Xuất thủ cứu hắn không phải ai khác ngoài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự.
Tình huống trước đó đã khiến cho vị Phong Hào Đấu La này không dám khinh thường chút nào, toàn bộ Hồn Kỹ của hắn đã dồn vào bàn tay chuẩn bị thi triển kỹ năng phòng ngự, vừa thấy có chuyện không đúng, liền bảo hộ Mễ Già đang bị công kích.
Trên mặt Bối Bối toát ra vẻ đáng tiếc, lẩm bẩm:
-Xem ra vẫn là ca ca mạnh hơn. Hắn ném nhiều trứng như thế cũng chẳng bằng một cái của ca!
Ánh sáng chầm chậm thu liễm, đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, làm cho không khí lại càng thêm âm u.
Có điều không khí có âm u đến mấy cũng không bằng tâm tình của Nhật Nguyệt chiến đội lúc này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thiên Sát Đấu La rat ay có nghĩa là Mễ Già đã thua, làm cho bọn hắn tức tối hơn nữa chính là chính bọn hắn cũng không biết Mễ Già thua như thế nào.
Quả cầu kim loại mà Bối Bối sử dụng cuối cùng là cái gì? Kể cả người của học viện Sử Lai Khắc thì đa số cũng đều thần sắc mờ mịt.
Ám khí, nhất định đây là ám khí Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nắm chặt hai tay, nhìn Bối Bối đang đứng ngạo nghễ trên sân đấu.
Đúng thế, sau khi im hơi lặng tiếng một thời gian, tuyệt học Đường Môn lại xuất hiện. Chẳng qua, không biết hiện tại liệu có được mấy người nhận thức được môn tuyệt học này?
Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, một loại ám khí cường đại của Đường Môn, bóng đen xuất hiện trong nháy mắt kia chính là vô số kim châm nhỏ như lông trâu bay ra khi quả cầu kim loại, hay còn gọi là mẫu đảm, phát nổ. Trên mấy kim châm này đều có độc, hơi độc xuất hiện chủ yếu là để che giấu sự có mặt của bọn chúng.
Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm có thể xếp trong top mười ám khí Đường Môn, chuyên để phá các loại năng lực phòng ngự. Bị nhiều kim châm đâm vào ở khoảng cách gần như thế, cho dù có vòng bảo hộ cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ của chúng nó mà thôi chứ không thể ngăn cản được. Cũng chính là đám kim châm này làm cho quả đạn pháo phát nổ, có điều chỉ là do trùng hợp mà không phải là do Bối Bối cố ý.
Thân thể Mễ Già liền chầm chậm gục xuống trên sàn đấu. Tâm tình của Thiên Sát Đấu La vừa có chút đắc ý liền hoàn toàn biến mất, cơ thể run run bước nhanh đến cạnh mễ Già, kéo hắn lại nhanh chóng kiểm tra thân thể hắn.
- Độc?
Thiên Sát Đấu La kinh ngạc quay đầu nhìn Bối Bối.
Bối Bối nhún vai, nói:
- Không phải kịch độc chết người, ngài cứ yên tâm. Chờ đến khi toàn bộ trận đấu của ngày hôm nay kết thúc ta sẽ giải độc cho hắn, nhưng tất nhiên không phải là hiện tại rồi, đúng không?
Tiếp sau còn có hai đấu hai, ba đấu ba. Giờ giải độc cho đối thủ chẳng phải lại có thêm địch nhân cho mấy trận sau sao?
Hoàng Tân Tự còn có thể nói gì nữa? Đành tự mình đưa Mễ Già xuống khỏi sàn đấu.
Học viện Sử Lai Khắc lại thắng.
Trước mắt, trong bảy người của học viện Sử Lai Khắc tham gia phần thi đấu cá nhân thì chỉ có một người bị loại, mà bên phía Nhật Nguyệt chiến đội thì đã có ba người mất đi sức chiến đấu. Từ lúc bắt đầu thì phần thi đấu cá nhân không hề trì hoãn chút nào.
