Nàng phân vân tại sao hắn lại muốn ngồi cùng một xe ngựa với nàng, Nhạc Bình cố tình không để ý đến sự tồn tại của Tuấn Vương.
Nếu hắn đã không muốn nhìn thấy nàng như vậy, tại sao còn kiên quyết mang nàng về? Nhạc Bình từ khoé mắt liếc trộm nam nhân ngồi đối diện nàng, đầu hắn quay đi hướng khác, cùng nàng ngồi trong một xe ngựa khiến hắn khó chịu sao?
“Không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Nhạc Bình bị giọng nói bất ngờ của hắn làm sợ đến mức nhảy dựng lên, “Làm sao chàng biết?” Nàng vươn tay chỉ, chạm vào đỉnh đầu hắn, Uý Vân ngẩng đầu trừng nàng.
“Chàng.... đâu có mắt ở bên cạnh?” Nàng lẩm bẩm, lầu bầu.
Uý Vân lại quay đầu đi, “Chỉ cần tâm trạng lo lắng nàng sẽ không ngừng thở sâu.” Hắn nói: “Từ nãy đến giờ, nàng đã hít sâu hai mươi bảy lần rồi.”
Nhạc Bình nhảy dựng lên, đầu thiếu chút nữa đụng vào xe, “Chàng quá âm hiểm.” Nàng còn tưởng hắn không chú ý đến nàng.
Hắn trào phúng nói:
“Quan sát nàng thở sao?” Hắn tỉnh táo nhìn về phía trước, “Tiếng thở của nàng còn lớn hơn tiếng của người kéo xe ngựa bên ngoài, khó mà không nghe thấy.”
Nhạc Bình im lặng, bực bội nghĩ: Nam nhân xấu xa! Không cùng hắn so đo.
Hắn hơi nghiêng người, lại đối mặt với Nhạc Bình, trên tay cầm một chiếc áo choàng mềm mại, choàng lên người nàng, “Khoác áo vào.”
Nàng đẩy áo sang một bên, “Không cần, ta không lạnh.” Bởi hắn ở gần nàng như vậy, sao nàng lại có thể lạnh?
“Nàng không lạnh cũng phải, bây giờ trời đã vào thu rồi, hơn nữa.... nàng còn bốc hoả khí.”
Lửa giận loé lên trong mắt Nhạc Bình, tuy nhiên nhanh chóng biến mất.
“Chàng nhất định muốn biến ta thành kẻ ngu ngốc sao?”
“Chính nàng là người tìm phương các treo biển hành nghề, chuyện này không cần hỏi đã thấy đáp án rồi.”
Hắn có ý gì? Nhạc Bình cố gắng để không tức giận, nhưng quả thật không dễ dàng, nhưng mà...
Nàng có thể trả thù một chút.
“Được rồi.” Nàng kéo áo choàng lên người, sau đó sang ngồi bên cạnh Uý Vân, “Chỉ là ta đã đóng băng rồi, áo choàng cũng không đủ, chàng cho ta một chút hơi ấm của chàng đi.”
Nàng dựa vào người Uý Vân, cảm giác được cơ thể hắn co thắt lại, con mắt trở nên nóng bỏng mà lại cũng như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
“Nàng... thật sự lạnh?” Tình thế như bị đảo ngược, Nhạc Bình bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho run lên, Uý Vân khẽ thở dài, vươn tay trái ôm lấy nàng, “Ta thì có cả một hoả lò để giúp nàng ấm lên.” Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn hắn, có chút hiếu kỳ, “Không cần lo lắng ta sẽ xâm phạm nàng, hôm nay chúng ta vẫn sẽ duy trì mối quan hệ trước kia.” Hắn giống như trước, vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Nhạc Bình gật đầu, kìm nén sự thất vọng trong lòng.