Công Công Đón Dâu

Chương 18: Chương 18: Thăm tình lang






“Vị đại ca này, xin hỏi chùa Tĩnh Tâm còn xa không?”

Người bán hàng rong cúi đầu nhìn nữ tử rồi chỉ vào một viện tử hoang vắng nằm cuối phố, “Ngay kia kìa. Bên trong toàn là thái giám, tiểu cô nương nhà ngươi đến đó làm gì? Xui xẻo lắm.”

Đích đến ở ngay trước mắt khiến Sở Từ thở phào nhẹ nhõm. Nàng lau mồ hôi trên trán, gật đầu cười với người bán hàng chứ không để tâm lời nhắc nhở của ông. Sau đấy nàng ôm chặt tay nải trong lòng rồi khó nén vui sướng mà thẳng tiến tới ngôi chùa.

“Ấy ấy, cô nương à…”

Chùa Tĩnh Tâm còn hoang tàn hơn tưởng tượng của nàng; chữ trên tấm bảng ở cổng gần như biến mất, cỏ dại lâu ngày chưa cắt mọc tràn lan, bụi cây thì sản sinh rất nhiều muỗi. Nàng mới đi vài bước đã nghe tiếng côn trùng kêu vo ve bên tai, lúc đẩy cánh cửa gỗ mục nát thì phát hiện nó không có khóa.

Giờ đã buổi trưa nên Sở Từ không muốn chờ đợi, nàng đẩy cửa rồi lập tức bước vào.

Trong sân có một cái đình hóng gió bỏ hoang với cái bàn bị mất góc và bộ dụng cụ uống trà chất lượng kém đặt phía trên. Đi sâu vào trong là dãy phòng ở, Tiểu Tùng Tử nói Dụ Thái ở dãy chính giữa. Tiếng ngáy đinh tai nhức óc chợt vang lên, Sở Từ nhón chân ngó thì thấy một lão thái giám đang ngủ trưa.

Chùa Tĩnh Tâm không có thị vệ nhưng Sở Từ hơi sợ vì mới tới lần đầu. Bước chân nàng nhẹ nhàng, mắt nhìn một lượt dãy phòng song không thấy Dụ Thái.

Tiểu Tùng Tử nói đùi Dụ Thái bó nẹp nên hắn không thể ra cửa, vậy thì…

Giữa trưa nóng bức nhưng có một căn phòng đóng chặt cửa, nó làm Sở Từ dừng bước. Vải lưới bịt kín cửa sổ, nữ tử nhìn mà đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ.

Cửa sổ gắn vải lưới chống muỗi song không ngăn được người khác nhìn vào. Nữ tử có thể thấy rõ cái giường chật chội và cả nam nhân gầy rộc đang nằm nửa người trên giường. Sở Từ che miệng lại, nàng chẳng phân biệt được mình hoảng sợ hay đau lòng nhưng nước mắt cứ lã chã rơi.

Sở Từ không biết từ lúc Tiểu Tùng Tử rời đi, Dụ Thái vẫn giữ nguyên tư thế này. Mỗi ngày hắn chỉ ngồi một chỗ chứ chẳng ăn cơm hay chợp mắt; ban ngày nhìn mặt trời, buổi tối nhìn màn đêm, không ngủ không nghỉ.

Cặp mắt vô hồn của hắn như giăng một lớp sương trắng, hai má hõm sâu còn xương gò má lồi cả ra. Đôi môi thâm tím, thân thể gầy yếu giống hệt người gần đất xa trời. Sở Từ không gặp hắn suốt bốn tháng sau ngày thái hậu qua đời, ai ngờ hắn lại biến thành dáng vẻ hiện tại. Trên cổ Dụ Thái còn hằn vết dây thừng đỏ đậm khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Nếu không nhờ có người phát hiện thì phải chăng nàng vĩnh viễn chẳng được gặp hắn nữa.

