Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 2: Chương 2: Bí mật không muốn người khác biết




Cậu biết rất rõ ràng những người có tiền này bình thường đều có bí mật không muốn cho người ta biết tới, mà cậu nhất định phải giả vờ giống như là một đứa ngu không biết cái gì hết.

Tối ngày hôm qua lúc cậu xông vào trong phòng bao của Lệ Đế Minh, cậu phát hiện một chuyện rất kỳ quái...

Lệ Đế Minh vậy mà lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu, hơn nữa còn không ngừng hỏi: “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”

Lúc đó trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồng phục vệ sĩ nhà họ Lệ, cho dù Lệ Đế Minh không có ấn tượng đối với vệ sĩ dưới tay mình nhưng mà bộ quần áo đó chắc là Lệ Đế Minh cũng phải nhận ra mà nhỉ?

Quan trọng nhất đó chính là bình thường Lệ Đế Minh bộc lộ hết tất cả khí chất của mình, bá khí bình tĩnh, nhưng mà Lệ Đế Minh của buổi tối ngày hôm qua... dường như là bị sự sợ hãi bao trùm sâu sắc, ánh mắt hiếm khi lộ ra sợ hãi và bất lực.

Vì nghĩ như vậy, Tiểu Cố lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đừng có suy nghĩ nữa, chuyện này đâu có quan hệ gì với mình đâu chứ, mình chỉ cần có thể giữ vững công việc không dễ dàng có được là được rồi.” 2078756_2_25,60Sau đó cậu rời khỏi bệnh viện.

Mà cậu vừa mới đi ra khỏi bệnh viện liền nghe thấy có người gọi tên cậu: “Cố Chiêu Nghi!"

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đang phất tay với cậu.

Nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đi tới, cậu lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Sở Mộng Cẩm mang theo nụ cười chạy tới từ phía trước, nhưng mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên bả vai của cậu, nụ cười lập tức cứng đơ: “Lại bị thương hả?”

“Làm vệ sĩ mà, bị thương không phải là chuyện bình thường hả?” Cậu giả bộ như bình tĩnh mà nói.

Sở Mộng Cẩm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào mặt cậu cả nửa ngày, lại không nói một câu nào hết, ánh mắt của cô sắp làm cậu không được tự nhiên.

“Ánh mắt này của cậu là có ý gì chứ?”

“Là ánh mắt đau lòng cho cậu đó, cậu nói xem cậu là một đứa con gái..." Sở Mộng Cẩm còn chưa nói xong.

Cô liền cảnh giác che kín miệng của Sở Mộng Cẩm, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía, cuối cùng cô kéo Sở Mộng Cẩm đến một bãi cỏ trong bệnh viện: “Trong bệnh viện này còn có người của Lệ Đế Minh đó, nếu như bị anh ta biết được tớ là con gái, chắc có lẽ là tớ sẽ bị thất nghiệp đó.”

Một tháng trước, Lệ Đế Minh thông báo tuyển dụng vệ sĩ, ngoại trừ những yêu cầu trên cơ bản thì còn có một quy định nghiêm ngặt đó chính là... chỉ cần vệ sĩ nam.

Mà cô bởi vì muốn kiếm phần lương cao đành phải cắt bỏ đi mái tóc dài của mình, để cho mình nữ giả thành nam.

Đương nhiên hai năm trước cô sở dĩ không chút do dự lựa chọn để tham gia cuộc huấn luyện ma quỷ, đồng thời cũng để cho mình trở thành một vệ sĩ tư nhân ưu tú, còn có một nguyên nhân... là bởi vì người anh trai nằm hôn mê trên giường bệnh hai năm trời của cô.

Anh trai cô hôn mê không tỉnh, mà cô đành phải mang theo giấc mộng làm vệ sĩ của anh trai, kiên trì bước tới.

Sở Mộng Cẩm liếc mắt nhìn: “Cây đàn piano đặt đó thì không chịu chơi đâu, cứ phải chạy đến đây làm vệ sĩ, hơn nữa còn là làm vệ sĩ bên cạnh cho loại nhân vật nguy hiểm giống như là Lệ Đế Minh..."

“Được được, tớ biết ngày hôm nay cậu đến đây tìm tớ tuyệt đối không phải là muốn nói những lời đạo lý này với tớ.” Cố Chiêu Nghi lập tức cười cười di chuyển chủ đề.

Sở Mộng Cẩm cũng biết tính tình của Cố Chiêu Nghi bướng bỉnh bao nhiêu một khi mà cô đã quyết định chuyện nào đó thì người bên ngoài tuyệt đối không có cách nào thay đổi được gì.

Cô nhận mệnh thở dài, cũng không thuyết phục thêm nhiều nữa, mà là nhét hai cái túi mình mang đến vào trong ngực của Cố Chiêu Nghi: “Mang đồ tới cho cậu đó.”

Vẻ mặt của Cố Chiêu Nghi vô cùng nghi hoặc mở cái túi ra, mà trong khoảnh khắc cô nhìn thấy đồ vật đựng trong cái túi, cả người của cô đều trở nên ngây ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.