Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 19: Chương 19: Chương 9.2




Editor: Puck

“Không – a...” Lạc Dĩ Phương đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng, động tác quá lớn, không cẩn thận kéo đau vết thương đạn bắn sau vai, đôi mày thanh tú nhịn đau khẽ cau lại.

“Dĩ Phương...” Giọng nam khàn khàn hơi chần chừ gọi cô, giống như nín thở hồi lâu, sợ trước mắt chỉ là giấc mộng đẹp.

Cô trừng mắt nhìn, tròng mắt sương mù khẽ chớp, tiếp xúc được ánh mắt u ám, nhiệt liệt của Đường Liệt.

Ngực cô chấn động, đầu óc càng thêm mơ hồ, không hiểu tại sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, dường như cô là đồ thủy tinh dễ vỡ.

“Dĩ Phương!” Đường Liệt lại kêu một tiếng, đồng thời cầm tay nhỏ bé mềm nhũn của cô, rốt cuộc xác định cô đã thật sự tỉnh lại.

Cô theo phản xạ định chống tay ngồi dậy, vô ý kéo đau vết thương, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thật đau...”

“Không nên lộn xộn, ngoan ngoãn nằm, đừng động,.” Đường Liệt vô cùng khẩn trương vịn vai cô, để cho cô nằm yên xuống, theo đó lại cẩn thận điều chỉnh gối đầu, không để cho vết thương của cô bị đè lên.

Bốn phía bài trí rất xa lạ, trong không khí còn truyền đến mùi nước sát trùng, Lạc Dĩ Phương không cần hỏi cũng biết, cô đang ở trong bệnh viện, vì ngoài ý muốn trong bữa tiệc kia.

“Tôi... Tôi ngủ thật lâu sao?” Cô yếu ớt hỏi, bàn tay nhỏ bé cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng trong lòng bàn tay anh, ngực kéo căng.

Đường Liệt nghiêng người chăm chú nhìn cô, môi mỏng mấp máy, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng lại thản nhiên trả lời: “Cũng may, mười mấy tiếng thôi.”

Nhưng trong mười mấy tiếng này, mỗi một giây một phút đều hành hạ linh hồn anh, lôi xé tim anh, khiến cho anh lo lắng thấp thỏm, ăn không vô bất kỳ thứ gì, cũng hoàn toàn không có cách nào nhắm mắt nghỉ ngơi.

khác thường của anh, lại thấy giữa hai chân mày anh lộ ra đường vân tinh tế, cằm thậm chí lộ ra râu đen, cảm giác kỳ quái kia từ từ mở rộng.

Chẳng lẽ anh... Vẫn canh chừng bên cạnh giường cô sao?

Ý nghĩ này khiến cho hô hấp của cô trở nên khó khăn, rõ ràng hiểu được không thể ngây ngốc dệt mơ ước tiếp, cho rằng anh sẽ yêu cô, dùng tình cảm thật với cô, nhưng cô vẫn không cách nào kiềm chế được suy nghĩ của mình, làm một chút mộng ảo viển vông.

“Em khát không? Có muốn uống nước không?” Đường Liệt hỏi, không đợi cô trả lời đã tự động rót ly nước ấm, đặt miệng ly lại gần miệng cô, định đút cô uống nước.

“Tôi tự mình làm là được rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng hiện lên hai vết đỏ hồng nhàn nhạt.

“Há miệng ra.” Anh vốn không để ý đến lời của cô, khẽ đỡ cổ cô.

Lạc Dĩ Phương không còn hơi sức chống lại, mặc dù nhịp tim vang lên thình thịch, vẫn ngoan ngoãn hé miệng, để nước ấm từ từ trượt vào trong cổ, làm dịu môi lưỡi.

Cô từ từ uống cạn nước, cảm giác ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông vẫn dính trên mặt mình, hại cô không tự chủ được định tránh khỏi thăm dò của anh, không dám mắt đối mắt với anh.

Có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi sao? Cô nghi ngờ khẽ nhíu chân mày.

