Công Công Đón Dâu

Chương 7: Chương 7: Dụ thái thổ lộ về đối thực




Tết trong cung không thể thiếu thổi sáo đánh trống. Nhạc phường chẳng được nghỉ lễ nhưng Bát Nguyệt bảo theo thông lệ hàng năm là vào đêm mùng ba, khi các chủ tử đã ngủ, cung nữ thái giám sẽ tụ tập vui đùa coi như đón năm mới.

“Nghe tin gì chưa, thái giám trong cung Tĩnh Phi là nam nhân.”

Quế Hương đang cắn hạt dưa nhưng vừa nghe câu đó liền phấn khích. Nàng ấy muốn tiếp lời mà phải phun ra mấy lần thì miệng mới sạch hết vỏ hạt dưa, “Thật hay giả thế, hèn chi hồi trước có người nói hắn cạo râu.”

Những tỷ muội ngồi xung quanh liếc nhau rồi cười cười, “Ngươi nghe ai nói? Vu chưởng giám[1] hả?”

Sở Từ ngồi may vá trên giường, thấy mọi người cười đầy ẩn ý bèn nghi hoặc nhìn về phía Bát Nguyệt.

Bát Nguyệt vừa nhồi đầy một miệng bánh ngọt nên thở không ra hơi, nàng ấy vỗ ngực rồi rót chén trà xanh. Mồm nàng ấy nhai nhồm nhoàm khiến giọng rất khó nghe song nó lại cực vang dội.

“Quế Hương là đối thực của Vu chưởng giám.”

Trong chớp mắt, căn phòng im lìm và chỉ còn ánh nến chớp nháy. Sau đấy, cả phòng cười ầm lên.

Rốt cuộc đối thực chả phải chuyện vinh quang gì, bị nói thẳng ra vậy làm Quế Hương không khỏi buồn bực.

Đối thực?

Sở Từ dừng tay, cúi đầu nhíu mày vì không hiểu ý từ này.

Hình như có người nhìn thấu suy nghĩ của Sở Từ bèn đùa đùa mà thêm dầu vào lửa, “Là cung nữ với thái giám ngồi đối diện nhau ăn cơm, diễn vai cặp phu thê ân ái.”

Lời giải thích tuy khiếm nhã nhưng vô cùng tượng hình. Thái giám và cung nữ là hai kẻ mất tự do, ở bên nhau vì muốn tìm nơi nương tựa lẫn an ủi để cuộc sống dễ thở hơn.

Giờ Sở Từ mới hiểu tại sao quan hệ giữa vài cung nữ với thái giám quá đỗi thân mật. Vớ, túi tiền, và quần áo của thái giám đôi lúc là do chính tay cung nữ làm; nàng vốn tưởng đấy là nhu cầu tiền trao cháo múc nhưng hóa ra nó còn mang theo hàm ý này.

Tối hôm ấy, Sở Từ thấy có người cầm đèn đứng ở cửa sân khi nàng đi tiểu về; ngọn đèn bất động như đang đợi ai đó. Chẳng mấy chốc, Quế Hương đi từ trong phòng ra. Nàng ấy ngó nghiêng khắp nơi rồi lén lút chạy vào sân.

“Tiểu tổ tông, ngươi bắt ta đợi lâu quá.”

Người đến đúng là Vu Liên, vừa thấy Quế Hương là ông vươn tay sờ soạng lẫn nhéo nhéo mông nàng ấy.

Quế Hương ngầm chán ghét ông nhưng không thể phản kháng, nhờ Vu Liên mà nàng ấy mới có đãi ngộ tốt ở trong cung. Nghĩ thông suốt nên Quế Hương cũng thức thời hôn Vu Liên một cái.

Vu Liên mừng húm, động tác càng lúc càng bạo dạn. Một tay ông cầm đèn, một tay bóp ngực Quế Hương hết nhẹ rồi mạnh, “Nhớ gia không? Gần đây ta có ‘món đồ’ mới, nghe đâu thoải mái tột độ, ta để ngươi thử nhé?”

“Lão già dê, nghe ngươi tất…”

Sở Từ há hốc mồm đến suýt rớt cằm. Ánh đèn ngày càng xa, nàng sợ hãi chạy về phòng. Ngay cả khi đã nằm trên giường, tim nàng vẫn đập thình thịch liên hồi.

Oo———oOo———oΟ

Nhoáng cái đã tới tết âm lịch, hoàng cung tổ chức bữa tiệc nhà tưng bừng chứ không thiết yến mời quần thần. Gặp gỡ phi tần của hậu cung là thông lệ từ xưa, nhằm mục đích cho nữ tử chẳng được sủng ái thấy mặt vua.

Vì vậy vào đêm trừ tịch, dù thời tiết ẩm thấp lại lạnh lẽo cùng cực – lại thêm gió bắc gào thét và đập bông tuyết rét buốt vào mặt người ta – các cung vẫn cố gắng phô bày dáng vẻ đẹp nhất của mình. Trăm hoa khoe sắc giữa gió lạnh thật đúng là nhu nhược động lòng người.

