Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 904: Chương 904: Trúng kế




Cầm bắt đầu tiến hành để ý hành vi bất thường của những vị bạn học này. Và anh đã nhận ra 1 quy luật, bọn họ thường vào phòng học đó sau tiết học của Kaylin. Không sai, là cô nàng less đó.

1 cảnh tượng hiện lên trong đầu anh. 1 cô nàng xinh đẹp đầy vẻ thành thục tiến đến gần 1 thiếu nữ ngây thơ trong bộ đồng phục. 1 tay nâng đầu cô còn 1 tay thì đặt dưới mép váy của cô. Thì thào bằng dọng nói ngọt ngào:

- Thế nào, chẩn bị để 2 chúng ta lên thế giới thần tiên chưa

Thiếu nữ mặt đã đỏ ửng khẽ ưm 1 tiếng. Chỉ chờ có thế, thành thục mỹ phụ bắt đầu abc

xyz,xxoo….

Nghĩ đến cảnh tượng đó Cầm không nhịn được mà nuốt nước miếng 1 cái. Không được, thân là giáo viên nhất định anh phải cản trở việc này.

Đúng lúc đó, cô nàng Kaylin hết tiết từ phòng anh đi ra và đi thẳng vào căn phòng định mệnh đó.

Không lâu sau đó, 1 thân ảnh có chút lưỡng lự đi vào. Và Cầm không tin vào mắt mình bởi người đó chính là Sairenji Haruna. Không ngờ 1 thiếu nữ ngoan hiền như vậy cũng bị mụ less kia lừa vào tròng. Ngẫm đến cái thân ảnh bé nhỏ xinh xắn này bị dày vò( tưởng tượng thông qua hình ảnh trong truyện) làm nội tâm anh nóng như lửa đốt ( nóng vì cái gì nhỉ?^.^). Nhất định phải ngăn lại.

Cầm rón rén tiến đến gần căn phòng đó. Cầm dường như quên bản thân có tinh thần lực để thăm dò mà ghé tai vào cánh cửa nghe trộm.

Bằng thính lực hơn người. Âm thanh trong căn phòng vang lên rõ ràng trong tai anh:

- Sensei…. Nhất định phải cởi ạ.

- Tất nhiên rồi. Cởi ra thì ta mới có thể “khám” triệt để cho em được chứ. Yên tâm, phòng này không có ai ngoài 2 chúng ta đâu, em ngại gì chứ.

- Loạt xoạt..( tiếng cởi quần áo).

- Sairenji san, thật không biết nối gì về cơ thể này nữa. Dù cơ thể em không có những bộ phận nổi bật lên để thu hút đàn ông nhưng nó lại có 1 vẻ quyến rũ đến lạ.Thật là thần kỳ mà. Để ta “ khám” kỹ hơn cho em nào

- Sensei, không nên động chỗ đó. Em… em nóng quá. Ưm,ưm…..

- Đừng,sensei, bên dưới đó… không nên. Đừng… dừng lại đi.

- Ưm.

- Ưm…ưm..ưm….

- Xem nào, bệnh của em không quá nặng nhưng để khỏi nhanh thì cần phải “tiêm”. Chờ tí cô đi lấy “mũi tiêm”

- Sensei, nó.. nó không phải là quá to hay sao

- Yên tâm đi, chỉ đau 1 chút thôi, sau đó em sẽ thấy thoải mái ngay thôi.

- Nhưng nó quả thật hơi to ạ.

- Yên tâm đi, với tay nghề của ta thì sẽ chỉ đau 1 chút mà thôi. chịu khó chút đi, em có muốn khỏi bệnh không nào.

- Vâng ạ. Vậy ta đến đây.

Nghe đến đây, Cầm không nhịn được nữa. Trong đầu anh, 1 quang cảnh rõ như ban ngày hiện lên. Không thể được, không thể nào để cho những học sinh yêu quý của anh bị con quỷ less đó nhiễm bẩn mà đưa lên con đường không lối về nữa.

( Quang cảnh gì thì…. Các bác biết rồi còn hỏi. Hắc hắc…)

Gái đẹp đã ít sao có thể để chúng yêu nhau.

Cầm lập tức đẩy cửa vào và trước mặt anh là cảnh Kaylin đang cầm 1 ống tiêm khá to đang tiêm vào ven của Haruna. Đã thế không biết từ lúc nào cô nàng đã mặc quần áo vào khiến cho việc anh muốn bắt gian tại trận ngâm nước nóng. Không những thế còn khiến cho không khí trở nên có chút ngượng ngùng bởi vì quần áo của cô nàng vẫn còn chút xộc xệch. Trông anh lúc này chẳng khác gì kẻ... biến thái xông loạn phòng con gái cả.

Kaylin cũng hơi sững sờ vì sự có mặt của Cầm nhưng ngay sau đó cô nở 1 nụ cười mê người:

- Ara Ara, Cầm sensei, sao anh lại vào đây nhỉ. ta nhớ là ta đã khóa cửa rồi mà.

Cầm gãi gãi mũi không biết trả lời thế nào chỉ có thể nói bừa:

- Ta đi qua nghe tiếng kêu của Haruna tưởng em ấy làm sao nên xông vào. Xin lỗi đã thất lễ.

