Công Chúa Yêu Phò Mã

Chương 5: Chương 5




Úy Vân tới rồi, Nhạc Bình bối rối nghĩ. Đêm nay cả phương các bị một vị khách lạ bao hạ, nàng không cần đoán cũng biết là Úy Vân, chỉ là…

Nàng không ngờ hắn sẽ nhanh như vậy, nàng mới đến đây vài ngày mà thôi; Bất quá đây đúng là tính cách Úy Vân, một khi hắn đã quyết định điều gì, tuyệt đối không bao giờ trì hoãn.

Ông trời ơi, nàng phải khẩn trương hơn nữa. Nhạc Bình run rẩy cảnh giác. Nàng khẳng định Úy Vân đã gặp nàng thì ý nghĩ đầu tiên của hắn chắc chắn là bóp chết nàng.

“Thải Nghê cô nương, khách tới rồi”

Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn tú bà Từ ma ma. Việc nàng tìm được phương các đều nhờ bà chiếu cố, nhờ bà chăm nom cẩn thận. Nhạc Bình bây giờ có thể hiểu tại sao tẩu tẩu của nàng và Vụ Nghê tỷ tỷ thích bà như thế.

“Ma ma, ta cần phải trang điểm thật kỹ.” Nàng mềm mại đáp.

Từ ma ma gật dầu, vỗ vai nàng rồi đi ra ngoài.

Nhạc Bình nhìn qua gương, nhận thấy dung mạo nàng quả thật không chê vào đâu được… Đáng chết! Sắc mặt nàng nhợt nhạt giống quỷ quá. Nhạc Bình dùng sức miết hai gò má, gương mặt từ từ hiện lên sắc hồng thắm như hoa.

Ánh mắt nàng quá độ lượng, Úy Vân nhìn thấy có thấy nghi ngờ không? Nàng cầm lược, chải tóc đến mức không thể mềm mại hơn nữa.

Kỳ thật cái này căn bản là không cần thiết, bởi vì Thải Nghê cô nương luôn bịt kín khăn che mặt, nàng cần gì lo lắng về cái này? Có lẽ bởi nàng vẫn luôn mong được sớm gặp lại Úy Vân.

Nàng luôn nhớ hắn. Vất vả đợi đến khi mình lớn lên, Nhạc Bình muốn ở lại bên người Úy Vân, nhưng như vậy cũng không thể làm nàng thỏa mãn. Nàng muốn được Úy Vân quan tâm, trở thành thê tử của hắn.

Nàng bật cười, sau đó thu nụ cười xuống, chán nản nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương. Nàng cười quá thuần khiết, không hề giống những người đàn bà xinh đẹp thường ngày của Úy Vân.

Thử lại một lần nữa!

Nhạc Bình hơi khép mí mắt, quay đầu đối diện với gương, khẽ nhếch khóe miệng. Trên gương phản chiếu lại hình ảnh “Thải Nghê cô nương” phong tình vạn chủng, như chế nhạo người đối diện, xinh đẹp đầy tà mị.

Nàng hài lòng tươi cười, để lộ ra tính trẻ con hồn nhiên. Nàng nhớ rõ nụ cười của Úy Vân. Úy Vân khi cười luôn mang theo khí chất, một loại khí chất mà người khác không thể nắm bắt được cảm xúc của hắn.

Hắn có nghĩ nàng xinh đẹp không? Nhạc Bình sợ lộ sơ hở, sợ nàng cải trang không giống với những người đàn bà thường ngày Úy Vân vẫn triệu tới. Nếu để hắn nhìn ra, kế hoạch của nàng không thể thực hiện được, còn khi sự việc đã bại lộ, Úy Vân nhất định sẽ vô cùng tức giận.

Hắn luôn nghĩ nàng là tiểu cô nương được hắn cứu từ ven đường về, khi nàng không hài lòng thì vỗ vỗ đầu nàng, giống như đang nựng con chó nhỏ, nàng hoài nghi hắn không mong nàng lớn lên, không hy vọng nàng phát triển như một nữ nhân, cũng cự tuyệt tin tưởng rằng nàng sẽ từ một hài tử luôn tôn sùng hắn trở nên yêu thương hắn như một nữ nhân.

Vì thế nên khi phát hiện ra điều ấy, Úy Vân đã đưa nàng đi. Nhạc Bình vì tương lai của hai người, đã lên kế hoạch đầy đủ, trở về với Hạo Phong, chờ đợi thời khắc vận mệnh đem nàng trở về bên hắn…

“Thải Nghê cô nương, ra gặp khách!” Có tiếng bên ngoài vọng vào.

Vạn nhất hắn đã thành thân rồi?

Không! Nhạc Bình gõ lên đầu, chuyện đã đến mức này, nàng không thể lui được nữa. Nàng phải loại bỏ những người đàn bà khác bên cạnh Úy Vân, và trở lại vị trí vốn dĩ là của nàng. Nàng có nhiều lợi thế hơn những người khác, nàng hiểu rõ, người Úy Vân quan tâm chính là nàng.

Nhạc Bình tham lam hít một hơi, sau đó cầm khăn che mặt của Thải Nghê cô nương, dứt khoát đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.