Hôm nay Vinh Lan hầu hạ thái hậu nên Dụ Thái phụ trách canh gác Lăng Xuân Cung. Hắn vội vàng thay quần áo và rời khỏi phòng, mới đến cửa cung đã thấy một bóng đen thậm thà thậm thụt.

Lăng Xuân Cung tối om, vạn vật im tiếng, chỉ có cung nhân ưỡn ngực thẳng lưng đứng gác giữa buổi chiều hôm.

“Dụ Thái.”

Sở Từ rốt cuộc chờ được đến khi hắn xuất hiện, nàng cao hứng vẫy tay.

“Cô nương…” Dụ Thái cảm tưởng tim mình bị nàng hù dọa sắp nhảy vọt ra khỏi cuống họng. Hắn chạy ba bước một rồi giữ bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy và lo lắng quở trách, “Cô nương to gan quá.”

Bàn tay to theo đà nắm lấy cổ tay nàng, hắn luống cuống kéo người vào góc khuất.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm tay Sở Từ, bao quanh làn da nhẵn mịn. Hai người quen biết nhau đã mấy tháng song đây là lần đầu bọn họ gần gũi thế này, cái thời đôi bên xa cách không biết trôi qua từ bao giờ.

Sở Từ cũng chưa trải việc đời, mùi bồ kết trên người đối phương làm nàng thẹn thùng không thôi.

Sau khi bình tĩnh lại, hương thơm đặc trưng của cơ thể nữ tử tỏa ra từ Sở Từ khiến Dụ Thái ý thức được mình đang làm gì. Hắn lúng túng buông tay rồi lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Hắn lắp bắp nhắc nhở, “Lần sau đừng chờ ở cửa. Lăng Xuân Cung là nơi quan trọng, ban đêm có rất nhiều thị vệ tuần tra. Ngộ nhỡ họ nghĩ cô nương là kẻ muốn gây rối thì lớn chuyện đấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Dụ Thái tựa tiếng ve kêu ngày hè; âm thanh vang vọng bên tai nhưng không mang chút uy hiếp nào. Nó khiến nội tâm Sở Từ ngứa ngáy và nhộn nhạo.

Nàng lấy ra cái bọc vải nhỏ màu đen rồi từ tốn đưa cho Dụ Thái. Khi cất lời, giọng điệu nàng y hệt đứa bé không được ăn kẹo, vừa tủi thân vừa quấy nhiễu lòng người, “Ta hỏi Tiểu Tùng Tử thì biết hôm nay ngươi trực đêm tại Lăng Xuân Cung, nên mới ghé qua tặng ngươi cái này.”

Dụ Thái không mở ra ngay, ngón tay sờ món đồ bên trong qua lớp vải. Hắn ngước nhìn nữ tử, cuối cùng nhịn chẳng được bèn mở ra. Đập vào mắt hắn là đôi giày cung điện màu xanh đen với đường may chỉn chu. Đế giày chèn một lớp bông nhưng nhờ miếng lót đè xuống nên giày không quá cao, nhìn từ bên ngoài sẽ chả thấy điểm đặc biệt ấy. Đây không phải giày được phân phát cho quan viên trong cung.

“Ta đã hỏi Tiểu Tùng Tử, nó giống giày ngươi thường mang đấy.”

Nữ tử không ngẩng đầu, gió lạnh làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Dù chẳng thấy mặt Sở Từ thì Dụ Thái vẫn đoán được bộ dạng hiện giờ của nàng. Hắn đi cả vạn dặm trên con đường mọc kín bụi gai và đã quen nếm trải đau khổ tra tấn, song ai ngờ có ngày một cô nương xinh đẹp lại bận tâm đôi giày hắn mang.

Dụ Thái im lặng thật lâu, bóng dáng hắn giữa đêm đen trông cô đơn tột cùng.

“Ta về trước nhé.”

“Nhớ cẩn thận đấy. Nếu gặp thị vệ tuần tra thì đừng hoảng loạn, cứ nói là tới tặng đồ.” Dụ Thái chậm nửa nhịp mới nhìn nàng và thì thào căn dặn với ánh mắt lấp lánh.

“Ừm.”

Sở Từ chạy được một đoạn thì quay đầu lại cười rạng rỡ về phía hắn.

Trái tim Dụ Thái lỡ mất một nhịp, hắn hoàn hồn rồi nhét giày vào ống tay áo.

Oo———oOo———oΟ

Năm sau Thúy Trúc bị điều ra khỏi cung của thái hậu, Dụ Thái biết đây không phải dấu hiệu tốt. Với tính tình Trường An, có lẽ mọi người sẽ vĩnh viễn chẳng thấy Thúy Trúc nữa.

