Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 44: Chương 44: Bởi vì chúng ta có cùng chung kẻ địch




Lệ Đế Minh bị giọng nói của cô kéo lại dòng suy nghĩ, anh vậy mà bất giác đưa tay, vỗ nhẹ vào vai của cô, còn lên tiếng an ủi: “Không cần sợ, không có ai muốn đuổi cô đi cả, cô cũng không phải là sao chổi.”

Cũng không biết có phải là lời an ủi của anh có tác dụng hay không, Lệ Đế Minh chú ý thấy, cảm xúc của cô hình như từ từ trở nên dịu lại, không tiếp tục kích động như vậy nữa.

Mãi đến khi cô hoàn toàn yên tĩnh lại, không tiếp tục nói mớ nữa, Lệ Đế Minh mới lấy tay của mình rời khỏi vai của cô.

Mà hai tay của cô vẫn ôm chặt eo của anh, điều này khiến anh có hơi... không biết làm sao.

Anh từ từ ngồi thẳng người, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay đang ôm eo anh của Cố Chiêu Nghi ra.

“Không ngờ, bề ngoài nhìn trông khá kiên cường, trong lòng cũng yếu đuối như vậy.” Lệ Đế Minh dường như nhìn thấy một bản thân khác.

Anh không phải cũng là như thế sao?

Bề ngoài nhìn trông kiên cường như sắt thép, nhưng rất nhiều lúc, đều chỉ là đang cố tỏ ra kiên cường mà thôi.

Anh từ lúc mấy tuổi thì bắt đầu giả vờ kiên cường rồi...

Vốn dĩ cái tuổi nên trốn trong lòng ba mẹ làm nũng, anh lại từ sớm đã học cách kiên trình với tự bảo vệ mình.

Chắc cũng bắt đầu từ lúc đó thì anh đã khiến mình biến thành một con nhím, sẽ quen xù gai nhọn toàn thân, vì để bảo vệ bản thân, hơn nữa rất khó tin tưởng người khác.

Dù sao, ngay cả ba người có quan hệ máu mủ thân cận nhất với anh, đều có thể làm hại anh như thế...

Trên thế giới này, còn có ai đáng được anh tin tưởng nữa?

Nhìn Cố Chiêu Nghi, Lệ Đế Minh phát hiện, bản thân vậy mà có hơi muốn đi tìm hiểu về câu chuyện đằng sau của cô gái này.

Khi anh nhìn chằm chằm lông mày của cô, lông mi của Cố Chiêu Nghi run nhẹ vài cái, hơn nữa cơ thể cũng bắt đầu cử động rồi.

Lệ Đế Minh liền cho rằng cô là sắp tỉnh lại rồi.

Anh không muốn để cô biết, vừa rồi hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy!

Cho nên, người anh giống như điện giật, dùng tốc độ chạy nhanh 100m, lao về phía sô pha bên canh, sau đó cố tỏ ra trấn định ngồi trên sô pha, hơn nữa còn cầm một bản báo cáo lên lật xem.

Đợi sau khi công tác chuẩn bị của anh làm xong cả rồi, anh mới phát hiện...

Cố Chiêu Nghi không có thật sự tỉnh lại, cô chỉ là cử động một chút mà thôi.

Lệ Đế Minh không khỏi hung hăng chê bai bản thân một phen ở trong lòng.

Trước giờ anh đều là người gió mưa không động vững như bàn thạch, thế nào vừa rồi lại hoảng thành như thế?

Giống như cậu nhóc còn non lén nhìn trộm con gái, suýt nữa bị cô gái phát hiện thế.

“Thật là vô dụng...” Lệ Đế Minh khẽ nói một câu như vậy ở trong miệng.

Khúc đệm ngắn này, Lệ Đế Minh lặng lẽ để ở trong lòng mình, chứ không nói cho Cố Chiêu Nghi.

Có điều anh có loại dự cảm, từ nay về sau, cuộc sống của anh chắc không quá buồn tẻ nữa rồi...

Anh ngược lại muốn xem thử, một cô gái như cô, đối diện với các vấn đề khó anh đưa ra, sẽ hóa giải như nào...

Trong tập đoàn Tinh Duệ.

Lập Hàng đã nghe được tin Tống Toàn và Lệ Đế Minh nhúng tay vào chuyện của Cố Hải rồi.

Anh ta không có lên tiếng, chỉ hơi nheo mắt lại, khẽ khàng gõ vào tay vịn của cái ghế.

“Lập tổng, vậy tiếp theo... phải làm như nào?” Trợ lý hỏi.

“Tôi lần trước không phải là bảo cậu đi điều tra tư liệu của người này rồi sao? Tư liệu đâu?” Lập Hàng trước giờ đều không phải là một người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.

Không có đạt được mục đích của mình, anh ta sẽ không thể dừng lại.

Theo anh ta thấy, Cố Chiêu Nghi này sẽ là một quân cờ rất hữu dụng.