Sau khi uống hết nước, Đường Liệt cẩn thận từng ly từng tí đỡ cô nằm xuống, lấy khăn giấy ra lau đôi môi và cằm giúp cô, động tác thành kính dịu dàng.

“Đường Liệt...”

“Hả?”

“Anh, anh không có chuyện gì sao?” Lời này hỏi ra tự nhiên như vậy, cô thật sự bị anh làm cho hồ đồ rồi.

Đường Liệt trầm mặc vài giây, sau khi mở miệng tiếp thì giọng nói nhiều thêm một phần đè nén, “Tại sao?”

Cô không rõ tình huống chớp mắt mấy cái, dáng vẻ yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, “Cái gì tại sao?”

“Tại sao muốn nhào tới đỡ đạn thay anh?” Bàn tay của anh chậm rãi vuốt ve gương mặt cô.

Hơi thở Lạc Dĩ Phương không khỏi thêm dày đặc, cắn cắn môi, nhỏ giọng ngập ngừng: “Tôi không biết...”

“Em biết.” Đường Liệt nhẹ nhàng giữ cằm cô, không để cho cô trốn tránh.

Lạc Dĩ Phương hơi không biết làm sao, cô mơ hồ cảm thấy, bí mật giấu trong lòng sẽ bị đào móc ra, điều đó khiến cho cô cực kỳ lo sợ không yên.

“Anh đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết.” Tốt bụng một chút đi, xin không cần vạch trần bí mật trong lòng cô, nếu như tình cảm bộ lộ thẳng ra, kết quả chỉ biết sẽ tổn thương nặng hơn.

Cô yên lặng cầu xin trong lòng, lại nghe thấy anh nói rõ ràng: “Dĩ Phương, trong lòng em hiểu được, đó là bởi vì em còn yêu anh.”

“Không có! Không phải như vậy, tôi, tôi không có...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy sợ hãi.

“Em yêu anh.” Anh vô cùng kiên định lặp lại.

“Tôi... Tôi không có...” Cánh môi khẽ run, ngay sau đó một tầng sương đã thấm ướt tầm mắt của cô.

“Em yêu anh.” Giọng của Đường Liệt đã gần như bức bách, đơn giản chỉ muốn cô thẳng thắn thừa nhận tình cảm.

“Anh... Anh... Hu...”

Quá ghê tởm!

Tại sao anh có thể như vậy? Cô không muốn thừa nhận, tại sao không cưỡng ép cô thì không thể?

Tiếng nghẹn ngào của cô vang hơn, vừa tức vừa thẹn lại tự chán ghét la hét: “Tôi không muốn yêu anh! Tôi không muốn yêu anh! Tôi không muốn, không muốn không muốn -”

“Dĩ Phương!” Lòng của Đường Liệt chấn động, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa của cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đáng yêu, thành công che lại lời nói không đúng với lòng mình của cô.

Lạc Dĩ Phương cảm thấy vô cùng khó chịu, tâm ý bị dò xét gần như khiến cho cô không có chỗ dung thân, trong lúc nhất thời quên mất vết thương trên người, không khỏi giãy giụa trong lòng anh.

Vừa giãy giụa, quả nhiên một lần nữa kéo đau vết thương, đau đến cô co rúm thân thể lại, nước mắt càng thêm chảy rào rào không ngừng, giống như bị đau đớn và uất ức to lớn.

“Dĩ Phương?!” Đường Liệt giật mình, vội vàng buông ra, khuôn mặt anh tuấn hết sức khẩn trương.

“Thật đau... Hu hu... Anh, anh tránh ra, không được đụng tôi, tránh ra đi... Hu hu...” Gương mặt của cô đỏ rực, mắt cũng đỏ rực, khóc đến giống như một đứa trẻ.

Thấy dáng vẻ kia của cô, trong lòng Đường Liệt hiện ra đau đớn quen thuộc, anh không bỏ ra, ngược lại rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, động tác êm ái không thể tin được.

“Ngoan, đừng khóc, xin lỗi, đều là sai lầm của anh, đừng khóc có được không?”

