Công Lược Bạch Nguyệt Quang

Chương 2: Chương 2: Lên núi đánh hổ




Edit: Nhii

Beta: Phong Lãnh

***

Thật ra trong lòng Tịch Duyệt cũng không chắc Quý Cảnh Sơn có đến đỡ mình lên hay không, dù sao thì kế hoạch có vẻ ngu ngốc.

Nhưng bây giờ Tịch Duyệt thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn kịch.

Khi bóng dáng Quý Cảnh Sơn ngày càng gần, những bế tắc trong lòng Tịch Duyệt bị anh lấp đầy hoàn toàn.

Chàng trai chơi bóng rổ trong trí nhớ đan xen với dáng vẻ hiện tại, thu lại vẻ ngây thơ non nớt, giờ phút này tựa như một ly rượu vang đỏ êm dịu đang chờ người đến thưởng thức.

Trên chuyến bay đường dài này, Quý Cảnh Sơn ăn mặc giản dị, một bộ đồ thể thao màu đen, tóc ngắn gọn gàng. Anh là kiểu người đẹp trai tỏa nắng, rất đàn ông, rất nam tính.

Tịch Duyệt gần như có thể tưởng tượng Quý Cảnh Sơn sẽ như thế nào trong tương lai: Một chàng trai trung niên rắn rỏi, trở về già thì khỏe mạnh. Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.

Người đàn ông đẹp trai đứng trước mặt mình, Tịch Duyệt lập tức sụt sịt, bộ dạng yếu ớt, đáng thương nhìn Quý Cảnh Sơn, giọng nói thay đổi, nhẹ giọng nói: “Xin chào, Không biết anh có thể đỡ tôi lên được không? Chân tôi hình như đã bị thương, đứng dậy không được.”

Chu Tĩnh đứng bên cạnh: Tiếp tục trợn mắt há mồm. jpg

Đây là thủ đoạn gì???

Chu Tĩnh đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô khoanh tay chế nhạo nói: “Tịch Duyệt, cô cũng rất biết đóng kịch nha.”

Tịch Duyệt nghe vậy nghiêng đầu trừng mắt nhìn Chu Tĩnh một cái, ánh mắt phun ra lửa như muốn nói: [Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, cô cứ thử xem.]

Chu Tĩnh có chút sợ sệt Tịch Duyệt, chỉ có thể ngại ngùng im lặng.

Chu Sinh Nham vội vàng đuổi tới, vỗ mạnh vào vai em gái Chu Tĩnh một cái: “Con bé chết tiệt này, không phải em nói là không đến đón được sao?”

Chu Tĩnh trực tiếp đem lửa giận đẩy lên đầu anh trai già bên cạnh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em tới đón anh vậy?”

Chu Sinh Nham: “Em không đến đón anh, vậy em có mặt ở chỗ này làm gì?”

Chu Tĩnh: “Em đến đón ma quỷ không được sao?”

Chu Sinh Nham: “Được được được, nếu em thích ma quỷ thì cứ đón ma quỷ đi.”

Hai anh em mỗi lần gặp mặt đều không thể thiếu một trận cãi nhau kịch liệt, nhất định phải tranh cao thấp, cơ bản không rảnh bận tâm đến người khác.

Bên này, Quý Cảnh Sơn chậm rãi ngồi xổm trước mặt Tịch Duyệt, lễ phép cười nói: “Tôi có thể quan sát mắt cá chân của cô một chút không? Không có ý gì khác, bởi vì tôi thường xuyên bị thương khi vận động mạnh, ở phương diện này có chút kinh nghiệm.”

Tịch Duyệt hô hấp cứng lại, nào dám để anh nhìn mắt cá chân mình, vội vàng xua tay: “Không cần, anh đỡ tôi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống là được, cảm ơn anh rất nhiều.”

Cô lại không biết, lúc này fan trong phòng Livestream đang cười điên cuồng.

[Ha ha ha ha ha ha]

[Bộ phim truyền hình thường niên Hồng hồng hỏa hỏa]

[Chị Duyệt không làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc!]

[Chỉ có mình tôi là chú ý tới giọng nói rất trầm của người đàn ông đó thôi sao? Nghe rất hay nha.]

[Cảm giác người đó rất chính trực như mặt trời tỏa nắng vậy.]

Quý Cảnh Sơn dù sao cũng là một quý ông, nhìn thấy sự “bất tiện” của cô gái, anh đưa tay ra đỡ cô chậm rãi đứng dậy.

