Huyền lão hơi nhíu mày, dù sao độ quan trọng của Cầm là khỏi phải bàn. Anh chàng dẫu sao cũng mới chỉ là tứ hoàn hồn tông mà thôi. Sao có thể chống chịu được ngọn lửa này cơ chứ..
Nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Cầm, lão thở dài 1 hơi. Có lẽ không đưa cũng phải đưa a.
Cần thận từng ly từng tý, lão giải khai quang hoàn khiến ngọn lửa bùng cháy càng dữ dội.
Không chút do dự, Cầm tiến đến, quanh người anh, khí tức băng lãnh tỏa ra ngăn cản ngọn hắc hỏa. Là từ bông tuyết liên.
Nó giúp Cầm tiến lại gần được Mã Tiểu Đào và anh… đặt lên môi cô nàng 1 nụ hôn 1 nụ hôn thật sâu.
Anh đang đánh liều, đánh liều tiểu Kê trong người của cô vẫn còn đang chiến đấu.
Tiểu kê là thuần phượng hoàng tất nhiên là không sợ tà phượng hoàng. Nhưng dù sao cô cũng chỉ còn là tàn hồn không có bản thể do đó khó lòng đấu lại được tà hỏa phượng hoàng.hơn nữa nàng có lẽ còn đang dốc toàn lực để tạo ra 1 cơ thể mới nên chỉ có thể tạm thời sống chung
Nếu là bình thường Mã Tiểu Đào còn tỉnh táo mà cố gắng áp chế tà hỏa thì tiểu Kê chỉ cần hỗ trợ 1 chút là không có việc gì.
Nhưng giờ, khi mà tâm trí của Mã tiểu Đào triệt để bị tà hỏa lấp mất lý trí thì tiểu Kê có lẽ không dễ dàng áp chế được mới dẫn đến tình trạng này.
Cầm không phải hôn đơn giản như vậy mà anh đang thông qua cái đó mà xâm nhập vào tâm trí cô nàng, kích thích tinh thần cô tỉnh lại. Như vậy mới có thể có cơ hội thoát.
Chỉ cần qua được cửa ải này, chờ 1 thời gian nữa khi mà tiểu Kê triệt để lớn lên thì có lẽ sẽ có cơ hội triệt để tiêu trừ tà hỏa
Ngọn lửa màu đen như nhận ra cái gì, nó bùng lên càng dữ dội dường như muốn đốt cháy Cầm.
Tuy nhiên có băng liên bảo hộ. Cầm tạm thời an toàn.
Vẫn giữ tư thế ôm hôn, trong khi tâm trí Cầm đang chìm vào 1 khoảng không tràn ngập tà hỏa. Chúng dường như muốn đốt cháy thần hồn của Cầm nhưng mà làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Không chỉ thế, bao quanh anh còn vài thân ảnh như là hộ thần sứ giả, giúp Cầm càng dễ dàng tiến tới hơn.
…….
Không ai biết Cầm đang làm gì chỉ thấy tà hỏa quanh người của Mã tiểu đào yếu dầu yếu dần và tắt hẳn. Cũng cùng lúc đó, Cầm từ từ mở mắt mà rời đi cô nàng.
Khẽ thở dài 1 hơi, Cầm đưa Mã Tiểu Đào cho Nam Nam chiếu cô rồi nói:
-Giờ cô ấy ổn rồi.Nam Nam tỷ, nhờ tỷ chiếu cố cho. Chúng ta còn cuộc thi cần chiến thắng nữa.
Rồi anh chàng quay sang Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nói:
-Mọi người đã rất cố gắng rồi. Giờ là cuộc chiến của chúng ta.
-Vâng.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh nói. Hoắc Vũ Hạo đưa tay trái ra, Vương Đông lập tức dùng tay phải nắm lấy tay hắn. Nháy mắt sau, trong cơ thể hai người chảy xuôi dòng Hạo Đông Lực, đồng thời xen lẫn trong đó là ý chiến chiến đấu và lòng quyết tâm chấp nhất vô cùng.
Vương Ngôn hít sâu một hơi, đến khi phổi của hắn truyền lên một cơn đau nhức hắn mới dừng lại, đồng thời tâm trạng cũng được kềm chế, bình tĩnh hơn vài phần.
Hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, cố gắng không để giọng nói mình trở nên nghẹn ngào.
- Vũ Hạo, Vương Đông. Đối thủ của các con là huynh đệ Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần. Năng lực của bọn họ là gì có lẽ các con đều đã thấy rõ. Mục tiêu đầu tiên các con cần giải quyết là người sử dụng độc, Mộng Hồng Trần. Nếu các con cảm thấy không làm được thì dù ý chí chiến đấu của các con có mãnh liệt như thế nào, ta cũng không cho các con tiếp tục tham gia.
Ánh mắt Vương Đông có chút do dự, nhưng Hoắc Vũ Hạo kiên quyết nói:
- Vương lão sư, con làm được.
