Sau khi Dụ Thái biết chuyện, hắn thẫn thờ suốt một ngày hệt thằng ngốc. Hắn thậm chí quên cả thay quần áo, nhờ Tiểu Tùng Tử nhắc mới hoàn hồn. Ngẫm lại thì không ngờ câu đùa của Vu Liên thành sự thật nhanh như vậy.
Tiểu Tùng Tử còn nhỏ nên không hiểu sư phó bị gì mà từ lúc hắn ra ngoài tới giờ vẫn chưa thay đồ, hắn vội thúc giục, “Sư phó nhanh lên, tối nay lạnh nên ngài mặc dày vào.”
Dụ Thái bừng tỉnh rồi cấp tốc chạy đến Lăng Xuân Cung. Gió đông như bọn giặc muốn cướp hết nhiệt độ cơ thể, khiến người ta lạnh thấu xương. Cả tinh thần lẫn thể chất của hắn đều bị lăng trì, tất cả những gì hắn cảm nhận được là chiếc áo bông chẳng còn vương chút hơi ấm.
Oo———oOo———oΟ
Ba tháng trôi qua trong chớp mắt, gió xuân ấm áp ùa về và cây cối khoác lên mình màu xanh mơn mởn. Mùi hoa đào thơm ngát tràn ngập nơi cánh mũi, ánh nắng vàng kim trải rộng khắp mặt đất tạo nên khung cảnh ấm cúng êm đềm.
Hôm nay trời quang mây tạnh, trùng hợp là ngày lứa cung nhân mới được đưa vào hoàng cung. Đầu tiên họ đến Kính Sự Phòng[1] báo danh để được phân công nơi làm việc, kế tiếp lại đi báo cáo cho chưởng giám các cung.
“Bát Nguyệt, Bát Nguyệt, ngươi đưa bọn họ tới gặp Diệp cô cô.”
“Vâng, đi ngay đây.”
Sở Từ đang vá xiêm y trong phòng Diệp cô cô, bầu không khí vốn nghiêm túc bị tiếng gào ở bên ngoài của Bát Nguyệt phá vỡ, “Cô cô, nhạc phường có người mới.”
Diệp cô cô chống đầu lên tay, đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe tiếng nàng ấy. Bà sợ tới mức suýt ngã quỵ xuống đất nên mới quát mắng, “Hô to gọi nhỏ cái gì, không có quy củ.”
Bát Nguyệt thấy mình chọc bà thành công bèn nín cười để hành lễ, “Cô cô, đây là người mới vào cung, ma ma giao cho ngài thu xếp.”
Trò đùa ấu trĩ của nàng ấy sao đủ sức qua mắt Diệp cô cô, chẳng qua bà không muốn chấp nhặt thôi. Bà trở mình rồi dõi theo nàng ấy dẫn hai tiểu thái giám vào.
Bát Nguyệt tinh nghịch nháy mắt với Sở Từ, hai người nhìn nhau cười.
Sau đấy ánh mắt bọn họ dời sang hai tiểu thái giám. Một đứa sở hữu làn da ngăm đen với tinh thần phấn chấn; một đứa thấp bé nhát gan, trên mặt còn in dấu hai hàng nước mắt. Cả hai đều nhỏ tuổi nhưng tính cách khác biệt một trời một vực.
“Tên gì? Mấy tuổi?”
“Ta tên Trụ Tử, mười hai tuổi.” Thằng nhóc da ngăm đen hơi phấn khích quá mức.
“Ta…tên Thẩm Hoa Chi, mười lăm tuổi.” Vừa đáp xong, đứa bé lại khóc nhưng chỉ thút thít chứ không dám phát ra tiếng to.
“Được rồi, đã vào cung thì đừng khóc nữa. Về sau không được xưng ‘ta’ mà phải dùng ‘nô tài’.”
Trụ Tử ưỡn ngực, miệng hắn rộng nên có thể nhìn thấy hàm răng trắng so le, “Diệp cô cô yên tâm, thôn của ta có người làm quan trong cung nên đã dạy ta quy củ. Ngài chỉ cần liếc mắt một cái thì ta sẽ làm thỏa đáng mấy chuyện như bưng trà đổ nước.”