Cơ thể của cô gái mảnh mai và nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng, điều này đối với người thường xuyên tập thể hình như Quý Cảnh Sơn có chút ngạc nhiên.

“Cẩn thận.”

Tịch Duyệt tận dụng mọi khả năng đem toàn bộ cơ thể dán lên người Quý Cảnh Sơn, mềm yếu đến mức không thể mềm yếu hơn được nữa. Nhưng khi đứng lên, cô phát hiện mắt cá chân của mình rất đau. Vừa rồi chỉ là giả vờ ngã, nhưng bây giờ bản thân lại bị trẹo chân thật.

Cái này gọi là gì, tự làm bậy không thể sống.

“Đau ——“. Lần này không phải giả vờ nữa mà thật sự rất đau.

Tịch Duyệt cau mày, gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút lo lắng, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương hơn.

Quý Cảnh Sơn nhìn cô một cái: “Cô chắc chắn là không sao chứ?”

Tịch Duyệt lắc đầu: “Không sao.”

Quý Cảnh Sơn cao một mét tám mươi sáu, thói quen sinh hoạt có thể nói là theo hướng Âu Mỹ, mặc dù mặc bộ đồ thể thao màu đen cũng không thể che giấu được cơ bắp gợi cảm. Trong khi đó, một người chỉ cao một mét sáu như Tịch Duyệt đứng bên cạnh anh nhìn rất nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người.

Cách đó không xa, Chân Chỉ Kỳ và Giả Bối Bối đang trốn ở trong góc, nhịn không được giơ ngón cái lên với Tịch Duyệt: Bảo bối tuyệt vời quá! Cậu là niềm kiêu ngạo của cả làng chúng ta!

Tịch Duyệt nhân cơ hội quay đầu lại nháy mắt với các chị em.

Bên phía Livestream cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.

Quý Cảnh Sơn không hiểu “sóng ngầm mãnh liệt” giữa các cô gái, nhưng thấy cô gái dừng lại một chút, vì thế hỏi cô: “Còn đi được không?”

Tịch Duyệt tương kế tựu kế, vô tội đáng thương lắc đầu.

Quý Cảnh Sơn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bế ngang cô lên.

Toàn thân Tịch Duyệt sôi trào, trong lòng bắn pháo hoa bùm bùm, cô vui vẻ đến nỗi suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Ghế dựa ở cách đó không xa, nếu không cô thật sự muốn ăn vạ trong lòng Quý Cảnh Sơn không chịu đứng dậy.

Ngay khi Tịch Duyệt đang định kiếm lý do để hỏi phương thức liên lạc hay gì đó (thực ra cô đã âm thầm lưu các phương thức liên lạc của Quý Cảnh Sơn), thì một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô: “Duyệt Duyệt, con bị làm sao vậy?”

Là bố của Tịch Duyệt, Tịch Gia Hoa.

Tịch Duyệt nhanh chóng nhớ ra là hôm nay bố của cô cũng từ Mỹ trở về.

Càng trùng hợp hơn là lần này trở về, Tịch Gia Hoa và Quý Cảnh Sơn ngồi cạnh nhau. Tuổi của hai người tuy chênh lệch hai vòng giáp, nhưng tính cách lại rất hợp nhau, cũng may mắn là họ có thể giải tỏa được sự nhàm chán trên đường đi, từ thiên văn địa lý cho tới lông gà vỏ tỏi, hầu như họ không có gì để giấu nhau.

Tịch Gia Hoa thấy Quý Cảnh Sơn đứng bên cạnh Tịch Duyệt, nở nụ cười đắc ý nói: “Tiểu Sơn, lại gặp lại cậu. Vừa rồi xuống máy còn nói rằng có duyên sẽ gặp lại, cậu xem, chúng ta gặp lại nhau thật.”

Quý Cảnh Sơn cũng cười: “Thật trùng hợp, đúng là có duyên.”

Tịch Duyệt ngạc nhiên: “Hai người quen nhau sao?”

Tịch Gia Hoa lúc này mới để ý đến con gái mình vẫn còn ở đây, vội hỏi: “Đúng rồi, con bị làm sao vậy?”

Tất nhiên, Tịch Gia Hoa sẽ không đi một mình, người vợ Vu Nhu Huệ đang ôm lấy cánh tay ông.