Vương Ngôn thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Được, thực lực huynh muội Tiếu Hồng Trần tuy mạnh nhưng trong các trận đấu trước, bọn họ cũng bị thương không nhẹ. Hơn nữa, ý chí chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể sánh bằng hai con. Kế đến, lão sư cũng không còn chiến pháp gì để sắp xếp cho hai con nữa. Ta chỉ có thể nói, các con phải tin tưởng vào bản thân mình mà phát huy hết toàn lực. Vũ Hạo nói rất đúng, trận đấu đã đến bước này thì các con không thể thua. Cho nên, các con còn năng lực gì nữa cứ đem ra dùng hết đi. Cố lên.
Vương Ngôn nói xong liền vươn tay ôm lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đến lúc này, những gì cần nói cũng đã nói hết, ý chí chiến đấu so với thực lực thậm chí còn muốn quan trọng hơn.
Lát sau, sàn đấu được sửa chữa xong xuôi, giọng nói trầm thấp của Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lại một lần nữa vang lên.
- Lượt đấu 2-2-3, trận thứ hai, mời hai đội viên của hai đội lên sàn đấu.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, trận đấu sắp tới của bọn họ là trận đấu đầu tiên trong lịch sử các trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có sự chênh lệch tu vi lớn như vậy.
Khi huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần bước lên sàn đấu, trong đầu hai người hiện rõ như in hình ảnh mất hồn lạc phách của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong.
Trận vừa rồi, một mình Mã Tiểu Đào chấp hai người, cộng thêm đòn tấn công mạnh mẽ từ kiện Hồn Đạo Khí cấp tám Thẩm Phán Chi Kiếm, vậy mà cô vẫn có thể đánh bại được hai người bọn họ. Mã Tiểu Đào không những giành được chiến thắng mà còn hoàn toàn phá tan lòng tin trong lòng bọn họ.
Nhất là Mã Như Long, tuy trên người hắn không có vết thương nặng nào nhưng lòng lại còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn thân là đội trưởng, trong tình huống một đấu hai, thậm chí còn không tiếc tiêu hao Sinh Mệnh Lực để sử dụng đến kiện Hồn Đạo Khí mạnh mẽ như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết quả thất bại.
Sinh Mệnh Lực tiêu hao quá nhiều, nhất định tương lai của hắn không chỉ có mỗi một năm thực lực không thể tăng lên. Càng đáng sợ hơn là ngọn lửa màu đen của Mã Tiểu Đào ở cuối trận đấu đã để lại trong lòng hắn một bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Trận chiến này, hắn và Tiêu Hạ Phong không những thua mà còn thua một cách toàn diện.
Có điều tình hình của chiến đội Sử Lai Khắc hiện nay không khả quan một chút nào, bọn họ đã không còn đường lui. Nhưng nếu trận kế tiếp bọn họ thắng, vậy thì chức quán quân vẫn nằm yên trong tay bọn họ.
- Muội muội, huynh thừa nhận trước kia mình đã nhìn lầm học viện Sử Lai Khắc. Sử Lai Khắc quả thật quá mạnh.
Lúc này Tiếu Hồng Trần không còn một chút kiêu ngạo nào. Vì trận đoàn chiến hắn bị thương không nhẹ nên sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt hắn vẫn vô cùng kiên định.
Mộng Hồng Trần than nhẹ một tiếng:
- Nếu lần này toàn bộ thành viên chính thức của bọn họ đều đến đây, e là chúng ta vẫn giống như những cuộc thi trước, hoàn toàn không có chút cơ hội.
Tiếu Hồng Trần thoáng nhìn lên bầu trời, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt hơi nước càng lúc càng đậm đặc. Vạt áo của bọn họ cũng bị thấm nước, bọn họ phải dùng Hồn Lực làm bốc hơi mới không bị ướt đẫm.
- Sau cuộc thi này, huynh muốn bế quan. Ông nội nói rất đúng, tu vi tăng quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Không những cơ thể chúng ta có vấn đề mà về mặt tâm lý cũng không tốt. Nếu không bế quan xem xét lại, tương lai chúng ta rất khó vượt qua được ngưỡng cửa đỉnh cao kia được.
Mộng Hồng Trần gật đầu nói:
- Được, muội sẽ cùng đi với huynh.
Ánh mắt Tiếu Hồng Trần bỗng nhiên bừng sáng:
- Nhưng trước đó, chúng ta phải thắng trận này đã.
Chúng ta không thể để đồng đội của mình chết oan. Chúng ta phải cướp lấy vinh quang của Sử Lai Khắc. Trận chiến này, nhất định phải thắng.
Hai mắt Mộng Hồng Trần cũng sáng lên, cũng ngay lúc này, cô bé nhìn sang bên kia sàn đấu liền trông thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang nắm tay bước lên. Khi thấy ánh mắt màu xanh lam hừng hực chiến ý của Vương Đông, cô bé không khỏi giật mình.
- Dạ, nhất định phải thắng.