Diệp cô cô nghe hắn cam đoan mà giật mình. Mồm mép thằng bé khá linh hoạt nhưng tên thô tục quá, bà bảo, “Sở Từ, ngươi đặt tên cho Trụ Tử đi.”
Sở Từ hiểu ý Diệp cô cô; tên trong cung là để các chủ tử gọi, tên quá tục thì không ổn. Nàng hỏi, “Ngươi họ gì?”
“Ta…nô tài không biết, người trong thôn đều gọi nô tài là Trụ Tử.”
Sở Từ chỉ nghĩ đây là đứa trẻ đáng thương, nàng trầm ngâm nói, “Vậy lấy tên Thận Chi đi. Mai sau ở trong cung nhớ phải thận trọng từ lời nói đến hành động.”
“Thận Chi… Nhưng nô tài không biết viết.”
Bát Nguyệt lườm nguýt; trong cung có rất nhiều người mù chữ, ngay cả tên mình cũng không biết viết.
Diệp cô cô đâu quan tâm vấn đề này, bà quay đầu nhìn Sở Từ, “Nhạc phường còn thiếu nam tỳ bà, ngươi chọn một trong hai để dạy đi.”
Sở Từ tự giác né tránh cặp mắt chờ mong của Thận Chi, nàng nhìn Thẩm Hoa Chi đang khóc sướt mướt mà bảo, “Ngươi hãy theo ta học.”
Cái tên Thẩm Hoa Chi vừa nghe đã biết là gia đình có văn hóa. Tính Thận Chi ồn ào, nàng thật sự không đủ sức chăm lo cho hắn.
“Còn không mau quỳ xuống gọi sư phó.”
Thẩm Hoa Chi chậm nửa nhịp mới quỳ xuống. Hắn dùng tay áo lau nước mắt rồi thành thạo hành lễ, lưng thẳng tắp theo thói quen và yếu ớt kêu, “Sư phó.”
Như vậy dĩ nhiên Thận Chi sẽ theo Bát Nguyệt. Bát Nguyệt lớn hơn Sở Từ một tuổi, hơn nữa đã vào cung nhiều năm. Nàng ấy kế thừa tay nghề kiếm cơm từ phụ thân, học kéo đàn nhị từ nhỏ và đến nay là được mười mấy năm.
Đừng nhìn Bát Nguyệt trẻ con mà coi thường. Sở Từ từng nghe nàng ấy kéo đàn cho hí viện, tiếng đàn vẫn vang vọng ngay cả khi khúc nhạc kết thúc.
Sở Từ dẫn Thẩm Hoa Chi tham quan nhạc phường, dù còn học nghề nhưng chí ít phải quen thuộc môi trường xung quanh.
Kết quả mới đi vài bước thì hắn đã không theo kịp nàng. Sở Từ xoay người lại liền bắt gặp hắn đứng bất động mà nhìn nàng với ánh mắt đề phòng.
“Sao thế?”
Bộ trang phục mùa xuân của thái giám hơi rộng với Thẩm Hoa Chi nên trông hắn khá luộm thuộm. Đôi mắt hắn sũng nước, ánh mắt nhấp nháy như đang thử xem Sở Từ có tức giận và đánh hắn giống đao tử tượng[2] họ Lưu hồi trước khi vào cung không.
Sở Từ đoán hắn sợ hãi do bị tra tấn, nàng nhẹ nhàng trấn an, “Đừng sợ, có gì cứ nói thẳng với ta.”
Bàn tay nhỏ – còn hằn vết đỏ do bị cành mận gai đánh – run rẩy kéo vạt áo; hắn mang một đôi giày rách bươm, ngón chân thòi ra từ mũi giày. Không biết hắn đã đi quãng đường dài bao nhiêu nhưng bàn chân đổ máu loang lổ.
“Bọn họ chỉ cho ngươi quần áo mà không cho giày?”
“Chân ta nhỏ nên không có giày vừa cỡ, bọn họ nói…bao giờ có thì đến nhận.”