Sở Từ không kiềm nổi mà đứng khóc ngoài cửa. Biểu cảm đờ đẫn của nam nhân làm nàng bất giác so sánh với hắn trước kia; trái tim nàng như bị loài hổ báo tàn nhẫn gặm nát và chảy máu đầm đìa.

Chắc vì sắp chết nên mấy ngày nay Dụ Thái mở mắt vẫn ngủ được. Hắn luôn mơ thấy Sở Từ; mơ thấy nàng khóc, mơ thấy nàng không mang dù vào ngày mưa, mơ thấy nàng trực đêm nhưng chẳng cầm theo đèn. Nàng trong giấc mơ của hắn sống khổ lắm, không bị trách phạt thì cũng bị ức hiếp. Mỗi lần chứng kiến nàng cúi đầu khóc thút thít thì hắn luôn muốn ôm nàng vào lòng nhưng hễ tới gần là giấc mơ tan vỡ, trước mắt hắn lại hiện lên cánh cửa sổ kia.

Sở Từ là vị tiểu thư chẳng biết lao động nặng nhọc. Dụ Thái đã nhận ra điều này ngay từ lần đầu bôi thuốc cho nàng, ngày đó hắn rất nhẹ tay nhưng nàng vẫn than đau. Điểm kỳ quái là tính nàng không giống đại tiểu thư; nàng coi thái giám là người, thoải mái túm lấy tay áo hắn, đêm hôm khuya khoắt còn tặng giày do nàng tự làm…

Nghĩ đến đây, nước mắt chảy ra như đê vỡ, phá tan lớp sương trong mắt hắn.

Chả biết có phải ảo giác không nhưng tiếng nữ tử khóc nức nở truyền đến; thanh âm ấy giống hệt của Sở Từ, mềm mại tựa mèo kêu. Hắn sụt sịt mũi rồi lấy ống tay áo chùi nước mắt, vừa ngẩng đầu đã choáng váng vì nữ tử đứng ở cửa.

Sở Từ đẩy cửa ra, hai mắt đỏ hoe nhìn nam nhân nằm trên giường. Nàng khóc dữ dội hơn, dùng giọng mũi nghèn nghẹn mà chất vấn, “Ngươi vẫn muốn để Tiểu Tùng Tử nói dối ta à.”

Nước mắt của thiếu nữ tuôn rơi như mưa làm trái tim Dụ Thái tan nát, hắn vừa lau nước mắt mà giờ lại khóc nấc lên cho tới hồi không thở nổi nữa. Tiếng khóc xé lòng thoát ra khỏi đôi môi thâm đen mấp máy, hắn gắng gượng quơ tay nhưng con mắt sũng nước nhìn không rõ bóng hình thiếu nữ.

“Ta… Ta không…”

Lâu không nói chuyện nên giọng hắn khản đặc. Hắn thấy mình thật giống cây cổ thụ bị ngâm nước, già nua lại bất lực. Nghe nam nhân bi thương cất tiếng giữa nước mắt giàn giụa mà Sở Từ như tìm được chốn dừng chân.

Nàng nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Dụ Thái rồi vùi đầu vào lòng hắn, nàng đau xót vô cùng khi phát hiện hắn gầy giơ xương.

Hai người cùng khóc với những tâm tư khác nhau.

Không biết bọn họ khóc bao lâu nhưng quần áo Dụ Thái ướt hết cả, Sở Từ chậm rãi rời khỏi cái ôm của hắn.

Dụ Thái chưa thấy nàng ăn mặc thế này bao giờ; áo ngoài vàng nhạt phối cùng váy trắng, búi tóc đơn giản cắm một cây trâm nhỏ khắc hình hoa. Tuy chỉ là bộ trang phục bình thường nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của nàng. Thứ duy nhất chẳng xứng với nét đẹp ấy là nước mắt trên khuôn mặt Sở Từ, nhìn thôi cũng khiến lòng hắn đau đớn.

