Nàng đã chết sao?
Thì ra chết là cảm giác này, Nhạc Bình như đám mây bị dẫm nát, nàng nhất định đã bị đưa tới nơi cực lạc, nàng không nên nghi hoặc, Nhạc Bình biết rất rõ….
Nàng là một người tốt.
“Bao lâu nữa nàng mới tỉnh lại?”
Thanh âm ngọt ngào rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu, Nhạc Bình dùng hết sức lực muốn mở mắt.
Khi sự mông lung dần dần qua đi, trước mắt nàng là một nữ tử xinnh đẹp, Nhạc Bình đối với nàng ta có cảm giác như từng quen biết.
“Ta….. chưa chết?” Thanh âm của nàng như hạt cát bị bánh xe nghiền nát.
Cô gái hiếu kỳ nhíu mày:
“Sao vậy? Hình như cô rất thất vọng.”
Nhạc Bình cười cười với ân nhân cứu mạng, nhớ tới đám thị vệ của nàng, “Bọn họ….”
“Những người đi cùng cô?” Nàng nhăn nhăn mũi, “Chúng ta đến hơi muộn, họ bị thương rất nặng, có thể phải nghỉ ngơi cả tháng.” Nàng khinh thường bĩu môi, “Chỉ có điều bọn cường đạo này mệnh không có tốt như vậy.”
Nàng lại hình dung ra kết quả của họ.
Ý của nàng ấy là… họ được cứu rồi? Nhạc Bình vui mừng nhắm mắt lại.
“Đừng, sao cô lại ngủ?” Cô gái nóng lòng nói, “Đại phu mau xem nàng thế nào, bằng không đừng trách ta.” Giọng nàng đầy uy hiếp.
Trong cơn mê màng, nàng nghe giọng đại phu truyền đến:
“Quận chúa, người an tĩnh chờ có được không, uy hiếp bức bách như vậy rất khó chuyên tâm, biết không?”
Nàng là….. Nhạc Bình chìm dần vào cõi mộng.