Một quân cờ có thể giúp anh ta đánh bại Lệ Đế Minh, anh ta nhất định phải nghĩ cách khiến người này thỏa hiệp.

“Tôi đi tìm, Lập tổng, anh đợi chút!” Nói rồi, trợ lý liền đi ra khỏi phòng làm việc đi tìm tư liệu đó.

Rất nhanh, anh ta liền mang phần tự liệu đó quay trở lại phòng làm việc của Lập Hàng.

“Đây là tư liệu của người vệ sĩ đó.” Trợ lý để tự liệu lên bàn làm việc của Lập Hàng.

Lập Hàng lật tư liệu ra, xem cẩn thận: “Cậu ta có một người anh trai? Đã nằm viện hai năm rồi? Hôn mê không tỉnh?”

“Phải.”

Lập Hàng không lên tiếng, nhưng khóe môi của anh ta lại khẽ cong lên, hơn nữa còn lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Tôi cần cậu đi làm giúp tôi một chuyện.”

“Anh nói.”

Lập Hàng vẫy vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta lại gần.

Trợ lý đi tới, Lập Hàng ghé sát tai của anh ta nói vài câu, cuối cùng hỏi một câu: “Nhớ rồi chứ?”

“Chuyện... chuyện này sợ rằng không dễ dàng như vậy.” Trợ lý cũng có hơi khó xử nói.

“Không dễ, vậy thì nghĩ cách khiến chuyện này trở nên dễ dàng!” Chuyện Lập Hàng muốn làm thì nhất định phải làm được, anh ta không muốn từ trong miệng của thủ hạ nghe thấy mấy lời kiểu như không chắc chắn này.

Trợ lý tuy trong lòng lo lắng, nhưng vẫn cứng đầu đáp ứng: “Được, tôi sẽ đi nghĩ cách hoàn thành chuyện anh dặn.”

“Còn nữa, ba của Lệ Đế Minh... là hôm nay ra tù nhỉ?” Lập Hàng hỏi.

“Phải.”

Lập Hàng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Thời gian gần tới rồi, chúng ta bây giờ xuất phát tới nhà tù.”

“Được, tôi bây giờ kêu tài xế chuẩn bị xe.” Trợ lý vừa nói, vừa rút điện thoại ra, sau đó bảo tài xế lái xe tới cửa của tòa cao ốc.

Sau khi Lập Hàng cùng trợ lý đi xuống, liền trực tiếp lên xe, sau đó xuất phát đến nhà tù.

Ba của Lệ Đế Minh – Lệ Hồng Kim, đã ngồi tù 20 năm rồi, hôm nay vừa hay là ngày ông ta mãn án được phóng thích.

Khi xe của Lập Hàng chạy tới cửa của nhà tù, cửa lớn của nhà tù vừa hay mở ra, có một người đàn ông tóc đã bạc trắng từ bên trong từ từ đi ra.

Trên mặt của người đàn ông có một vết sẹo không ngắn không dài, nhìn trông có hơi rợn người.

Chắc là quá lâu không nhìn thấu bầu trời bên ngoài nhà tù, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời hồi lâu.

Lập Hàng vào lúc này xuống xe, còn thong dong đi về phía Lệ Hồng Kim: “Chú Lệ, xin chào.”

Lệ Hồng Kim không ngờ, ngày đầu tiên ông ta ra tù sẽ có người chủ động tới bắt chuyện với ông ta.

Hơn nữa còn là một người, ông ta không quen.

Trải qua những năm rèn giũa này, ông ta đã già đi nhiều, trong mắt cũng toát ra vài phần tang thương: “Cậu là ai?”

“Cụ thể mà nói, tôi với chú... chắc là người đứng cùng một chiến tuyến, bởi vì chúng ta... có cùng chúng một kẻ địch... là Lệ Đế Minh.” Lập Hàng lộ ra nụ cười thâm ý với Lệ Hồng Kim.

Lệ Hồng Kim không có lập tức lộ ra oán hận của mình với Lệ Đế Minh.

Mà cảnh giác đánh giá người đàn ông ăn mặc sang trọng trước mắt này: “Cậu rốt cuộc là ai?”

“Tôi là ai dường như không quan trọng, điều quan trọng là... tôi có thể cho chú sự trợ giúp mà chú muốn.” Lập Hàng vẫn không có trả lời vấn đề của Lệ Hồng Kim.

“Cậu sao biết cái tôi muốn là sự giúp đỡ gì?” Lệ Hồng Kim cũng không phải là người không hề có lòng cảnh giác.

“Chú chắc không thể phủ nhận, mối hận trong lòng chú với Lệ Đế Minh nhỉ? Cảm giác bị con trai ruột của mình đưa vào tù... không dễ chịu nhỉ? Cục tức này, chắc đã nghẹn ở trong lòng chú rất nhiều năm rồi nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.