Những lời nói này của Nguyễn Bích Phượng đúng là vô cùng làm đả thương người khác, ngay cả Trịnh Nhã Nam là người đứng xem mà cũng có chút nghe không nổi nữa.
Lúc này Lệ Đế Minh và Trịnh Nhã Nam đã ở ngoài phòng bệnh, đồng thời cũng đã nghe hết tất cả cuộc trò chuyện này.
Trịnh Nhã Nam đã sớm biết Tiểu Cố có một người mẹ cực phẩm, cực kỳ không chịu trách nhiệm, đồng thời còn rất ích kỷ, nhưng mà ngày hôm nay gặp mặt, nó vẫn làm thay đổi nhận thức của anh ta.
Lúc này, sau lưng của bọn họ truyền đến tiếng bước chân.
Sau khi Lệ Đế Minh và Trịnh Nhã Nam nhìn thoáng qua, nhìn thấy mấy người đàn ông vạm vỡ trực tiếp đi về phía phòng bệnh của Cố Chiêu Nghi, người nào cũng hung thần ác sát.
Nhìn... giống như là đến đòi nợ.2078763_2_25,60“Đám người này đến đây tìm Tiểu Cố?” Trịnh Nhã Nam nhíu mày lại, đã cảm thấy được những người đến đây không hiền lành. Truyện Đoản Văn
Lệ Đế Minh lại ném cho anh ta một ánh mắt ra hiệu anh ta không cần phải xen vào chuyện bao đồng, thế là Trịnh Nhã Nam và Lệ Đế Minh di chuyển hai bước sang bên cạnh, nhưng mà bọn họ cũng không hề rời đi mà là tiếp tục đứng ở bên ngoài tiếp tục chú ý đến động tĩnh ở trong phòng bệnh.
Trên cánh cửa phòng bệnh có một lớp kính pha lê hình chữ nhật, có thể nhìn thấy rõ được tất cả những gì xảy ra trong phòng bệnh.
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh bình thường cũng không tốt cho lắm, cho nên cơ bản đi đến gần cửa phòng bệnh thì đã có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên trong.
Sau khi đám người này phá cửa vào trong liền vênh váo tự đắc nói: “Nếu như ngày hôm nay còn không trả tiền thì tao sẽ đập phá cái phòng bệnh này, làm hư thiết bị chữa bệnh của bệnh viện, để cho bọn mày phải bồi thường một số tiền lớn..."
Cố Chiêu Nghi bị động tĩnh đám người đập cửa xông vào thu hút ánh mắt, cô quay đầu nhìn về phía bọn người với khí thế hung hăng, đám người này cao lớn, trên cánh tay đều có hình xăm to lớn, sắc mặt hung ác.
Cô lập tức di chuyển ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Nguyễn Bích Phượng: “Tiền gì? Bọn họ muốn tiền gì?”
Thật ra thì trong đầu của Cố Chiêu Nghi đã sớm đoán được rồi, nhưng mà cô vẫn không thể tin như cũ, cô thật sự cảm thấy chuyện hiện tại mẹ mình làm quá là hoang đường.
Rốt cuộc là lòng dạ phải độc ác đến mức độ nào mới có thể không ngừng làm tiền, gia tăng gánh nặng cho gia đình?
Nguyễn Bích Phượng quay mặt qua chỗ khác, đại khái cũng có chút chột dạ không dám đối mặt với Cố Chiêu Nghi, cũng không dám đáp lời.
Người đàn ông dẫn đầu khinh thường nhìn về phía Cố Chiêu Nghi, trả lời thay cho Nguyễn Bích Phượng: “Mẹ của mày vay nặng lãi ở chỗ của bọn tao, ba trăm triệu này, mày trả?.”
ba trăm triệu đối với một gia đình như bọn họ mà nói quả thật chính là một con số không tưởng tới.
Cố Chiêu Nghi xem như đã hiểu rồi, tại sao những ngày nay Nguyễn Bích Phượng không ngừng gọi điện thoại cho cô đòi ba trăm triệu...
Hóa ra là vay nặng lãi ở bên ngoài.
“Đến lúc nào mẹ mới chịu thu tay lại hả? Mẹ nhất định phải khiến cho cái nhà này càng khó khăn hơn mới hài lòng có đúng không? Mẹ vậy mà lại đi vay nặng lãi... tại sao mẹ có thể đi vay nặng lãi được vậy!” Cố Chiêu Nghi tức giận đến cả ngực đều đang kịch liệt phập phồng, trực tiếp nắm lấy bả vai của Nguyễn Bích Phượng để mẹ và mình nhìn nhau.
Một tay của Nguyễn Bích Phượng hất tay của Cố Chiêu Nghi ra, cố gắng bình tĩnh nói: “Không phải chỉ thiếu một chút tiền đánh bạc thôi sao, bây giờ mày nghỉ biện pháp trả cho tao đi, còn không phải hả? Hơn nữa... vốn dĩ đây chính là chuyện mà mày nên làm mà, tao nuôi mày lớn, bỏ ra bao nhiêu tiền..."
Bây giờ đã đến lúc nào rồi vậy mà Nguyễn Bích Phượng vẫn không hề cảm thấy là mình làm sai, ngược lại còn chất vấn cô rất hùng hồn.
Cố Chiêu Nghi giận quá hóa cười: “Chút tiền đánh bạc hả? Mẹ bị điên rồi hả, mẹ có biết ba trăm triệu này có thể ép chết một cọng rơm cuối cùng của gia đình chúng ta hay không hả? Mẹ có biết là bây giờ trong nhà cứ liên tục khó khăn, tại sao mẹ còn phải ra ngoài đánh bạc, không chơi mạt chượt mẹ sẽ chết hả, hay là mẹ bị điên?”