Vu Nhu Huệ cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tịch Duyệt ở chỗ này, bà vội vàng buông tay chồng ra, đi đến hỏi Tịch Duyệt: “Duyệt Duyệt, con bị thương phải không?”

Trước kia bất luận khi nào, Tịch Duyệt đối với mẹ kế Vu Nhu Huệ chỉ trả lời một chữ: Biến.

Nhưng lần này khác với những lần khác, nam thần Quý Cảnh Sơn đang ở bên cạnh, Tịch Duyệt hét lên với Vu Nhu Huệ: “Mẹ, vừa nãy con bị trượt chân ở sân bay, cũng may là nhờ vị tiên sinh này đến giúp đỡ con.”

Có trời mới biết Vu Nhu Huệ khiếp sợ đến cỡ nào, mười năm, đây là lần đầu tiên Tịch Duyệt mở miệng gọi bà là mẹ, bà kích động đến mức suýt rơi nước mắt.

Người trụ cột trong nhà Tịch Gia Hoa càng xúc động hơn, hai tháng không gặp, con gái trở nên hiểu chuyện như vậy, thậm chí còn không báo trước mà đến sân bay đón.

Thật là không uổng công ông lúc trước đi Mỹ xử lý công việc đã tận tình khuyên bảo.

Quá cảm động.

Vu Nhu Huệ vốn là nữ hộ sinh, bà ngồi xổm xuống kiểm tra chân Tịch Duyệt.

Tịch Duyệt trong lòng khó chịu, hơi thu chân lại, nhưng Quý Cảnh Sơn đang ở đây, cô đành mở miệng: “Cảm ơn bố mẹ, hai người đi đường mệt mỏi như vậy mà con còn gây thêm phiền toái cho hai người.”

Tịch Gia Hoa rất vui: “Đồ ngốc. Con mau để (dì nhỏ)... mẹ, kiểm tra vết thương giúp con.”

Quý Cảnh Sơn đứng một bên, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn toàn bộ cảnh này, mấy lần nhịn không được dùng ngón trỏ day trán.

Dù không biết cô gái này tại sao lại muốn giả vờ, nhưng có thể nhìn ra ông Tịch rất yêu thương cô gái này, coi cô như báu vật.

Sau vài lần kiểm tra, Vu Nhu Huệ đề nghị đưa cô đến bệnh viện: “Có thể tự đi không?”

Tịch Duyệt lắc đầu, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Quý Cảnh Sơn.

Tịch Gia Hoa quay đầu sang nói với Quý Cảnh Sơn: “Tiểu Sơn à, thật là ngại, phiền cậu bế đứa nhỏ này lên xe hộ tôi với.”

Quý Cảnh Sơn không phản đối, trả lời lại: “Được ạ.”

Cùng lúc đó, buổi Livestream của Tịch Duyệt đã đạt tới 200 vạn người xem, thậm chí cô còn không biết rằng weibo của mình đã leo lên hot search.

[Xong rồi, tôi không xem phim nữa mà chuyển sang xem Livestream]

[Mọi người nói nhỏ thôi, đừng để bị phát hiện]

[Mẹ nó, hay quá, tôi thật muốn biết nam chính trông như thế nào]

[Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lúc đầu buổi livestream hôm nay chị Duyệt lại có hành động bất thường]

Không khí Livestream đang vui vẻ thì Livestream đột nhiên bị gián đoạn.

Người xem livestream nhất thời không thể chấp nhận được.

[Ô ô ô, không cần tắt]

[Bị phát hiện rồi sao???]

[Tôi đang đuổi kịp!]

[A a a a a sao đột nhiên bị dừng vậy???]

[Tôi sẽ đợi, chắc là lát nữa sẽ có]

Thực ra điện thoại của Tịch Duyệt đặt ở trong túi đã tự động ngừng Livestream vì có cuộc gọi đến. Cô được Quý Cảnh Sơn ôm vào lòng, nên không tiện cầm điện thoại.

Quý Cảnh Sơn lịch sự dừng lại: “Cô nghe điện thoại trước đi.”

“Thật ngại quá...” Tịch Duyệt lấy tay từ trong túi ra, thấy người gọi là Chân Chỉ Kỳ, cô nhíu mày không vui.

Nếu cúp điện thoại trước mặt nam thần hình như không tốt lắm, vì thế cô nhẫn nhịn bắt máy.

Ngay sau khi ấn nút gọi, đầu dây bên kia hét lớn: “Duyệt Duyệt, cậu có biết cậu đang Livestream không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.