- Vậy sao,nhưng ta nhớ căn phòng này cách âm rất tốt, đi qua hiển nhiên không thể nào nghe thấy được âm thanh bên trong. Sao anh lại có thể nghe thấy, hay là… Ta nghĩ 1 giáo viên gương mẫu như anh sẽ không làm cái việc đồi bại đó đâu nhỉ.

Đáng chết. Để bị bắt thóp rồi. Cầm 1 bên điên cuồng nháy mắt 1 bên nói;

- Cái đó thì ta không biết nhưng khi ta đẩy cửa vào không có chút lực cản nào. Xem ra là cánh cửa đóng không kỹ nên âm thanh truyền ra.

1 bên nói dối còn 1 bên anh điên cuồng ra hiệu. Cánh cửa này rõ ràng đã khóa, là anh mạnh mẽ đẩy nó ra, dấu vết vẫn còn đó. Nếu như cô nàng ma quỷ kia không có ý định tha cho anh thì, chỉ sợ thông tin về 1 giáo viên nghe trộm rồi đẩy cửa vào truyền ra ngoài thì…. Ngẫm thôi đã cảm thấy tê dại da đầu rồi.

Chỉ hi vọng cô nàng này chơi thôi đừng chơi quá nếu không thì rắc rối lắm.

May cho anh là Kaylin vẫn còn biết điểm dừng, sau khi làm vài thủ thế với anh thì cô đột nhiên nói:

- Xem ra lúc nãy tôi quả thật quên đóng cửa rồi. Bất cẩn quá. Vậy, Cầm sensei, anh vào đây có vấn đề gì không.

- Tôi.. đột nhiên nghe thấy tiếng rên của em Haruna lớp tôi, sợ em ấy bị làm sao nên tôi lập tức xông vào. Không ngờ lại là cô. Vậy cô đang làm gì đó.

Kaylin mỉm cười nói:

- Trong giờ học của tôi, em Saienji cảm thấy không được khỏe nên tôi bảo em ấy sau giờ học đến phòng này để tôi xem cho. Bác sĩ của trường học, cô Ryouko Mikado mấy ngày nay xin nghỉ mà tôi cũng hiểu 1 chút y thuật nên mới làm như vậy. Nhưng do lần đầu khám bệnh nên tôi làm hơi kỹ khiến cho em ấy cảm thấy khó chịu gây nên những hiểu nhầm không cần thiết. Là lỗi của tôi.

Cầm lập tức đáp:

- Không là lỗi của tôi, tôi chưa nghe kỹ đã lao vào gây ra tình trạng khó xử này. Nếu như không có việc gì nữa thì tôi đi đây. Haruna, nếu cảm thấy không ổn thì tốt nhất nên xin về, đừng cố quá có hại cho sức khỏe.

Rồi anh chàng lập tức rời đi. ở lại đây quá nguy hiểm, quá nguy hiểm, cẩn thận lại gây ra những hiểu lầm không cần thiết nữa a.

Cầm lê cái thân về nhà mà nghĩ đến tối nay đối mặt với Kaylin làm anh không nhịn được mà khổ não. Đậu xanh, tự nhiên bị bắt thóp 1 cách ngu ngốc. Sao lúc đó mình ngu như vậy chứ nhỉ.

Cầm cảm thấy trí thông minh của bản thân bị hàng xuống 1 cách nghiêm trọng. Thật là chó má

mà.

Ngẩng đầu lên, đột nhiên anh thấy vài chiếc xe vạn tải lớn, từng người công nhân tất bật khuân đồ. Xem ra là có 1 người sắp chuyển đến

Nhưng điều làm anh kỳ quái là chủ nhân căn nhà này là 1 đôi vợ chồng trung niên bình thường, có 1 đứa con gái 3 tuổi. gia đình cũng coi như ổn, sao đột nhiên lại chuyển nhà.

Cầm ngửi thấy có 1 mùi âm mưu ở đây.

Đúng lúc đó từ trong nhà, 1 thanh niên điển trai đi ra, cười nói cổ vũ những người công nhân.

Khi thấy Cầm, anh mỉm cười nói:

- Hẳn anh là 1 người ở trong khu phố này đi. Hân hạnh được làm quen, tôi là Shinomiya Kurogane, mới chuyển đến đây. Hi vọng mọi người có thể hỗ trợ nhau trong cuộc sống.

Cầm hơi sững người nhưng mà cũng nhanh chóng mỉm cười đáp lại:

- Hân hạnh làm quen. Tôi là Cầm, ở đối diện. 2 chúng ta cũng coi như là hàng xóm nhỉ. Có lẽ chúng ta sẽ có những phút giây vui vẻ bên nhau. Nhưng tôi hỏi 1 câu không tiên, tôi nhớ chủ nhân căn nhà này là 1 đôi vợ chồng, sao đột nhiên bọn họ bán nhà đi vậy.

- À, kể ra cũng tội. Người vợ đó đột nhiên phát hiện bản thân bị ung thư lành tính. Có thể trị hết nhưng số tiền đó quá lớn. do đó bọn họ quyết định bán nhà để xoay tiền thuốc men. Địa thế căn nhà này cũng đẹp mà lại yên tĩnh nên tôi đã mua nó. Đến tận giờ xem ra quyết định của tôi cũng không sai a.

- Đúng đó, nơi này khá là yên tĩnh. Đảm bảo anh sẽ hài lòng.

2 người hàn huyên thêm đôi ba câu nữa rồi chia tay nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng không tiện nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.