Dù cho Công tôn tiên sinh nói rất nhỏ nhưng mà Cầm vẫn nghe được, anh tò mò hỏi:
- Đã đến lúc gì.
Lúc này, gương mặt của Công Tôn tiên sinh đã trở lại như thường. Hắn rút tay lại, nhấp 1 ngụm trà và nói:
- Điều này ngươi không cần biết hoặc có thể nói ngươi chưa thể biết được. Ta biết 1 chút thuật xem bói, ta nhìn được 1 chút tương lai. Chuyến đi này của ngươi sẽ không dễ dàng. Không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.
Cầm nghe vậy thì nhíu mày. Cái gọi là bói toán chính là nhìn trộm thiên cơ, cần trả giá cực lớn. Cầm không biết mình có được coi như nhân vật lớn không nhưng mà kẻ sau lưng điều khiển đường đi nước bước của anh tất nhiên không bình thường. Hắn sao có thể dễ dàng để người khác dựa vào nhìn trộm thiên cơ để thấy được tương lai của anh. Đó còn chưa kể anh không thuộc thế giới này, nhìn trộm thiên cơ là điều không thể. Đó chính là lý do vì sao Cầm cảm thấy không hiểu.
Nhưng tất nhiên như vậy không có nghĩa là Cầm không tin vào những điều vị tiên sinh thần bí này nói. Kỳ nhân dị sĩ trên đời này nhiều vô cùng, thủ đoạn kỳ dị cũng không thiếu. Vĩnh viễn không nên dùng tầm nhìn hạn hẹp của mình để nhìn người khác. Hơn nữa, cuộc thâm nhập này không có nguy hiểm thì đánh chết Cầm cũng không tin. Xảy ra chuyện bất ngờ dẫn đến mất mạng cũng không phải là điều gì đó quá đáng ngạc nhiên thậm chí có thể nói là chắc chắn đến 99% sẽ xảy ra.
Do đó, thứ anh tò mò là vị này nhìn thấy cái gì và hắn có định lộ ra không.
Cầm nhìn sâu vào đôi mắt thâm sâu như biển đó và nói:
- Nói vậy ngài đã thấy được kết cục của 2 ta. Không biết ngài có thể cho ta biết được không.
Công Tôn tiên sinh mỉm cười lắc đầu nói:
- Thiên cơ bất khả lộ. Mạng già này của ta vẫn còn chút tác dụng, ta cũng không muốn vì tiết lộ thiên cơ mà chết. Nhưng ta cũng có thể cho ngươi 1 lời khuyên. Đừng để cảm xúc nhất thời làm bại lộ. Người đó hiện giờ không phải là người mà ngươi quen biết nữa.
- Là sao.
Cầm định hỏi nhưng nhìn vẻ mặt Công Tôn tiên sinh khiến anh dừng lại. Bởi anh biết dù cho anh có gặng hỏi thế nào có lẽ người này cũng không trả lời. Cầm thở dài 1 hơi nói:
- Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận. Nhưng con người ta tương đối xúc động, chỉ sợ sẽ có những lúc không kiềm chế được bản thân.
Công Tôn nhìn Cầm mỉm cười. Lão lấy ra 1 cái hộp vất cho anh và nói:
- Cầm lấy, khi nào cùng đường có thể lấy ra sử dụng. NÓ có lẽ sẽ có tác dụng với ngươi. Nhưng
cũng chỉ có 1 lần. Ta không hi vọng ngươi sẽ chết trước lúc đó.
Cầm mỉm cười tiếp lấy cái hộp nhưng trong lòng thì đề phòng. Lúc đó. Lúc đó là lúc nào. Kẻ này đã nhìn xa đến mức nào. Chẳng lẽ sự tồn tại của anh là điều cần thiết cho tiên giới để có thể chiến thắng. Chẳng lẽ theo thiên số thì anh vẫn phải chịu trận sao.
Trong đầu anh hiện lên 2 khả năng. 1 là Cầm không cua được Phượng Lăng Tuyết.
Nhưng anh cũng nghĩ đến khả năng đó. Cầm cũng đã chuẩn bị chạy trốn nếu như không thể làm gì.
Có lẽ anh sẽ bị bắt nhưng mà nếu vậy, kẻ này sẽ không để lộ ra nếu hắn có ý định giúp tiên giới vì làm như vậy chỉ khiến anh cảm thấy đề phòng hơn mà thôi.
Cầm không tin 1 người tinh minh và bí ẩn như vị Công Tôn tiên sinh này sẽ mắc một sai lầm cấp thấp như vậy. Do đó anh nghĩ đến khả năng thứ 2.
