Công Chúa Yêu Phò Mã

Chương 17: Chương 17




Mới vừa đi qua quãng đường vô cùng lầy lội, nàng rất may mắn, sau khi Phúc Trọng chuẩn bị ngựa cho nàng thì mưa đã tạnh, Uý Vân sáng sớm đã đội mưa ra ngoài, chỉ là.....

Hắn có thể thay đổi y phục ở ngoài bãi cỏ.

Nàng cẩn thận thúc ngựa đi chậm rãi, không muốn khi gặp được Uý Vân thì quần áo đã đầy bùn đất, hôm nay nàng trang điểm vô cùng xinh đẹp, nàng không muốn biến thành một con tiểu quỷ lấm lem.

Tiểu quỷ! Suy nghĩ này làm Nhạc Bình nhíu nhíu mày, Uý Vân luôn gọi nàng như vậy, nàng không thích hắn gọi nàng là tiểu quỷ.

Nàng nhìn quanh bãi cỏ cũng không thấy người kia, Nhạc Bình thúc ngựa phóng đi trên cỏ. Đây là địa bàn của Uý Vân, là đất của hắn, Nhạc Bình luôn có cảm giác an toàn, chỉ cần.....

Chỉ cần không vượt qua biên giới, Uý Vân thường cảnh báo nàng không được phạm vào lãnh địa của người khác, có phiền toái hắn tự mình đảm đương được, không cần phải trêu chọc người khác.

Nói gì chứ?

Hắn rõ ràng là coi nàng như kẻ lúc nào cũng mang lại phiền toái cho người khác, lúc nào cũng tự tiện quyết định, bá đạo không coi ai ra gì.

“Cứu mạng..... Cứu mạng.....”

Có người cần cứu giúp? Nàng trời sinh lòng nghĩa hiệp, khiến nàng lập tức hành động. Nhạc Bình phóng ngựa qua hàng rào, hướng về phía giọng nói yếu ớt kia mà phi đến.

Một cô gái ngã dưới đất, Nhạc Bình không chút nghĩ ngợi mà cho ngựa chạy về trước, sau khi dừng ngựa trước mặt cô gái, vươn tay ra:

“Lên đây với ta.”

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng bắt lấy tay nàng, Nhạc Bình dùng lực kéo người đó lên phía sau ngựa, nàng giống như một con gà mái đang bảo vệ gà con.

“Xin lỗi, làm dơ y phục của cô.” Cô gái xin lỗi. “Ta đang trên đường đào tẩu, bị ngựa hất xuống đường, con ngựa cũng chạy mất rồi.”

Nhạc Bình không quan tâm nhìn xuống bộ quần áo mà nàng vẫn luôn cố gắng giữ cho sạch sẽ, “Không sao, bẩn thì cũng bẩn rồi, dù sao cũng có thể tắm mà.”

Nàng quay đầu nhìn cô gái, mặt mũi nàng dính đầu bùn, không thấy rõ dung mạo, nhưng Nhạc Bình thấy trên khuôn mặt nàng có những đường viền hoàn mĩ, nói chuyện cũng rất có lễ giáo, vừa nhìn là biết con gái nhà lành.

“Ta là Nhạc Bình,” Nàng giới thiệu trước, “Có chuyện gì vậy?”

Người phía sau như chợt nhớ ra chuyện gì, đột nhiên thúc giục Nhạc Bình:

“Xin lỗi, có người phía sau đuổi theo ta, cô có thể giúp ta trốn thoát không?”

“Người đang đuổi theo cô?” Nàng chậm rãi nói, “Cô yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho người khác khi dễ cô.” Nàng hét một tiếng, con ngựa phóng đi, “Ta ở chỗ Tuấn Vương, ngài sẽ che chở cho chúng ta.”

Nhưng sức nặng của hai người khiến cho động tác của con ngựa chậm lại một chút, trong khi đó đoàn người đuổi theo phía sau cưỡi trên con tuấn mã thiện nghệ hơn của các nàng rất nhiều, rất nhanh sau đã nghe thấy tiếng vó ngựa bên tai.