Nữ tử ngồi ngay trước mặt, hai người gần trong gang tấc, hắn chỉ cần giơ tay là có thể lau những giọt nước mắt kia. Song nơi đây nào phải cung điện và hắn cũng chẳng phải thái giám ngự tiền, vì vậy hắn đâu mang theo khăn tay sạch. Dụ Thái cúi đầu nhìn cổ tay áo; hôm kia Tiểu Tùng Tử mới giúp hắn thay bộ đồ này, hắn chưa xuống giường nên chắc nó vẫn sạch. Hắn nắm lấy một góc tay áo rồi giơ lên định lau nước mắt cho nàng.

“Ngươi nhớ ta không?”

Nữ tử đột ngột thốt ra một câu khiến Dụ Thái luống cuống, tay hắn buông thõng còn đầu thì gục xuống. Hắn ấp úng mãi mới yếu ớt thì thào, “Ta…ta không xứng… Ta thậm chí…không phải nam nhân.”

Sự tự ti tận xương tủy khiến Sở Từ nghẹn ngào, nàng nhìn hắn cúi gằm đầu mà nức nở, “Ta nhớ ngươi, nếu ngươi không còn nữa thì ta biết làm sao bây giờ?”

Giọng nói thống khổ cùng cực ấy giống vô số con sâu độc gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của Dụ Thái, đau đến mức hắn không chịu nổi. Hắn chưa từng trải qua cảm giác tan nát cõi lòng thế này; những lời nữ tử nói khiến Dụ Thái hận không thể giết chính mình, kẻ suốt thời gian qua một lòng muốn chết.

Tay hắn run rẩy ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt rồi từ tốn lau đi những giọt lệ ấm áp. Nước mắt hắn chảy đứt quãng, có giọt rơi vào trong miệng và mang theo vị chua xót tột độ. Dụ Thái dịu dàng dỗ dành, “Ta sẽ…sống, đừng…đừng khóc.”

Thời tiết dần trở lạnh, Sở Từ ra ngoài rửa mặt rồi hào hứng cởi tay nải mình cầm theo.

“Ta làm bộ này hồi ngươi còn trông coi hoàng lăng, lúc đó trời nóng quá nên không mặc được. Bây giờ lấy ra mặc là vừa đẹp.”

Nói rồi nàng nhanh nhẹn ướm thử xiêm y lên người Dụ Thái, ánh mắt Sở Từ đong đầy mất mát trước cơ thể gầy gò của hắn, “Ngươi gầy quá, mặc vào chắc sẽ hơi rộng.”

Dụ Thái vuốt bộ quần áo, khóc xong một trận khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn nhưng giọng nói vẫn suy yếu, “Cảm ơn.”

Sở Từ thấy hắn thích bèn xoay người bưng bánh xốp[1] hoa đào cùng một hộp tiền đến trước giường. Nàng bẻ một miếng bánh rồi đưa tới bên miệng Dụ Thái, “Ngươi nếm thử xem, Tiểu Tùng Tử bảo đây là món bánh ngon nhất thế gian đấy.”

Cặp mắt tha thiết kia khiến Dụ Thái không thể cự tuyệt. Hồi nãy hai người đã ôm nhau rồi thì còn ngại ngần nam nữ khác biệt gì nữa nên hắn há mồm cắn, coi như dung túng bản thân một lần.

“Ngon không?”

Kỳ thật Dụ Thái hiếm khi ăn bánh ngọt nhưng miếng bánh xốp hoa đào này khiến hắn ghi nhớ cả đời. Bản thân món bánh ngon chỉ là một phần nhỏ của lý do, chủ yếu vẫn là vì Sở Từ.

“Ừm, ngọt lắm.”

Sở Từ cười híp mắt, nàng đút hắn ăn hai cái bánh. Hắn lâu rồi chẳng dùng cơm nên phải từ từ tăng khẩu phần chứ không thể ăn nhiều ngay được.

“Ngươi giữ lại hộp này mà dùng.”

Dụ Thái liếc một cái liền nhận ra đây là chiếc hộp mình đưa nàng, hắn quyết đoán lắc đầu từ chối. Hắn trộm nhìn Sở Từ, sợ nàng giận bèn nhẹ nhàng giải thích, “Trong cung mới cần.”

