Công Cụ Của Tổng Tài

Chương 4: Chương 4




Tới lượt hắn nâng cằm tôi khóe miệng hắn công lên ánh mắt sâu thẳm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi hành động của hắn như lúc nãy tay lướt xuống cổ và dùng lực không mạnh cũng không yếu bóp cổ tôi với lực tay của hắn khiến cho tôi khó thở không đến nỗi chết. Hắn nghiện bóp cổ trẻ con khi mới gặp sao ? tôi đáp trả nụ cười với hắn công môi trái lên ánh mắt nhìn hắn sâu thẳng hắn nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khi tôi đáp trả nụ cười đó nhìn vẻ mặt hắn tôi ngứa cả mắt tôi nông cuồng chấp tay sau lưng lấy súng ra từ trong túi chỉ về hắn ta, hắn có hơi bất ngờ thả tay ra khỏi tôi nheo mày cười khẩy

     - Con nít bày đặt dùng súng giả hù dọa người lớn à, bé này được đó

Nhìn cách hắn nói thật sự đáng ghét cây súng chỉa về hướng hắn tôi chỉa lên trời và bắn một phát đạn.

Cả bọn đàn em phía sau bất ngờ mặt tái xanh liền giơ súng chỉ vào tôi, hắn ta và chị trợ lí kế bên cũng rất bất ngờ với hành động của tôi, Võ Hạ Như và các em phía sau tôi họ hoảng sợ ôm lại nhau các cô chú bên trong phát hoảng chạy ra xem thấy tôi cầm súng chĩa lên trời và hàng chục bọn đồ đen chỉa súng vào tôi

     - Ngô Ngọc Yến Nguyệt con đang làm trò gì vậy

Tôi liếc sang nhìn họ thở dài vì cảm thấy thật vướng chân

     - Ngô Ngọc Yến Nguyệt con mau bỏ vũ khí xuống !

Họ vừa ra lệnh vừa run sợ, tôi liền bỏ súng vào sau quần và đi vào, đi được vài bước tôi dừng lại quay đầu góc 80 độ cười hắn ta

     - Bọn phiền phức đừng động đến Võ Hạ Như, lần sau súng chĩa vào tim các người chứ không phải trên trời đâu

Tôi bước vào trong. Các cô chú lây hoay tỏ vẻ uy nghiêm cung kính hắn

     - Tôi xin lỗi ngài, con bé nó bướng bĩnh thế đó, nó có làm gì nên tội ngài hãy tha cho nó ạ

     - Tôi muốn nhận nuôi cô bé đó

Mọi người đều ngạc nhiên với câu nói của hắn. Hắn muốn biết thêm về tôi nên nói chuyện với cô và Võ Hạ Như để tìm hiểu thêm 

     - Con bé vốn tính thế, lên 4 tuổi là đã vào cô nhi viện hoàn cảnh thì không ai biết, tính rất bướng có khi còn đánh cả các con trai trong trại này kể ra thì có rất nhiều điều làm tôi ngạc nhiên về con bé

     - Tôi có thể mang con bé đó về được không

     - Thưa ngài được ạ cũng tùy ý của Ngô Ngọc Yến Nguyệt thôi ạ

     - Ngô Ngọc Yến Nguyệt bao nhiêu tuổi ?

     - Dạ thưa ngài cô bé 11 tuổi

Hắn ngạc nhiên ra không tin vào mắt mình 

     - Vậy được rồi cảm ơn cô, mai tôi sẽ quay lại đón cô bé

Hắn ta đứng dậy nhìn vào đồng hồ, vẻ như sắp tới giờ quan trọng hắn cùng cô trợ lí đi ra, hắn bước vào xe sang trọng và bắt đầu lăn bánh

     - Phong Thiên Kiệt tại sao anh lại chọn con bé đó ? 

     - Trịnh Cúc Tử cô cũng thấy rồi đó, mới 11 tuổi đã biết cách cầm súng chĩa vào người khác, và bắn chỉ thiên một cách điêu luyện, chưa có đứa trẻ nào 11 tuổi mà dám cầm súng như cô bé đó so ra nó là thứ tôi đang cần

     - Chúng ta bắt đầu công việc đi !

Cả 2 cùng ngồi trên xe say sưa bàn luận công việc

. . . .

Tối đến tôi đang nghe nhạc thì cô lại nói chuyện với tôi với vẻ mặt lo lắng

     - Người lúc nãy muốn nhận con làm con nuôi cô xin lỗi cô đã lỡ đồng ý

Tôi hít một hơi thật sâu để giải tỏa căng thẳng

     - Không sao cô không cần xin lỗi đâu tôi còn cảm ơn cô đấy dù sao thoát được cái nơi ngợp ngạt này

     - Nhưng tôi muốn Võ Hạ Như cùng đi theo tôi

     - Võ Hạ Như cô sẽ hỏi lại nó, ngày mai người ta đến đấy

.         .            .          .         .

> Học xong mình up chương típ liền ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.