“Nguy rồi.” Nhạc Bình giật dây cương, muốn bỏ lại đám truy binh phía sau.

“Đuổi tới rồi.” Giọng nói của cô gái như đang khóc.

“Không sao, chúng ta chỉ cần đi một quãng nữa, sẽ tới lãnh địa của Uý Vân, chỗ đó sẽ có người giúp chúng ta....” Nàng thở hồng hộc nhìn về phía hàng rào phía trước, “Chỉ cần vượt qua hàng rào kia....” Thanh âm chợt ngừng lại.

Một con ngựa cơ hồ có thể sánh với “Cuồng phong” của Uý Vân phóng qua đầu hai nàng, dừng lại chắn phía trước hàng rào. Con ngựa to lớn rất giống Cuồng

Phong, ngoại trừ ký hiệu màu trắng trên đầu. Ký hiệu màu trắng ấy làm nó giống hệt như một ác ma, mà chủ nhân của nó....

Lão Thiên, ác ma quả thật đã xuất hiện trước mặt nàng.

Nhạc Bình cố gắng kềm nén sự hoảng sợ của con ngựa, nếu nàng không nghĩ ra cách, nó sẽ hất cả hai nàng xuống đất, nàng cũng không nên giống nó, bị kẻ ác ma và con ngựa của hắn làm cho sợ hãi.

“Tránh ra!” Nhạc Bình dũng cảm hô lên, cô gái phía sau co rúm lại dựa vào nàng, khiến nàng sinh ra tình cảm mẫu tử, tự cảm thấy phải che chở, bảo vệ nàng ấy không bị ác ma hạ độc thủ.

“Ngươi là ai?” Thanh âm lạnh như băng, trầm thấp.

“Ngươi muốn hỏi danh tính người khác, hẳn phải xưng tên mình trước!” Nhạc Bình khinh thường trả lời hắn.

Sự giận dữ xẹt qua mặt hắn, Nhạc Bình sợ run người, “Ngươi đừng tưởng ngươi nổi giận, ta sẽ bị ngươi hù dọa, ta đã lớn lên trong sự hù dọa của kẻ khác rồi.” nàng hít sâu một hơi, “Tránh ra.”

Hắn dùng giọng nói như vọng tới từ địa ngục nói với nàng:

“Muốn ta tránh ra cũng được,” Hắn chỉ cô gái phía sau nàng, “Ngươi để nàng lại, sau đó ngươi có thể đi.”

“Ta là loại người này sao?” Nhạc Bình hung ác nhổ một bãi nước miếng, “Hừ! Ngươi là đồ hạ lưu bại hoại, muốn đối phó với tiểu cô nương này thế nào? Ta sẽ không để ngươi làm điều đó, ta muốn đưa nàng đi, xem ngươi ngăn cản ta thế nào!”

“Ta có thể bắt ngươi làm gì bây giờ!” Hắn cho ngựa đi vòng tròn xung quanh nàng, con ngựa Nhạc Bình cưỡi chấn kinh ngẩng chân trước, hất cả hai nàng xuống bãi bùn nhão, “Ta muốn làm gì thì sẽ làm như vậy, để xem ngươi ngăn cản ta thế nào?”

“Ta thấy….” Cô gái phía sau kéo vai Nhạc Bình, “Cô để mặc ta, ta sẽ trở về với hắn.” Nàng sợ hãi nói.

“Đừng sợ!” Nhạc Bình vỗ vỗ tay nàng, “Ta sẽ bảo vệ cô, chúng ta không cần sợ hắn.”

“Cút mau!” Hắn gầm lên, “Nếu ngươi còn nhiều lời, ta sẽ giết ngươi.”

“Ngươi thử xem xem.” Nhạc Bình không biết sợ ưỡn ngực.

“Không, hắn thật sự sẽ làm đấy.” Cô gái vội vã kéo tay Nhạc Bình, “Nhạc Bình, ta nghĩ ta đi cùng hắn là được, hắn sẽ không hại ta đâu, chờ sau này có cơ hội…. Chúng ta có thể gặp lại, ta sẽ đi cùng cô….”

