Công cuộc học tập của Cầm bắt đầu
Buổi sáng Cầm theo Naruto lão già học cắt sashimi. Hắn không được dùng đao pháp của mình mà lại đang tiếp xúc 1 món đao công hoàn toàn mới. Nếu trước đây theo Hạ lão học đao công trú trọng nhanh độc chuẩn thì bây giờ đao công lại chú trọng tinh tế tỉ mỉ. Nhanh nhưng không được làm nát miếng cá. May sao tính hắn vốn cẩn thận tỉ mỉ nên học cũng nhanh. Chỉ mất 5 ngày đã coi như có chút thành tựu. Đến đây thì Naruto không dạy hắn nữa mà bắt hắn ngôi suy ngẫm làm sao để trong cương có nhu, trong nhu có cương. Rồi đi uống rượu. Thật ra lão cũng rất khiếp sợ về thiên phú của Cầm a. Phải biết để đạt được trình độ về đao công thiên nhu của Cầm bây giờ lão phải luyện 1 năm a. Tuy Cầm có cơ sở hơn lão nhưng tốc độ đủ để lão khiếp sợ rồi. Do đó cuộc khảo hạch cuối cùng khiến lão rất mong chờ a.
Còn buổi tối thì làm bồi bàn rồi. Đến đây Cầm mới thấu hiểu câu “ Rượu ngon không sợ ngõ sâu” a. Rõ ràng là bên ngoài rất rách nát nhưng cửa chưa mở thì khách đã đứng đầy. Thời gian kinh doanh có 5 tiếng từ 5h-10h thôi nhưng mà không lúc nào được ngơi tay a. Đúng là đầu bếp cấp cao có khác.
Và cứ như thế 1 tuần trôi qua nhanh chóng và ngày khảo hạch đã đến. Đề mục là 1 món sashimi khiến Naruto hài lòng.
Vì lần kiểm tra này mà Cầm phải nghỉ hẳn ngày thứ 6 và hắn quyết định làm món đó.
…….
Hôm kiểm tra đã đến. Nhưng lần này kiểm tra không ngờ không chỉ có Naruto lão giả mà không ngờ có cả lão sư phụ Hạ Vũ Minh và Nakiri Senzaemon.
Thấy Cầm đứng trong nhà bếp, Hạ lão cười nói:
-Tiểu tử. Để ta xem khoảng thời gian này ngươi có tiến bộ được tý gì không.
Lời thách đấu khiến nỏi lên ý chí hiếm hoi của Cầm. Chỉ thấy Cầm mỉm cười tự tin:
-Lão chờ.
Nói rồi tự tin tiến vào nhà bếp để lại 3 người mong chờ bên ngoài.
Chỉ thấy trong bếp để mấy cái xe che kín mít
Mạnh Cầm tiến lên, đem tấm màn che chiếc xe đầu tiên kéo xuống.
Rào ——
Chỉ một thoáng, một khối băngba mét vuông vắn, bốc lên cuồn cuộn hàn khí, trực tiếp hiện ra ở trước mắt mọi người.
Lớn như vậy!
3 người ở đây thấy vậy đầy thâm ý nhìn Hạ Lão. Naruto nói:
-Không ngờ lão lại đem “Liệt Băng Tiên Điêu Sơn” truyền cho tiểu tử này. Bỏ vốn ra đấy nha.
Nhưng Hạ lão lại lắc đầu:
-Ta ngoại trừ tri thức đao công ra thỉ chỉ nấu cho hắn ăn và dạy hắn 1 số tuyệt chiêu,thực đơn công thức mà không hướng dẫn mà để hắn tự mày mò tìm hiểu để hắn tự tìm hiểu con đường hắn đi. Món đó ta chỉ làm cho hắn ăn 1 lần nhưng không ngờ lần này hắn lại làm món đấy. Xem ra tiểu tử này liều a.
Hạ lão cũng khẽ ngưng đọng nhìn về phía nhà bếp. Hắn cũng muốn biết tiểu tử này sẽ làm ra tác phẩm như thế nào.
Tượng băng Càng lớn, lại càng là tiêu hao tâm lực, thể lực!
Huống chi, điêu khắc ở tư nhân nhà bếp cùng ở dưới con mắt của 3 người có thể nói là đang đứng tại đỉnh cấp của ẩm thực giới nhìn thì không khí sẽ khác a. Liệu tiểu tử này có vượt qua được không.
-
Cả 3 lão đều muốn biết rốt cục tiểu tử này sẽ làm đến đâu, liệu có vượt qua được Hạ trù thân không. Quả là 1 câu hỏi thú vị.
Lúc này trong nhà bếp,Mạnh Cầm không để ý ngoại giới huyên náo, kéo xuống đem cái vải che thứ 1 vất ra, tiếp lấy kéo xuống chiếc xe thứ hai vải bọc.
Chiếc xe thứ 2, là vại cá!
Tổng cộng năm vại cá,xếp ngay ngắn như ô tủ vậy.
-Thú vị!
Nakiri Senzaemon, Bạch Mi run lên, lướt qua vại cá, nhẹ giọng nói:
-
--Cá nóc một con, cá diếc một con, cá tráp đỏ một con, cá chép một con, cá mực một đôi.