Anh chưa từng nói xin lỗi, cũng chưa từng giống như bây giờ, dùng giọng điệu dịu dàng lại thương tiếc như thế nói chuyện với cô, anh... Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây?!

Lạc Dĩ Phương ngổn ngang trong lòng, định hung hăng đẩy anh ra, không để cho anh lại làm tổn thương đến mình nữa, nhưng không tự chủ quyến luyến dịu dàng khó có được của anh.

Lòng ngón tay thô ráp ấm áp lướt qua da thịt trắng mịn của cô, mang tới run rẩy nhè nhẹ, cô kinh ngạc nhìn anh, nghe anh nói tiếp: “Khi em bắt đầu nói với dì Sương ở trong phòng, anh đã nghe tất cả, em còn nói yêu anh, mặc dù anh hết lần này đến lần khác tổn thương em... Em còn nói yêu anh.”

Trái tim nhảy thình thịch, Lạc Dĩ Phương mắc cỡ đến muốn tìm một cái động để chui vào, ẩn núp cả đời không muốn gặp lại anh.

Đầu hất lên, cô thẹn quá thành giận khẽ kêu: “Vậy... Vậy bắt đầu từ giờ khắc này, tôi quyết định, tôi... Tôi sẽ không yêu anh nữa, hu... Tôi không yêu anh, vậy được rồi chứ?!”

“Không thể!” Đường Liệt nheo đôi mắt anh tuấn, đáp như đinh chém sắt.

Nếu không phải lo lắng vết thương trên người cô, dùng sức quá mức nhất định sẽ làm đau cô, anh thật sự muốn ôm cô thật chặt, dùng vô số nụ hôn nóng bỏng và vuốt ve mê người, dỗ dành cô thừa nhận tất cả.

“Làm sao anh có thể bá đạo như vậy?! Không yêu anh cũng không được sao?! Anh có thể lấy được thân thể tôi, nhưng tình cảm của tôi do chính tôi khống chế.” Trên thực tế, cô vốn không có cách nào khống chế.

“Anh muốn em yêu anh, hơn nữa, em cũng đúng là yêu anh, bằng không em sẽ không quên mình ngăn cản nguy hiểm vì anh, sẽ không thừa nhận tình cảm chân chính trong nội tâm với dì Sương ở sau lưng anh.” Ngũ quan tuấn mỹ của Đường Liệt hơi vặn vẹo, nói cắn răng nghiến lợi.

Cô gái bé nhỏ này náo loạn kỳ cục gì với anh chứ?! Yêu anh thì yêu anh, tình cảm sao nói thu hồi là có thể thu hồi?! Coi anh là đứa trẻ ba tuổi hả?!

Lạc Dĩ Phương bị anh nói lên một “Chứng cứ” rất lớn, gương mặt đỏ lên, cắn cắn môi không biết nói gì cho phải.

Ngực phập phồng kịch liệt, cô hít hít mũi, giọng mũi nặng nề hỏi: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Anh tập trung mà lại sâu sắc nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang suy tư một vấn đề vô cùng nghiêm túc.

Ngón tay đỡ nhẹ cằm cô không tự chủ được vuốt ve cánh môi khẽ nhếch của cô, cảm giác hơi thở của cô trở nên nồng đậm, hai hàng chân mày của anh chau lên, lộ ra nụ cười bí ẩn, trầm thấp nói: “Chúng ta kết hôn.”

Hả?!

Cái... Cái gì?!

Bờ môi của anh mấp máy hai cái, rốt cuộc nói ra cái gì?!

“Anh nói, chúng ta kết hôn.”

Thì ra, không phải cô chỉ nghĩ, mà còn theo bản năng hỏi ra nghi ngờ, mà anh cũng lại một lần nữa nhắc lại, giọng nói hơn trầm xuống vô cùng rõ ràng chui vào trong lỗ tai cô.

Một câu rất ngắn, rất đơn giản, lại chấn động cả người cô ngây ngốc, giống như trong nháy mắt hóa thành tượng đá, không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.