Sở Từ nhìn đôi giày rách nát liền nhớ tới Dụ Thái. Hai người hiếm lắm mới ngẫu nhiên chạm mặt, nhưng lần nào bọn họ cũng bận rộn nên chả thể trò chuyện. Đến giờ nàng vẫn chẳng biết hắn có mang đôi giày mình tặng không.
Oo———oOo———oΟ
Ban đêm, ánh trăng chiếu xuống con đường vắng bóng người. Sau ca trực, thừa dịp các chủ tử say giấc, Vinh Lan sai người chuẩn bị nồi lẩu và hâm nóng bình rượu ngon rồi một mình chờ Trường An đến. Hai người ngồi trên hành lang thưởng thức bữa ăn này.
Nước rượu đục tỏa ra hơi ấm, Trường An chậm rãi nâng chén. Lúc y giơ chén lên thì nó cũng được rót đầy.
“Thầy trò chúng ta đã lâu không gặp mặt.”
Trường An cười nhạt, y không uốn gối khom lưng như khi ở trước mặt hoàng thượng mà chỉ bày tỏ lòng cung kính. Sự nguy hiểm luôn ẩn sâu trong cặp mắt hoa đào cũng tạm thời tiêu tan đôi chút.
“Bao giờ sư phó muốn gặp thì báo một tiếng, Trường An sẽ tới ngay.”
“Hoàng thượng cũng cần ngươi, sao sư phó làm thế được.”
Hoạn quan nắm giữ quyền to trong cung chỉ có ông và Trường An. Thuở Trường An còn là tiểu thái giám, bất kể nói những lời êm tai hay chói tai trước mặt y cũng chả sao. Hiện tại y đã thành một công công đủ lông đủ cánh nên chưa chắc hai người vẫn đi chung đường.
Đây vốn là cuộc gặp gỡ giữa sư phụ và đồ đệ song ai ngờ hai bên đều giữ kẽ. Trường An lặng lẽ rót rượu, chỉ cười chứ không nói gì.
“Ta dự định sắp tới xin từ chức về quê, đến lúc đó ngươi tất nhiên sẽ tiếp nhận vị trí của ta.”
“Sư phó phụng dưỡng chủ tử nhiều năm nên cũng cần nghỉ ngơi. Còn chức đại tư công suy cho cùng vẫn là chủ tử quyết định, Trường An không dám suy đoán lung tung.”
Vinh Lan chán ghét Trường An từ tận đáy lòng; cái vẻ đạo mạo của y luôn khiến người ta thấy giả tạo. Bao năm qua y liên tiếp thăng chức và cuối cùng ngồi xuống cái ghế thủ lĩnh công công, nhưng sự thật là ông không giúp đỡ gì mấy. Chính vì vậy mà Vinh Lan càng cảm thấy người này khôn ngoan thâm hiểm, giỏi về quyền mưu, không đáng để quen thân.
“Trước khi rời cung ta sẽ hết lòng đề cử ngươi với thái hậu.”
“Trường An xin cảm tạ sư phó.” Dứt lời, y lập tức uống một hơi cạn chén rượu.
Quyền lực là món đồ dễ sử dụng nhất trong chốn hoàng cung coi sinh mạng như cỏ rác; Trường An có thể cho ngươi tùy ý chà đạp người khác hoặc dùng một câu đơn giản để cướp đi tính mạng. Hoàng cung tước đoạt quyền làm nam nhân và hủy diệt đời sau của y, vì thế y phải trở thành kẻ sở hữu quyền thế cao nhất, âu cũng là lẽ thường tình.
Dụ Thái không biết đứng ở cửa từ lúc nào, hắn nhàn nhạt nhìn về phía hành lang rồi bước tới gần với vẻ mặt bình thản.
“Nghĩa phụ, thủ lĩnh đại nhân.” Hắn khom lưng chào hai người.
Vinh Lan đã giao Lăng Xuân Cung cho Dụ Thái, hắn trở về tức nghĩa mọi việc đã ổn thỏa. “Thu xếp chu đáo hết chưa?”