“Nhưng ngôi chùa này…”

Sở Từ nói giữa chừng rồi im bặt, nam nhân này quá tự ti.

Dụ Thái biết nàng quan tâm mình, khuôn mặt hốc hác thoáng sửng sốt và ửng đỏ. Hắn bật cười nhưng mau chóng dừng lại rồi khàn khàn bảo, “Ở đây không giấu đồ được.”

Cũng phải, nàng có thể nghênh ngang tiến vào thì sao giấu đồ nổi.

“Vậy ngươi cố gắng dưỡng bệnh nhé. Chùa Tĩnh Tâm gần cung điện nên cần gì cứ viết cho ta, bao giờ nghỉ hưu mộc ta sẽ mang lại đây.”

Những lời dặn dò tựa tiếng chim hoàng oanh, dễ nghe và động lòng người. Dụ Thái đâu thèm để ý lời nàng nói, chỉ tập trung lắng nghe âm thanh kia, ngoại trừ liên tục gật đầu thì hắn không làm gì khác.

Thiếu nữ vẫn đang liến thoắng, tiểu cô nương ngày thường trầm mặc giờ cứ như nói không xuể. Dụ Thái trân quý giây phút này, ánh mắt hắn lần đầu tiên dám táo bạo nhìn thẳng vào nàng. Khi thấy ráng chiều xuyên qua cửa sổ và dừng lại trên chiếc áo vàng nhạt của Sở Từ thì hắn mới luyến tiếc cắt ngang.

“Đến giờ về rồi.”

Chỉ một câu đã đủ đánh thức người ta khỏi cơn mê. Sở Từ nhìn ra bên ngoài và thấy ánh chiều tà chiếm nửa bầu trời với màu đỏ vô cùng chói mắt, nàng hốt hoảng bật dậy.

Dụ Thái tinh tế nên sao có thể không biết nàng đang hoảng loạn, dù sao đây cũng là lần đầu nàng ra cung. Hắn gian nan ngồi thẳng dậy rồi nghiêm túc hỏi, “Biết cách trở về không?”

“Có, Tiểu Tùng Tử đã nói cho ta.”

Dụ Thái thật chẳng biết cảm ơn vị đồ đệ này thế nào. “Lệnh bài đâu?”

Giờ Sở Từ mới nhớ ra, nàng lục tay nải rồi đưa hắn xem.

Trước kia Dụ Thái thường xuyên đeo lệnh bài ra cung, ngón tay cái của hắn quẹt qua chữ “lệnh”. Hắn móc một ngón tay vào sợi dây đỏ phía trên rồi rướn người về trước và dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng để thành thạo cột lệnh bài bên hông nàng.

“Nhớ mướn xe ngựa ngay cổng chùa. Đừng cò kè giá cả với xa phu, cho nhiều hơn cũng không sao. Cô nương mang hộp tiền về đi, khi đến cổng cung điện và gặp chưởng giám để trả lệnh bài, hãy đưa bọn họ vài lượng bạc vụn. Nếu trang phục của họ không thêu hoa văn thì gọi công công, ngược lại thì gọi đại nhân. Ăn nói ngọt ngào chút để tránh sau này bị gây khó dễ.”

Từng câu dặn dò chu đáo tựa đường kim mũi chỉ khâu lại vết nứt trong lòng Sở Từ. Nàng ngắm nhìn Dụ Thái và bỗng thấy mình không còn sợ hãi nữa.Lời tác giả

Suất diễn của Trường An đến đây coi như hết, kế tiếp tới phiên Dụ Thái và cô vợ nhỏ. Hu hu hu…đi tới đây thật không dễ dàng. À mà tôi sẽ mau chóng cho hai người ăn thịt đấy~Chú thích

[1] Một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Hoa, được làm từ mạch nha, bột mì, đường trắng, hạt mè, hoa quế. Đây là hình ảnh của loại bánh này:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.