Hắn âm sâu cười:

“Nàng muốn đi với nàng ta? Tốt lắm, bây giờ ta sẽ giải quyết nàng ta.” Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, “Ta sẽ không mềm lòng.” Hắn đặt kiếm lên yết hầu Nhạc Bình, “Ngươi muốn làm anh hùng thì trước hết nên biết tự lượng sức mình.” Thanh kiếm lạnh như băng làm Nhạc Bình run rẩy.

Nhạc Bình tức giận đến mức quên sợ hãi, không lùi bước hét lớn:

“Ngươi là kẻ tiểu nhân khi dễ người yếu thế…”

Hắn mặt không đổi sắc giơ kiếm lên định hạ xuống, quả thật không chút lưu tình, ngay cả con mắt cũng không đảo qua, mà đúng lúc nguy kịch ấy…..

“Dừng tay.” Có người hô lớn, thanh âm dường như rất giống Úy Vân, trong lúc hỗn loạn, Nhạc Bình mơ hồ ý thức được …. Thanh âm Úy Vân chưa từng hoảng hốt như vậy; không sai, chính là hoảng hốt.

Người nọ võ công hiển nhiên thập phần cao cường, bởi cơ hồ lúc kiếm đã chém tới Nhạc Bình còn kịp thời thu thế, lưỡi kiếm tà tà dừng lại ngay gần người.

Sự thật hiện ra trước mắt, lúc này Nhạc Bình mới phát hiện mình đã bước gần đến cửa địa ngục thế nào, kẻ này đúng là Ma vương giết người không chớp mắt.

Một con hắc mã thần tuấn khác từ đằng xa phóng tới, cho dù xa như vậy, Nhạc Bình cũng có thể nhận ra đó là Úy Vân và Cuồng Phong, nàng không nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng…. Cam đoan là sẽ không dễ chịu gì.

“Úy Vân?” Hắn cũng nhận ra.

Nhạc Bình vui sướng kéo tay cô gái phía sau, “Yên tâm đi, chúng ta được cứu rồi.”

Cô gái khổ sở nhìn Úy Vân đến gần, “Ta thấy chuyện này cũng không có lạc quan như vậy, có thể càng khó khăn hơn rồi.”

Úy vân lướt qua hàng rào, con ngựa dừng lại bên người kia, ác ma chính là ác ma, con ngựa như sứ giả của ác ma không hề nhúc nhích, không chút kinh hoảng.

“Úy Vân….” Nhạc Bình vui sướng chạy về phía trước, Úy Vân cao cao trên lưng ngựa, nàng vẫy vẫy bàn tay dính bùn, lau tay vào y phục của mình, “Ta….” Nàng có thật nhiều điều muốn nói.

“Câm mồm!” Hắn không đổi sắc gầm nhẹ, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, “Âu Dương, có thể nể mặt ta tha cho nàng không.” Hắn nói với nam nhân kia.

Bọn họ biết nhau? Nhạc Bình nhìn hai nam nhân, bọn họ còn giống như có chút giao tình, ngay cả ngựa cưỡi cũng giống nhau.

Người nam nhân tên Âu Dương nói:

“Người của ngươi?”

Úy Vân chỉ đơn giản gật đầu.

“Vậy ngươi nên cam đoan là nàng ít gây chuyện đi một chút.” Hắn lãnh khốc cười, “Được rồi, nếu là nữ nhân của ngươi, ta đương nhiên không thể làm khó nàng, ngươi đưa nàng đi đi!” Hắn nhìn Nhạc Bình, “Ta không thấy ký hiệu của ngươi, không biết sự tồn tại của nàng.”

Nhạc Bình trong mộng cũng không ngờ rằng, chuyện này sao lại như vậy?

“Úy Vân, ta không thể bỏ đi như vậy, ta phải bảo vệ nàng, chúng ta phải đưa nàng đi cùng….”

“Câm miệng.” Hắn nói, “Chính nàng mới phải cầu khẩn Bồ Tát, trước hết phải tìm cách bảo vệ mình, đừng có xen vào chuyện của người khác, về phần….” Hắn hờ hững đảo mắt qua cô gái vẫn ngồi dưới đất, “Về phần Quận chúa Nguyệt Quang…. Cũng không đến phiên nàng quản, đó là trách nhiệm của Âu Dương.”