Anh tự nguyện. Điều này quả thật có chút khó tin. Ai lại nguyện ý đi chết chứ. Anh bây giờ chỉ còn
lại 1 mạng duy nhất, không thể lại liều mạng như những thế giới khác, bảo anh hi sinh để bảo vệ thế giới 1 lần nữa, tự hỏi thì anh chỉ có 1 câu trả lời. Không thể.
Quá nhiều điểm khả nghi khiến Cầm như lâm vào mê vụ.
Cuối cùng anh thở dài 1 hơi. Chờ những điều đó xảy ra thì anh cũng phải sống sót đã rồi nói. Dù không biết mục tiêu của tên này là gì nhưng chí ít trước đó hắn sẽ không để anh chết. Nên lá bài tẩy mà tên này đưa chắc chắn sẽ có tác dụng 1 lúc nào đó. Ngu sao không cầm.
Thu lấy cái hộp, Cầm khẽ cúi đầu nói:
- Cảm ơn ngài, ta sẽ trân trọng nó.
Công Tôn tiên sinh gật đầu nói:
- Được rồi, tương lai của ngươi là do ngươi tự quyết định. Hi vọng ngươi có thể lựa chọn con đường sáng suốt nhất. Bây giờ vào trong, ta sẽ giúp ngươi ẩn dấu linh khí trong cơ thể.
Cầm gật đầu đi theo lão. Không bao lâu sau, anh đi ra, cả người ma khí cuồn cuộn. Trông anh không khác gì 1 ma tộc chân thực. Nhìn bộ giáng của mình, Cầm không khỏi cảm khái vị Công Tôn tiên sinh này hảo thủ đoạn a. Che lấp hoàn toàn linh khí mà còn cường hóa ma khí lên. Hơn nữa thủ đoạn còn vô cùng cao minh. Cầm tin nếu như không có 1 vị huyền ma kiểm tra kỹ càng thì còn lâu mới có thể phát hiện ra sự khác biệt trong anh.
Càng lúc, hình tượng vị công tôn tiên sinh này càng trở nên thần bí khó lường hơn.
- Ngươi là.
Lúc này trong phòng còn có 1 người. Chính là Phượng Loan Bích, hiển nhiên cô nàng cũng đã tỉnh lại sau khi uống xong ngộ đạo trà. Nhìn thấy 2 người đi vào, cô nàng này cũng hơi ngạc nhiên bởi vì 1 người trong đó ma khí cuồn cuộn, quả thật chẳng khác gì 1 ma tộc. Nhưng gương mặt kia cô biết, chính là thanh niên mà cô đi cùng. Chính vì thế cô mới cảm thấy ngạc nhiên. Hắn sao có thể tỏa ra ma khí nồng đậm như vậy.
Cô biết 2 người đến đây để che dấu ma khí, để có thể thâm nhập vào Ma Đô. Nhưng mà cô cũng không nghĩ kết quả lại tốt đến như thế này. Đây… hoàn toàn là 1 ma tộc a.
Kèm theo đó là vô tận nghi hoặc, nếu như có thể ngụy trang được đến mức này thì bao năm qua nhân tộc cũng không đến mức khốn đốn. Không đến mức bị ma tộc đột nhập vào gây nên tổn hại không hề nhẹ mới đúng chứ.
Như nhận ra thắc mắc của cô, Công Tôn tiên sinh mỉm cười:
- Không cần nghi ngờ. Cầm trong người đã có sẵn ma khí mà ma khí nồng độ cũng không thấp. Ta chỉ cần khuếch đại nó ra và che dấu linh khí đi là xong rồi. Chỉ cần không kích động linh khí hoặc là không có đại năng điều tra kỹ càng sẽ không sao. Nhưng các ngươi thì không thể. Thể nội các ngươi không có ma khí mà thuần là linh khí. Do đó ta chỉ có thể làm 1 số tay chân giúp che lại linh khí và làm 1 số chưởng nhãn pháp khiến ngươi trông có ma khí mà thôi. Chỉ cần ngươi hơi ra tay hoàn toàn có nguy cơ bị lộ. Do đó, trong chuyến đi này. Nhiệm vụ của ngươi là làm bình bông đi theo người hắn. Sau đó, khi có nguy cơ, ngươi sẽ bộc lộ linh khí để thu hút sự chú ý của đám ma tộc, tạo điều kiện cho Cầm chạy đi.
Nghe được nhiệm vụ của mình khiến cho Phượng Loan Bích khẽ nhíu mày. Cô không ngờ nhiệm vụ của mình lại là làm mồi để giúp kẻ này thoát đi. Thật sự là 1 nhiệm vụ không có thiên lý.
Nhưng mà đây là quyết định của cao tầng, cô cũng không thể cãi lại. Khẽ thở dài. Cô nói:
- Vậy thì nhờ tiền bối rồi.
Công tôn tiên sinh nhìn cô mỉm cười nói:
- Đi theo ta.