Trị liệu Hồn Sư cũng không có biện pháp gì đối với độc tố, bọn hắn chỉ có thể trị liệu thương thế mà thôi. Huống chi là kịch độc Đường Môn có phải ai cũng giải được đâu!
Thân là đội trưởng dự bị chiến đội, chiêu thức ấy của Bối Bối cực kỳ cao minh. Trong đối phương có một người trúng độc, những trận phía sau chắc chắn sẽ “ném chuột sợ vỡ bình”, nếu quả thật phải liều chết, vậy thì sau trận đấu không ai giải độc thì sao?
- Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đội viên thứ tư, Mộng Hồng Trần xuất chiến.
Mộng Hồng Trần chậm rãi ra sân, dung nhan của nàng tuy so ra có vẻ kém Giang Nam Nam, nhưng vẫn có thể coi là một cô gái rất đẹp. Tuổi cũng không khác mấy với Giang Nam Nam.Một mái tóc dài màu rượu đỏ hiếm thấy, hơi đậm hơn so với Mã Tiểu Đào, luôn ánh lên vẻ sáng bóng. Thế nhưng mắt nàng không phải màu đỏ mà mang màu lam, không hề giống với huynh trưởng Tiếu Hồng Trần.
Nàng là người thứ tư thi đấu cá nhân của chiến đội Nhật Nguyệt, tính cả nàng thì cả chiến đội Nhật Nguyệt chỉ còn bốn người có thể xuất chiến, cái này là đã tính luôn người anh đang bị trọng thương của nàng.
Tuy đoàn chiến là chiến đội Nhật Nguyệt chiến thắng, nhưng tất cả lại nằm trong sắp xếp của Vương Ngôn, về phương diện chiến thuật thì Sử Lai Khắc hoàn toàn mang tính áp đảo. Sự ẩn nhẫn trong
trận đấu trước lúc này đều đáng giá.
Hãy nhìn, Sử Lai Khắc có những ai thi đấu cá nhân, trừ Bối Bối ra, người sắp ra sân của Sử Lai Khắc là Khống Chế Hệ Chiến Hồn Vương Lăng Lạc Thần, Bạch Hổ Chiến Hồn Đế Đái Thược Hành, Tà Hỏa Phượng Hoàng Chiến Hồn Đế Mã Tiểu Đào. Còn chiến đội Nhật Nguyệt còn lại ai?
Sau Mộng Hồng Trần, bọn họ chỉ còn Hồn Đạo Sư cấp năm hệ Thực Vật Tiêu Hạ Phong, đội trưởng Mã Như Long và Tiếu Hồng Trần đang bị thương nặng.
Nếu một chọi một, đồng cấp Hồn Đạo Sư đối mặt với Hồn Sư đồng cấp đáng lý ra sẽ chiếm ưu thế, nhưng người của học viện Sử Lai Khắc có người nào không phải là quái vật?
Tại sao Mễ Già lại thua? Vì hắn không nghĩ đến chiến thuật của Bối Bối đã sử dụng, trong điều tra của bọn hắn, chiêu cường đại nhất của Bối Bối là Vũ Hồn biến dị trên chiến trường, Lam Điện Phách Vương Long biến dị thành Hoàng Kim Thánh Long. Hắn lúc nào cũng ở thế phòng bị, vì thế không thể sử dụng công kích mạnh nhất của bản thân. Hắn chỉ dựa vào một ít Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, có thể nói là thua không minh bạch một chút, vì bản thân hắn chưa phát huy hết toàn lực.
Tuy nói trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhưng thêm vào đó còn có sự biến thái của mỗi đội viên Sử Lai Khắc chiến đội.
Hai gã Hồn Tông đã tiêu diệt ba gã Hồn Vương, Hồn Đạo Sư cấp năm!Vậy những Hồn Vương, Hồn Đế phía sau còn cường đại đến mức nào?
Không nói đến Đái Thược Hành, chỉ cần biểu hiện của Mã Tiểu Đào ở trận đấu trước đã đủ là trụ cột của Sử Lai Khắc trong những trận kế tiếp rồi.