“Quận chúa Nguyệt Quang?” Nàng há to mồm, “Nàng là quận chúa Nguyệt Quang?” Nàng ta là một quận chúa?

Nam nhân tên Âu Dương lạnh lùng nói:

“Có gì lạ sao? Đầu năm nay một thiên kim tiểu thư được chiều chuộng cũng thích ngồi bên đường như một kẻ hành khất.”

Những lời này là sao vậy? Ngữ khí của kẻ này và Úy Vân cũng không khác nhau lắm.

“Ta đã nói với cô mà! Chuyện này không có lạc quan như vậy, bọn họ căn bản là cá mè một lứa.” Cô gái nói.

Úy Vân đùa cợt:

“Ta đã rút kinh nghiệm, sẽ không đi nhặt cái gì ven đường nữa, bất kể là người hay vật.”

Trong lòng Nhạc Bình co rúm lại một chút, nhưng trời sinh tính lạc quan, rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói với quận chúa Nguyệt Quang:

“Không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp cô, cô không nên nản chí, ta sẽ bảo vệ cô, hắn không có quyền….”

“Ai nói ta không có quyền?” Hắn lãnh khốc nói với Úy Vân: “Tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng đưa nữ nhân này đi, bằng không ta sẽ không thể khống chế mình, không cần vì một nữ nhân mà phá vỡ nghị tình của chúng ta nhiều năm qua.”

“Được.” Úy Vân đồng ý, “Ta cũng cho là thế.” Hắn kéo Nhạc Bình lên ngựa, sau đó chỉ vào con ngựa của nàng, “Con ngựa này để lại cho Nguyệt Quang quận chúa cưỡi.”

“Không cần, ngươi đã cho ta một con tuấn mã rồi, ta không muốn thiếu thịnh tình của ngươi nhiều quá.” Hắn khom lưng khẽ vuốt gáy con ngựa, “Ma Vương thật sự là hảo mã, cũng khó trách….” Hắn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Có huyết thống của Cuồng Phong! Ngươi tuyển ngựa không thể chê được.” Ánh mắt hắn đảo qua Nhạc Bình, “Nhưng mà…. Nữ nhân thì không được như vậy, theo như ta thấy, ánh mắt của ngươi có vấn đề.”

Cái gì? Ngựa của ác ma kia là do Úy Vân tặng? Hắn lại cùng kẻ kia có mối nghị tình sâu như vậy?

“Ta đồng ý với ngươi.” Úy Vân cười cười, “Ngươi cũng đừng trách ta khách khí, con ngựa này tuy kém Ma Vương, nhưng cũng là hảo mã, coi như lễ vật tạ lỗi của ta!”

Nhạc Bình không nhịn được mở miệng:

“Úy Vân….”

“Câm miệng!” Hắn thô lỗ gầm nhẹ, “Nếu nàng có thể yên tĩnh chốc lát, ta sẽ thập phần cảm kích.” Hắn kéo dây cương, thúc Cuồng Phong xoay người phóng đi.

Nhạc Bình không cảm giác được hào khí phía sau nàng, cũng không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Úy Vân, hắn ra roi thúc Cuồng Phong bay vọt qua hàng rào, thân thể cứng ngắc ôm chặt lấy nàng.

Đột nhiên Úy Vân dừng ngựa, tức giận nói:

“Xuống ngay.”

Chuyện này cũng không khó, nếu Úy Vân không giữ chặt nàng như vậy, Nhạc Bình toàn thân dính đầy bùn, đã sớm nhảy xuống khỏi ngựa.

Úy Vân sau đó cũng xuống ngựa, lúc này nàng mới phát hiện, họ đang ở trên bãi cỏ, vừa rồi nàng quá chú ý vào cảm xúc của Úy Vân mà không nhìn đường.

Nàng xoay người đối mặt với hắn, trong mắt Úy Vân hiện lên một ngọn lửa tối tăm, đôi mắt chết chóc, làm Nhạc Bình không thể không cảnh giác.