“Thái hậu đã ngủ rồi. Con cũng thu dọn tràng hạt, cất gối lót, và thả nửa viên nhang vào lư hương. Người gác cửa là Thu Thường cô cô, phụ trách chải đầu sáng mai là Lý công công. Tổng cộng hai mươi cung nhân gác đêm, họ mới đổi ca xong.”
Dụ Thái báo cáo chi tiết từng việc một bằng giọng nói ôn hòa.
“Ừm, phải nhớ kỹ mấy chuyện đó. Ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Quan hệ giữa Trường An với Dụ Thái giống thế này: một người không thích giấm nhưng trong nhà vẫn chuẩn bị sẵn bình giấm lâu năm. Ngày thường họ chẳng đụng tới, tuy nhiên khách đến nhà sẽ có người thích ăn chua nên phải lấy ra dùng.
Hai người đều được Vinh Lan nâng đỡ song tính cách hoàn toàn khác nhau; nếu nói Trường An là mệnh thiếu gia thì Dụ Thái là trời sinh mệnh nô tài. Bản tính tôi tớ khắc sâu vào tận xương tủy hắn, Trường An nhìn đã ghét chứ đừng nói tới kết bạn.
“Coi bộ sư phó đã chỉ dạy toàn bộ tay nghề cho Dụ Thái, sư phó muốn Dụ Thái tiếp quản Lăng Xuân Cung à?”
Đừng nghĩ đây chỉ là vài câu báo cáo vặt vãnh, đó là kinh nghiệm đúc kết từ một đời hầu hạ của Vinh Lan. Nếu là người khác thì khéo Vinh Lan chả hé răng lấy một tiếng chứ nói gì tới chỉ dạy.
“Dạy nó biện pháp mưu sinh thôi, ngươi cũng biết nó ngu dốt mà. Ta ở trong cung nhiều năm như vậy, ngoại trừ tay nghề hầu hạ chủ tử thì cũng không còn gì muốn dạy.”
“Nói đến đây, ta chưa bao giờ uống rượu cùng Dụ Thái.” Trường An nói xong liền nâng chén kính rượu.
Dụ Thái bị gọi đích danh thì sắc mặt thoáng biến đổi, hắn tự rót rượu rồi cụng chén với Trường An và nốc cạn sạch.
Cổ họng Dụ Thái tức khắc bị thiêu cháy, chất lỏng cay cay chảy vào nội tạng khiến chúng nổ tung còn mùi rượu hun đỏ mặt hắn.
Chỉ uống một chén nhưng đủ cho Dụ Thái rơi vào cơn say đầu tiên trong đời.
Khi được Tiểu Tùng Tử đỡ nằm xuống, nhìn đôi giày mới tinh đầu giường mà khóe mắt hắn nóng lên một cách mất kiểm soát. Đứa trẻ trong hắn trỗi dậy, hắn ôm đôi giày vào lòng rồi khóc nức nở.
Tiểu Tùng Tử không biết nguyên nhân, đây là lần đầu hắn thấy sư phó khóc thương tâm đến thế.
Trường An về lúc nửa đêm. Căn phòng sáng đèn khiến nội tâm y như có dòng nước ấm chảy qua, y vui mừng cười.
Y đẩy cửa ra thì thấy Sở Từ ngồi cạnh bàn, trên người khoác chiếc áo xanh hơi cũ. Nàng đang may vá để giết thời gian, khói đen từ cây nến thi thoảng bay đến làm nàng ho nhẹ vài tiếng rồi mới làm tiếp. Ngũ quan trẻ con nảy nở phần nào khiến nàng càng xinh đẹp.
“Về rồi à.” Sở Từ mệt mỏi chớp mắt, thấy Trường An chân nam đá chân chiêu bèn gấp gáp đứng dậy đỡ và bảo thái giám theo sau y rằng, “Cứ giao đại nhân cho ta, các ngươi đi nghỉ đi.”
“Đồ của nam nhân nào đây?” Trường An lảo đảo ngã trúng cái bàn rồi thấy đế giày đã được hoàn thiện. Nhìn kích cỡ thì chắc của nam nhân, y vung tay gạt chúng xuống đất.
