Hôm nay chính là ngày kết thúc 1 tháng quản gia. Mạnh Cầm hào phóng mời Nene ra ngoài ăn tối.
Một quán ăn sang trọng, 1 khung cảnh lãng mạng. Nhà hàng đã được bao chọn không 1 mống khách?
Tất nhiên là không rồi.
Vị trí lại là một nhà hàng nhỏ vắng khách. Khung cảnh cũng bình thường. nhưng hôm nay nó không bình thường.
Dược Phong đưa Kinokuni Nene đến đây. Bịt mắt nàng lại rồi bảo người chờ. Khi nào thấy thơm mới được mở
Một lúc sau 1 mùi thơm bay ra. Tiếng xe cút kít lại gần, Nàng mỉm cười mở mắt. Nhưng hiện ra trước mắt nàng lại là một khuân mặt trung niên đi sau là một quý phụ. Quý phụ khẽ mỉm cười hiền hòa với Nene.
Nene run run nói:
-Cha… Mẹ… sao lại…
Cha nàng chặn lời nàng nói:
-Ăn trước đi đã.
Rồi mở nắp vung. Bên trong chỉ là 1 bát mì Soba thật bình thường.
Kinokuni Nene ăn thử. Thật bình thường. đây chỉ là những vắt mì không nhưng sao nó lai ngon hơn tất cả các món Soba mà nàng ăn. Thật ấm áp, thật hạnh phúc. Nàng như thấy mình nhỏ lại được bố mẹ cho đi chơi và đến bữa ăn chỉ có 1 ít mì không thế này nhưng ngon đến lạ a. Đây phải chăng chính là tình cảm gia đình. Nước mắt không biết từ bao giờ lăn dài trên má.
Chẳng mấy chốc một “tráo” mì đã hết. Nàng ngẩng mặt vẫn còn chan chứa nước mắt lên hỏi:
-Tại sao bố mẹ lại ở đây. Và tại sao…
Quý bà Kinokuni mỉm cười nói:
-Chàng quản gia của con đã đến tìm chúng ta. Cho chúng ta xem 1 quấn băng. Và rồi cảnh tỉnh chúng ta. Thời gian qua chúng ta thật có lỗi.
Nới rồi trên chiếc màn hình trong quán bỗng sáng lên chiếu 1 quận băng.
Trong đó ghi lại hạnh động của nàng trong cả 1 tuần. Từ ngày đầu tiên, đển ở đến ngày cuối cùng. Ghi lại tất cả khoảnh khắc nàng cố gắng luyện tập ra sao. Làm việc như thế nào. Đặc biệt kỹ là cảnh nàng hạnh phúc khi ăn cơm, vui vẻ khi tham gia chơi bài cùng mấy nữ hầu. biểu cảm trên khuân mặt nàng thật rõ nét.
Và cuối phim là 1 đoạn bình luận có lẽ nàng không bao giờ quên:
-Gánh nặng trên vai cô ấy thật nhiều. 1 tháng qua tôi đã dùng hết tài nghệ để khiến cô ấy hạnh phúc,vui vẻ. Nhưng hạnh phúc ấy chỉ là cảm giác giả tạo do ý muốn cô ấy sinh ra. Có lẽ do chưa bao giờ được cảm nhận cái tình cảm gia đình ấy nên chỉ là 1 mái ấm gia tình, tình cảm gia định giả tạo do tôi làm ra cũng khiến cô ấy vui như vậy rồi. Nhưng giả tạo chung quy chỉ là giả. Chân chính giữ lại nét hạnh phúc đó chỉ có thể là ngài – cha mẹ của cô chủ, mà thôi. Muốn giữ lại vẻ hạnh phúc đó hay để nó lại vẻ lạnh tanh như ban đầu tất cả là do ngài. Để cô ấy đi theo ẩm thực chân chính hay ngã vào hắc ám ẩm thực tất cả là ở chỗ ngài. Tôi chắc ngài hiểu và biết nên làm gì.
Mặt nàng đã đầy nước mắt. không ngờ hắn lại để ý kĩ như thế. không ngờ hắn lại lo cho mình đến thế.
-Đi đi, chàng trai tốt như thế không dễ kiếm đâu. Hắn vừa mới đi thôi.
Không để ý Nene chạy vụt ra ngoài, loáng thoáng thấy 1 thân anh áo trắng đang đi xa:
-ĐỨNG LẠI!!!!
-Uy, cô không cần la to thế chứ.
Cầm quay đầu lại nhìn. Lên tiếng nói:
-Cô quay về đi. Bố mẹ cô đang chờ đó.
-Ngươi về cùng ta.
-Uy, sao tôi phải về cùng cô.
-Vì…vì…. Ngươi là quản gia của ta.
-Uy, từ sáng may thì hợp đồng đã hết hạn rồi. Ta đã không còn là quản gia của cô nưã, hãy quay về đi và lấy tư cách là 1 người bạn tôi khuyên cô đừng nên ôm đồm tất cả. Có đôi lúc đơn giản là mình chỉ cần giãi bầy sẽ nhẹ nhóm hơn. Vậy nhá. Tôi đi đây.
-Đứng lại.
-Cái gì nữa.
-Ta, ta muốn thuê ngươi tiếp, giá thế nào ta cũng chịu.