“Chết tiệt, nàng không thể giữ cho mình rời xa nguy hiểm được sao?” Hắn giận dữ lay vai nàng.

Hắn như vẫn nhìn thấy cảnh Âu Dương cầm kiếm đưa lên trước mặt nàng. Nếu hắn tới trễ một bước? Nếu Âu Dương không kịp thu thế kiếm? Mạng nhỏ này của Nhạc Bình đã….

Úy Vân nghĩ đến đây, máu dường như đông lại.

Nhạc Bình sáng suốt không mở miệng, bởi vì nghĩ mình mà phát ra âm thanh, chắc chắn sẽ chọc giận Úy Vân.

Mắt hắn khiến người ta sợ hãi, “Đồ ngốc, nàng có thể đã bị giết, nàng có biết không?”

“Hắn không có quyền….” Nàng còn chưa nói đã phải ngừng lại.

Hắn trợn mắt quát:

“Đó là địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì thì làm, hắn có quyền tuyệt đối ở đó….”

“Nhưng mà Nguyệt Quang….”

“Nguyệt Quang quận chúa là trách nhiệm của hắn, nàng mới là không có tư cách can thiệp.” Hắn ác thanh ác khí nói.

“Ta….” Nàng ủy khuất mở miệng nhưng lại không nói ra được, mũi cay cay khổ sở.

Nàng vừa thoát khỏi cái chết ngay trước mắt, mà Úy Vân một chút an ủi cũng không có, vẫn còn hung hăng mắng nàng, hơn nữa…. còn bóp tay nàng đến đau nhức.

Nàng dùng sức thoát khỏi tay hắn, xoay người muốn rời xa hắn, hắn có thể ở đây tức giận đến tối, nàng phải đi về, coi như tự mình đi cũng được.

Hắn đi theo sau nàng, kiên quyết xoay nàng đối diện với hắn, sau đó dùng sức bóp tay nàng, “Nàng không được đi.” Thanh âm của hắn rất trấn định, hai tay lại nắm chặt tay nàng, thân thể cứng ngắc.

Nhạc Bình bị biểu hiện khác thường của hắn làm cho sợ hãi. “Chàng sao vậy?”

“Lão Thiên!” Thanh âm của hắn run rẩy, hắn nhắm mắt lại, Nhạc Bình không cách nào tin được, Úy Vân thật sự đang run rẩy, hắn mở mắt, bên trong đầy mệt mỏi.

“Chàng mệt à?” Nhạc Bình lập tức quên cảm giác đau đớn trên tay, dùng tay xoa mặt hắn, “Chúng ta tới kia nghỉ ngơi một chút.” Lúc này nàng mới phát hiện toàn thân hắn đều ướt, “Từ sáng đến giờ chàng chưa thay quần áo ướt sao? Sao lại coi thường sức khỏe như vậy? Chàng có thể bị bệnh.”

Hắn bạo phát, đột nhiên gắt gao ôm nàng, cả người kịch liệt run rẩy, Nhạc Bình bị ôm đến đau xương sườn, hắn dường như sợ hãi sẽ có người đem nàng từ trong ngực hắn đi, có lẽ vận mệnh thật sự sẽ như vậy.

Khi nàng còn chưa hiểu chuyện gì, đôi môi lạnh giá của Úy Vân bao phủ miệng nàng, hai tay càng lúc càng ôm chặt nàng hơn, phảng phất nghĩ đem thân thể nàng gắn chặt vào thân thể hắn.

Nàng không tự chủ vòng tay ôm cổ hắn, rất lâu sau đó, Úy Vân đột nhiên buông nàng ra, bỏ tay nàng khỏi cổ hắn, âm trầm nhìn nàng.

Hắn thô thanh, thanh âm thập phần không yên:

“Nếu nàng còn muốn tiếp tục ở đây ba tháng, thì an phận ở yên trong tầm mắt và phạm vi thế lực của ta, nếu ta thấy nàng còn gây chuyện, ta sẽ đem nàng trở về.” Hắn giống động vật tức giận phun khí ra từ mũi, “Mà bây giờ….” Hắn ôn nhu uy hiếp: “Ta muốn đánh cho nàng không ngồi lên được.”

