Úy Vân và Âu Dương đi ngựa đến nửa đường, mắt thấy phía trước có một con ngựa điên cuồng lao đến, cát bụi cuồn cuộn phía sau.
“Con ngựa kia điên rồi.” Úy Vân đạm đạm nói.
Sắc mặt Âu Dương thay đổi:
“Điên là người không phải ngựa, ta nhất định không nhìn lầm.”
“Nguyệt Quang quận chúa?” Úy Vân cũng thấy rõ nàng.
“Chính là nàng.” Âu Dương kìm hãm con ngựa đang phóng như điên lại, “Nếu ta muốn giết nàng, trước hết phải đảm bảo nàng không bị chính mình giết trước.” Hắn lãnh khốc nói.
Hắn quát to về phái Nguyệt Quang:
“Đồ ngu ngốc này! Ai dạy nàng cưỡi ngựa chạy như điên trên đường vậy? Nàng ương ngạnh hơn người, mạng của nàng so với người ta cũng không quan trọng đúng không?”
Nguyệt Quang tựa hồ lúc này mới chú ý tới người trước mắt là ai, mắt nàng có chút cuồng loạn và khủng hoảng.
“Chuyện gì thế? Quận chúa Nguyệt Quang.” Úy Vân hỏi nàng.
“Mau….. Mau….” Nàng gấp đến độ nói không ra hơi.
“Mau cái gì?” Âu Dương ép hỏi.
Nguyệt Quang gấp đến mức phát khóc:
“Nhạc Bình….. Nhạc Bình….”
Cả người Úy Vân cứng lại.
Vẻ mặt Âu Dương trở nên ngưng trọng, “Nói rõ hơn một chút.”
“Nhạc Bình bị bệnh, ta phải cứu nàng, mau tìm đại phu tới….”