“Đừng…” Sở Từ mở miệng ngăn cản nhưng sợ y nổi giận nên đành dìu người vào phòng trước.
Người ta nói dẫu say rượu thì vẫn có ba phần tỉnh táo, Trường An bắt đầu động tay động chân. Mùi hương nữ tử truyền đến, ngước mắt là thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn của Sở Từ. Máu y sục sôi, không biết cơ thể khó chịu chỗ nào mà hơi thở trở nên dồn dập.
Thái giám không có dương v*t nhưng luôn mơ mộng được nước sữa hòa nhau[3]. Sở Từ lại còn quyến rũ như thế, làm ảo tưởng của Trường An ngày càng trầm trọng.
Hai tay Trường An siết chặt eo Sở Từ, y tham lam lại điên cuồng hít vào mùi thơm thoang thoảng trên người nàng. Môi y cọ cọ tai nàng mà nỉ non, “Nha đầu, nha đầu… Hôm nay ngủ ở đây đi, ở bên ca ca, ở bên tướng công…”
Sở Từ dọn tới phòng Trường An được ba tháng nhưng hai người vẫn ngủ giường riêng, Trường An vừa đấm vừa xoa cũng không làm Sở Từ dao động. Thấy nàng kiên quyết thì y không định ép uổng quá mức, thầm nhủ tương lai còn dài nên chẳng cần vội vã nhất thời. Song bây giờ Trường An chờ hết nổi, y muốn…muốn nhìn Sở Từ trút bỏ quần áo vì y, hờn dỗi rên rỉ vì y, thậm chí…
Sở Từ nghe mà biến sắc, nỗi sợ hãi thay thế sự mệt nhọc trong đôi mắt nàng. Nàng ra sức giãy giụa, “Công công hãy buông tay, công công…”
“Nha đầu, nha đầu, bản công thương ngươi, để bản công thương ngươi đi…”
Dứt lời, Trường An đè Sở Từ dưới thân mình. Y nhìn nàng rồi bất chấp tất cả mà áp môi lại gần.
“Ưm…”
Mùi rượu trộn lẫn với nước bọt xộc tới, mang theo thứ hương vị khiến người ta buồn nôn. Sở Từ cắn chặt răng, cánh tay để giữa hai người đột ngột đẩy mạnh. Ván giường phát ra tiếng răng rắc khi phải gánh chịu sức nặng của Trường An.
Lúc này Trường An đã tỉnh rượu hơn phân nửa, mắt y toát lên vẻ chưa thực hiện được thì không cam lòng. Y đứng dậy và lại nhào tới Sở Từ.
Một tiếng “chát” cắt ngang màn đêm.
Vết hằn đỏ lập tức xuất hiện trên gương mặt trắng mịn của Trường An, y sững sờ bụm mặt.
Sở Từ tận dụng cơ hội đẩy cửa chạy ra ngoài. Nàng dùng tay áo chà môi như muốn lột da, nước mắt tuôn rơi theo gió.
Ánh trăng chiếu sáng bức tường cung điện, lớp sương trắng giống hệt tâm trạng mịt mờ vào giờ phút này của Sở Từ. Chất vải thô ráp cọ xát làm môi nàng sưng đỏ nhưng nàng vẫn không ngừng lại. Trong lúc nàng chạy như điên, gió lạnh thông qua miệng chui vô ruột gan khiến nàng chết lặng.
May là dọc đường đi không đụng trúng thị vệ tuần tra, Sở Từ bình an tới nhạc phường. Khi sắp đến cửa, chân bất cẩn đạp hụt làm cả người nàng như con rối gỗ đứt dây mà đập vào tường. Sở Từ choáng đầu hoa mắt, hồi lâu sau mới chậm chạp bình phục.Chú thích
[1] Bộ phận trực thuộc Nội Vụ Phủ, quản lý cung nữ và thái giám.
[2] Là người phụ trách thiến thái giám.
[3] Chỉ mối quan hệ thân mật và cũng chỉ quan hệ tình dục.