“Không!” Nhạc Bình lui về sau một bước, “Chàng không thể.” Vẻ mặt của hắn không có chút hoài nghi nào, “Úy Vân…. Ta đã lớn, chàng không thể đánh ta như trước được.”

“Nàng muốn đánh cuộc bao nhiêu?” Hắn tới gần một bước.

Nàng quay đầu bỏ chạy, mà phản ứng của Úy Vân cũng không chậm, thậm chí so với nàng nhanh hơn rất nhiều, hắn bắt được nàng, ôm nàng vắt qua vai, hoàn toàn không để ý Nhạc Bình giãy dụa, sức nàng không hề ảnh hưởng tới hắn.

“Ta không muốn vào.” Nàng đập vào lưng Úy Vân, hiểu rằng một khi đã đi vào thì không tránh được bị đánh, chuyện này khiến Úy Vân tức giận như vậy sao? Tại sao mỗi khi nàng quay về đều phải chịu đựng cơn giận dữ của Úy Vân?

Úy Vân dùng chân đá tung cửa phòng, bên trong sạch sẽ không có một hạt bụi, hiển nhiên thường xuyên được quét dọn.

“Ta không muốn…. Ta không muốn, chàng thả ta ra…” Nàng dùng cả chân cả tay phản kháng, “Chàng đánh người rất đau, ta không muốn bị đánh…” Nàng oa oa kêu lên.

Úy Vân dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế, phản kháng của nàng giống như một con mèo nhỏ đang giãy dụa, “Đánh người không đau, ta làm làm gì cho phí khí lực?” Hắn nhàn nhàn nói, đặt thân thể đang giãy dụa của Nhạc Bình trên đùi, tư thế cũng thay nàng chọn rồi, cả người nàng úp xuống trên đùi Úy Vân.

“Không!” Nhạc Bình hô lên.

Hắn giơ chưởng định hạ xuống…

“Người ta đã sợ đến đau nhức rồi!” Nàng nhẹ giọng khóc nức nở: “Chàng lại còn ác tâm muốn đánh ta, không tha cho ta…”

Nghe thấy tiếng khóc của nàng, Úy Vân nhíu mày, cảm giác đau lòng từ từ che đi sự phẫn nộ, hắn chậm rãi đánh xuống, bàn tay không chút lực, nhẹ nhàng đặt trên lưng nàng.

Nhạc Bình vốn dĩ nhắm mắt đợi chờ cơn đau đớn, nhưng cảm giác thoải mái bất ngờ làm nàng càng khóc nức nở, vai rung lên không ngừng.

“Đừng khóc.” Úy Vân rên rỉ một tiếng, “Đừng khóc.” Hắn đung đưa nàng trong ngực, như đang an ủi một tiểu hài tử, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Ta không đánh nàng nữa, ta sao có thể đánh nàng được.”

Nàng ở trong lòng hắn khóc nức nở:

“Ta chỉ muốn sớm gặp chàng, nên mới đến bãi cỏ tìm chàng, mới nghe thấy tiếng Nguyệt Quang quận chúa cầu cứu.”

“Ta biết nàng không cố ý.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhưng thanh âm của hắn lại vô cùng thô ráp.

“Người kia muốn giết ta….” Nàng cảm giác tay hắn nắm chặt, “Ta thiếu chút nữa bị giết, chàng lại còn hung dữ với ta….”

“Là ta ngu ngốc.” Ôm chặt nàng hơn, Úy Vân xoa xoa lên khuôn mặt Nhạc Bình, “Tại ta nóng giận.” Hắn thấp giọng an ủi nàng.

Nhạc Bình đưa đôi mắt ướt át nhìn Úy Vân, như một tiểu cô nương đáng thương.

“Được rồi!” Hắn phì cười, “Ta trở thành kẻ ức hiếp người yếu thế rồi.”

Nàng ủy khuất bĩu môi:

“Vốn là vậy”.