Thi đấu cá nhân, chiến đội Nhật Nguyệt còn có cơ hội sao?Trận 2-2-3 tiếp theo, bọn hắn có cơ hội sao?
Tình thế trận chung kết biến chuyển đột ngột, cán cân đang có vẻ nghiêng về phía học viện Sử Lai Khắc, một học viện quái vật vạn năm!
Mộng Hồng Trần dưới tình thế này bước lên sân đấu, đối mặt với Lam Điện Phách Vương Long Chiến Hồn Tông Bối Bối.
- Trận đấu bắt đầu.
Trọng tài Thiên Sát Đấu La hét lớn một tiếng, trận chiến mà chiến đội Nhật Nguyệt không thể thua, đã chính thức bắt đầu!
Bối Bối khẽ quát một tiếng, cước bộ nhanh chóng nhắm về phía đối thủ. Sau chiến thắng vừa rồi, hắn đã hoàn thành nhiệm cụ của mình. Hắn cũng hiểu dùng phương thức chiến thắng cũ khó có thể thắng tiếp lần thứ hai, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn có thể tiêu hao thể lực của Mộng Hồng Trần, giúp cho Lăng Lạc Thần trong trận sau có thể dễ dàng hơn.
Dưới đài, tâm tình của Vương Ngôn cũng không vì thắng lợi trước mắt mà thả lỏng, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào Mộng Hồng Trần, không biết vì sao, trong lòng hắn có chút cảm giác bất an.
Học viện Sử Lai Khắc liên tiếp ra đòn sát thủ, vậy còn đối thủ của họ? Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nếu quả thật dễ dàng đối phó như thế, cũng không thể nào trở thành đối thủ của học viện Sử Lai Khắc mấy ngàn năm qua.
Thực lực của Tiếu Hồng Trần luôn được Vương Ngôn chú ý, nếu không phải vì Giang Nam Nam đột nhiên bùng nổ, lấy năng lực chưa bao giờ đạt tới mà chế trụ đối thủ, lại thêm công kích toàn lực của Đái Thược Hành, e rằng chiến đội Sử Lai Khắc còn phải chịu nhiều phiền toái hơn, mà hắn còn chưa đến mười lăm tuổi, nếu vậy, Mộng Hồng Trần thì sao?
Đồng dạng là lá bài tẩy của chiến đội Nhật Nguyệt, năng lực của Tiếu Hồng Trần là khống chế kim loại, vậy năng lực của Mộng Hồng Trần là gì? Dấu chấm hỏi to lớn này trong đầu của Vương Ngôn chưa bao giờ có đáp án.
Đối mặt với thế vọt tới của Bối Bối, Mộng Hồng Trần thập phần bình tĩnh, cũng không phóng xuất hồn đạo khí triển khai tấn công đường dài như các đồng đội khác. Chân nàng khẽ bước, nhẹ nhàng đối đầu với Bối Bối. Ngay lúc này, cơ thể nàng có sự biến hóa rõ ràng.
Mái tóc đỏ nguyên bản của nàng đột nhiên thay đổi, biến thành trắng như tuyết, mà đôi mắt màu xanh của nàng lại trở nên đỏ như máu, giống như muốn nhỏ ra từng giọt máu tươi.
Dù là ai, sau khi chứng kiến đôi mắt của nàng cũng phải rung động, thậm chí là sợ hãi.
Nhìn thấy vậy, người từng có dũng khí đối mặt với tử thần sứ giả Tà Hồn Sư lại cảm như Bối Bối lại cảm thấy sự âm lãnh xuất hiện đột ngột.
Ngay lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, mưa bụi tinh mịn rơi từ trên trời xuống.
Thân thể tiến về phía trước, hai tay Mộng Hồng Trần nâng lên, ai cũng có thể nhìn thấy mặt, hai tay của nàng, tất cả da thịt đều biến thành màu trắng bạch của tuyết, trắng tinh như ngọc, trong suốt. Chỉ còn đôi mắt màu máu là nhìn thấy đáng sợ.
Trong lòng hai bàn tay của nàng mơ hồ có màu xanh nhạt hơi lóe lên.