc đang phát huy tác dụng tốt thế kia...
Tiếp...