Úy Vân đem nàng trong lòng đặt xuống đất, vững vàng đỡ lấy nàng, sau một lúc nhẹ giọng nói:

“Hiển nhiên ta không có cách nào tránh cho nàng không gặp nguy hiểm, hôm nay là một ví dụ, nếu ta đến muộn một chút….” Hắn muốn khóc không thành tiếng, dừng lại, “Nàng có biết tình hình hôm nay nguy hiểm thế nào không? Nàng nên cân nhắc năng lực của mình trước khi đi hành hiệp trượng nghĩa…” Hắn đỡ tay nàng có chút run rẩy, “Ta sợ hãi, cảm giác mình dường như muốn chết, nàng không nên vì bất kì cái gì mà mạo hiểm nữa…” Thanh âm của hắn khàn khàn, gần như nghẹn ngào, “Chỉ cần ta đến muộn một chút, nàng gần như một cơ hội sống cũng không có…. Đáng chết!” Hắn liều mình hít thở sâu, tâm tình hỗn loạn.

Thống khổ, Nhạc Bình cảm thấy Úy Vân hoàn toàn thống khổ, nàng không muốn khiến Úy Vân đau đớn, nàng giãy dụa thoát ra khỏi Úy Vân, ôn nhu xoa mặt hắn, “Xin lỗi, ta làm chàng thương tâm như vậy.”

“Nàng nên tự bảo vệ mình.” Hắn kích động nói.

Nàng đột nhiên hiểu được sự tức giận của Úy Vân, tất cả chuyện này chỉ có một cách giải thích…

“Chàng yêu ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn Úy Vân, khuôn mặt nhỏ như sáng bừng lên.

Úy Vân cứng đờ, “Ta không yêu nàng.”

“Chàng còn nói chàng không yêu ta, từ ánh mắt chàng, lời của chàng, ta xác định chàng yêu ta.” Nàng không thay đổi ý kiến.

Chiếc mặt nạ lãnh khốc lại trở về trên khuôn mặt Úy Vân, hắn sẽ không yêu thương ai.

“Ta không thích vật gì,” Hắn tăng thêm ngữ khí, “Càng không thể yêu nàng, nàng nên từ bỏ thứ ảo tưởng này đi, hết thời gian thì theo ca ca nàng về nước đi.”

“Nhưng mà….”

Úy Vân tức giận cắt ngang:

“Ngàn vạn lần đừng lầm tưởng ta yêu nàng!”

Trên mặt nàng vẫn phát ra ánh hào quang, bất kể hắn nói thế nào, nàng cũng cho rằng hắn yêu nàng, “Ta không bức chàng, sớm muộn cũng có ngày chàng thừa nhận chàng yêu ta.” Nàng càng ôm sát hắn, “Một ngày nào đó chàng có thể đối mặt thực tế, chàng đã yêu ta, ta sẽ kiên nhẫn chờ chàng.” Nàng kiên định nói: “Ta hiểu rõ chàng, Úy Vân, chàng không thể lừa gạt mình lâu nữa đâu.”

Úy Vân thô lỗ đẩy nàng ra, khiến Nhạc Bình va vào bàn.

Hắn kìm nén cảm giác đau lòng, dùng thái độ thờ ơ nói với nàng:

“Có lẽ ta không thể ngăn cản nàng gây phiền toái…” Hắn dùng tay móc trong người ra một vật, “Nhưng lần tới nếu gặp phải chuyện thế này…. Đem theo cái này.” Hắn nhét vật kia vào tay Nhạc Bình, thì ra là chiếc lệnh bài nàng đã trả lại hắn, “Ít nhất nếu có chuyện giống như với Âu Dương, có thể ngăn họ giết chết nàng.” Hắn châm chọc cười, “Mặc dù ta cũng không thể chỉ trích họ nếu họ làm thế.”

Nàng ghét hắn nói vậy, Úy Vân đã đem tâm tư của mình giấu sâu trong lòng.

Nhưng hôm nay có tiến triển mới. Nhạc Bình thế nào cũng không nghĩ lại có kết quả này, có lẽ…..

Chuyện này còn muốn cảm tạ Ác ma!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.