Lúc về phòng riêng, hắn bắt gặp một tiểu cung nữ đang ôm tay nải. Nàng ấy vừa ngó đông ngó tây vừa đi theo Tiểu Tùng Tử, nhìn bộ dạng thì chắc mới vào cung.

“Sư phó về rồi. Đây là Hạnh Chi, cung nữ do Nội Vụ Phủ đưa tới để làm đối thực của ngài. Vinh tổng quản bảo nếu ngài không có ý kiến thì cho nàng ấy sống ở đây.”

Hạnh Chi định quỳ xuống hành lễ nhưng Dụ Thái đã gấp rút bước ra khỏi cửa rồi đi tới phòng Vinh Lan.

Vinh Lan mới nằm xuống liền thấy Dụ Thái tiến vào, đây là lần đầu ông chứng kiến vẻ nôn nóng của hắn.

“Gặp rồi hả? Nghe đâu mới vào cung nên còn non nớt sạch sẽ, ta thấy khá ổn. Tiểu Tùng Tử đã dọn đến phòng nhỏ, lát nữa hãy xếp hai cái giường cạnh nhau. Ngươi nhớ quan tâm săn sóc người ta đấy.”

Dụ Thái tiến lên đỡ Vinh Lan, “Hài nhi đang muốn bàn việc này với nghĩa phụ.”

“Sao thế? Không hài lòng à? Tuy cần dạy dỗ thêm về chuyện hầu hạ nhưng thân phận sạch sẽ, ngươi cứ kiên nhẫn dẫn dắt. Đợi thêm một thời gian rồi chuyển nó tới cung của thái hậu, hai đứa ở gần nhau thì thuận tiện hơn.”

Thấy việc này sắp gạo nấu thành cơm, Dụ Thái không biết mình lấy đâu ra dũng khí để quyết đoán cất cao giọng mà cự tuyệt, “Con không muốn tìm đối thực, ngài cho cô nương kia về đi.”

Vinh Lan đang muốn mở miệng mắng đồ cứng đầu thì chợt nhớ đến lời đồn gần đây giữa đám thái giám, ông hỏi, “Hay ngươi đã có người trong lòng?”

Mặt Dụ Thái trắng bệch, hắn đứng yên chẳng hó hé tiếng nào.

“Là ai? Nó không muốn ở bên ngươi hả?”

“Không…không phải,” vừa nghe đến chữ “không muốn”, Dụ Thái hấp tấp phủ nhận. “Tại…hài nhi chưa hỏi.”

Vinh Lan gật đầu, “Thôi, mau hỏi thử đi. Nếu nó từ chối thì nhớ báo cho nghĩa phụ.”

“Vâng.”

Dụ Thái ngoan ngoãn đáp rồi không lên tiếng nữa.

Oo———oOo———oΟ

Sang năm mới nhạc phường cũng không bận rộn lắm. Ngoại trừ luyện tỳ bà, Sở Từ phần lớn nghe mọi người tán gẫu trong lúc tỉ mẫn thêu từng đường kim mũi chỉ trên tấm vải bông.

Chẳng biết do quá chú tâm hay do bất cẩn mà kim đâm vào thịt khiến Sở Từ đau tới mức hít hà. Đầu ngón tay lập tức chảy máu đỏ tươi, trông cực kỳ rõ ràng trên làn da trắng nõn.

“Trường An công công phái người đến.”

Ngoài phòng vang lên tiếng thông báo, kế tiếp có người gọi Sở Từ. Nàng buông kim chỉ rồi đứng dậy ra ngoài.

Hai, ba tiểu thái giám đang nâng một nồi canh suông[2] nóng hôi hổi và tỏa mùi thơm phức. Ngoài ra còn có vải vóc cao cấp, nhìn màu sắc thôi đã biết là hàng thượng phẩm.

Tiểu thái giám nào cũng cười tươi roi rói với Sở Từ, “Cô nương, Trường An đại nhân sai chúng ta mang đồ tới, ngài muốn đặt ở đâu?”

Sở Từ chưa kịp hỏi lý do thì đồ vật đã được đặt xuống. Nàng nhìn sơn hào hải vị hiếm gặp mà không hiểu chúng có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nhóm người Quế Hương vây quanh nồi canh đậm đà sắc màu, suy tư bảo, “Ta nghe nói Thúy Trúc trong cung của thái hậu yêu đương vụng trộm với thị vệ nên bị Trường An công công xử lý.”

“Nghe đâu hồi xưa Thúy Trúc mới vào cung đã làm đối thực của Trường An.”

“Sao tự dưng lại tặng mấy thứ này cho Sở Từ?”

Đáp án quả thật rõ mười mươi. Những lời bàn tán làm chân tay Sở Từ lạnh toát, nàng âm thầm cầu nguyện mọi người đã đoán sai.Chú thích

[1] Giống như quản lý thời nay.

[2] Là một dạng canh hoành thánh vùng Giang Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.