-Cá diếc cùng cá chép là cá nước ngọt. Còn lại là cá biển. Hạ Lão đầu. Có biết tiểu tử kia làm món gì đâu.
Hạ lão lại lần nữa lắc đầu:
-Ta cũng không biết. Tên tiểu tử đó luôn muốn sáng tạo mà nghĩ ra mấy món cổ quái và thích cải biến mấy món mà ta làm cho hắn ăn. Tuy rằng đa số đều hỏng nhưng cũng có 1 vài lần cải biến thành công a. Ta cũng tò mò liệu hắn sẽ làm ra món như thế nào.
Naruto lại tu 1 ngụm rượu nói:
-Cứ yên lặng rồi chúng ta sẽ biết thôi.
Mạnh Cầm hướng trong bếp lấy ra 1 cái búa đập băng.
Khối băng lớn như vậy nếu chỉ dùng mấy con dao bếp thì dù Mạnh Cầm điêu khắc kỹ xảo lại như thế nào Lô Hỏa Thuần Thanh đều rất khó triển khai ra.
Bởi vậy, hắn muốn một cái búa.
Mạnh Cầm cũng không vội sử dụng “Văn Khúc đao”- cây đao điêu khắc trong bộ đao của hắn, Mạnh Cầm rút ra là “Phá Quân đao”
Cầm đao vạch một cái!
Bông tuyết Nhỏ vụn, lập tức bắn tung toé mà ra.
Phá Quân đao vốn cũng không thích hợp để chặt băng nhưng vì sao Mạnh Cầm lại dùng nó để điêu khắc đầu tiên? Vì Mạnh Cầm đang vận dụng trí tuệ, một loại muôn vàn thử thách đi ra đao công trí tuệ.
Sáng trắng đao, cứ như vậy khắc hoạ ở mặt ngoài khối băng!
Ngay ngắn, đường cong thẳng tắp!
Giống như là kỹ sư ở hội họa bản vẽ!
Nakiri Senzaemon chặt nhìn chằm chằm cầm đao thiếu niên đầu bếp, hắn từ chính diện, đến mặt bên, dao trổ mặt sau, chỉ dùng bất quá ngăn ngắn 10 phút, liền quay trở về điểm ban đầu!
Tràng quán bầu không khí hắn đứng lại một khắc đó, yên lặng như tờ, 3 người đều muốn nhìn thiếu niên đầu bếp rốt cục trong hồ lô bán thuốc gì.
Dường như đem tràng quán mấy đôi mắt đang chăm chú nhìn mình là hư không. Mạnh Cầm bình tĩnh mà nhặt lên trước để ở một bên đợi dùng phá băng chùy.
Keng!
Một búa gõ xuống.
Khối băng lớn truyền ra kèn kẹt tiếng vang, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có phát sinh.
Mạnh Cầm lông mày thoáng nhíu nhíu, chùy thứ hai rơi xuống!
-Ầm ầm
Một màn Tuyết lở, khiến quán ăn càng tĩnh mịch, trong lúc nhất thời chỉ có thành khối thành khối băng, lăn xuống trên đất, đồng thời vỡ vụn tiếng động.
Tùng tùng tùng...
Nhìn lại, khối băng 3 m vuông, thành công mà “ giảm béo”, nhỏ không ngừng một vòng, Mạnh Cầm cuối cùng đem trong tay Phá Quân đao thả xuống, đem đó nhét về trong túy đựng đao của mình.
Cầm lên Văn Khúc đao, chuẩn bị tiến hành chân chính điêu khắc.
-Tiếp theo, lại không thể có một tia qua loa bất cẩn rồi a!
Nắm nắm dao khắc, Mạnh Cầm hít thật sâu, đứng mấy phút, đem tâm cảnh điều chỉnh đến chính mình hài lòng nhất trạng thái, mới nhanh chóng xuất đao!
Nhanh hơn!
Chỉ thấy lạnh sương mù tràn ngập bên trong, thiếu niên trên tay xuống tung bay, giống như xuyên hoa quấn cây hồ điệp, vô cùng chi linh động.
Chỉ có tay hắn, dao khắc phảng phất biến mất rồi, khán giả chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một đạo trắng bạc quang luyện khẽ lướt qua mà thôi
Một tiếng!
Mạnh Cầm cuối cùng thoát ly trạng thái điêu khắc, lui về phía sau hai, ba bước, nhìn đến trước mặt một tượng băng hình chim độc lập giống như muốn uyển chuyển nhảy múa, chần chờ một chút, vẫn là trước tiên đem Văn Khúc đao thu hồi, không có vội vã đi điêu khắc ánh mắt.
Tượng băng có mắt, sẽ không thể vẽ rồng điểm mắt a.
Nhưng tượng băng lại khiến lão giả ngồi xem khẽ nhíu mày.
Chỉ là dáng vẻ này sao?
Thần vận đâu?
Mạnh Cầm quay sang 3 người cười 1 tiếng:
-Lúc này nếu như liền giao cho thần vận, chẳng phải là mất đi kinh hỉ sao? Từ từ đến, không vội vàng được!
Còn thời gian a.