Cầm lắc đầu:
-Ta chỉ phục vụ 1 người một tháng mỗi năm thôi. Nếu cô muốn, nắm sau hân hạnh phục vụ a. thế nhá. Cố giữ lấy hạnh phúc của mình đi.
Nói rồi đi thẳng. Nene trông theo bóng hình đang dần dần biến mất phía xa, lấy hết can đảm hét lên
-CẢM ƠN.
Cầm khẽ dừng lại. mỉm cười giơ tay lên rồi đi thẳng.
Làm việc tốt cố chỉ cần câu này thôi.
Đúng đây tất cả chỉ xuất phát từ lòng tốt. sống suốt 1 tháng. Hắn nhận ra được cô nàng luôn có bóng ma trong lòng. Kết hợp từ việc căn phòng của cô không có bất cứ 1 tấm hình nào chụp với gia đình và không có bất cứ 1 tấm nào thấy Nene cười. Kết hợp cùng nội dung cốt truyện và mấy điều hỏi từ Issiki Satoshi. Cầm đã cơ bản xác định rằng gia đình cô nàng là gia đình gia giáo đặt nặng việc thừa kế khiến cô không thể tiếp được sự hạnh phúc gia đình và bị lão Azami mê hoặc mà đồng ý ký tên a.
Là một thanh niên luôn thích làm việc tốt. Tất nhiên Cầm không thể để yên được.
Hắn dành 1 tuần quay video này rồi đi xin địa chỉ nhà Kinokuni.
Sau 1 hồi giới thiệu và nói truyện. Cầm để lại quận băng và địa chỉ liên hệ rồi ra về. Nếu là người cha người mẹ yêu thương con thì chắc chắn sẽ liên hệ hắn. còn nếu không thì dù Cầm có nói gì cũng không thay đổi được a. Lúc đó hắn chỉ có thể để ý cô nàng không đi lạc lối thôi.
Và tất nhiên là thành công để dẫn đến kết quả như ngày hôm nay. Cầm cũng có thể thở dài 1 hơi.
Người chủ đầu tiên. Đã được thỏa mãn.
…………………
Trong quán ăn nhỏ, một gia đình ngồi ăn cùng nhau thật đầm ấm. Bỗng Nene nhớ ra cái gì đấy bèn hỏi:
-Cha mẹ, vừa nãy trong video nói cái gì mà ẩm thực chân chính, cái gì mà hắc ám ẩm thực vậy.
Hai người trầm mặc. Cuối cùng bà vợ nói:
-Ông à, con mình cũng nên tiếp xúc đến nó rồi.
Ông chồng khẽ gật đầu rồi nói:
-Cái gì cũng có 2 mặt của nó. Món ăn cũng vậy. Bình thường món ăn sẽ mang đến cho con người ta hạnh phúc hay những tình cảm tốt đẹp. Những người đó sẽ được gọi là đầu bếp quang minh hay đầu bếp chân chính.
Nhưng.
Mặt ông khẽ nghiêm trọng:
-Có rất nhiều đầy bếp lại dấn thân vào hắc ám. Món ăn sẽ không còn mang lại hạnh phúc nữa mà nó sẽ kiểm soát con người. Khi đó những khách hàng sẽ thành con rối của đầu bếp. Đó chính là đầu bếp hắc ám. Dùng món ăn để điều khiển con người. Trong thực tế 2 giới đầu bếp luôn đấu tranh không ngừng nhưng đến hiện tại thì giới hắc ám bắt đầu biết ẩn mình, mê hoặc các đầu bếp trẻ bởi so với quang minh, muốn mang lại hạnh phúc cho người ăn thì không kể đến trù nghệ. Người đầu bếp cần cho những cảm xúc tích cực vào món ăn như tình gia đình, tình bạn bè, niềm vui,vv… Còn đầu bếp hắc ám thì dễ dàng hơn nhiều vì so với cảm xúc tích cực thì cảm xúc tiêu cực, dã tâm càng dễ mang vào món ăn để điều khiển con người. Như con mang trên mình gánh nặng gia đình, mang nhiều ưu phiền và cảm xúc tiêu cực càng dễ sa vào con đường bóng tối hơn. Cũng tại chúng ta không quan tâm con thường xuyên lại để quá nhiều gánh nặng lên vai con như vậy. Chỉ sợ nếu con sa vào hắc ám thì chúng ta sẽ hối hận hơn gấp vạn lần.
Không khí chợt trầm lại bởi câu truyện lại đi quá xa rồi. nhưng rồi mỹ phụ cười phá vỡ không khí căng thẳng này:
-Nhưng giờ ta yên tâm rồi vì con dã có người quan tâm. Bây giờ con không cần để vấn đề gia đình dòng tộc lên vai nữa. Hãy tận hưởng những giờ phút đẹp đẽ của tuổi trẻ đi. Mà mẹ khuyên con thế này. Cơ hội cẩn thận sẽ vuột mất đấy.
-Ai cần chứ, Hắn chỉ làm việc cho con 1 tháng thôi. Giời chúng con chỉ là.. bạn.
-Yên tâm, cha mẹ không phản đối đâu.
Lời nói đày vẻ yên tâm ta hiểu khiến Nene ngượng đỏ cả mặt mà gục mặt xuống.
Cuộc ăn cơm được kết thúc bởi việc cô con gái nhỏ mặt đỏ bừng dận dỗi với cha mẹ mà bỏ đi.
…………….
Hố hố, chương sau sẽ có cuộc chạm chán của nhị nữ a.