Công Lược Bạch Nguyệt Quang

Chương 8: Chương 8: Năm bốn ba hai một




Edit: Thư

Beta: Phong Lãnh

***

“Hình như gặp một người quen cũ?” Chu Sinh Nham thực sự phục Quý Cảnh Sơn: “Cậu cả ngày nay đi đâu mà có nhiều người quen như vậy?”

Quý Cảnh Sơn lắc đầu cười: “Chắc là do tôi hoa mắt.”

Hai phong cách hoàn toàn đối lập nhau như vậy sao có thể là cùng một người được. Huống hồ ở đây nhiều người như vậy, Quý Cảnh Sơn nghĩ chắc do mình bị hoa mắt mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến cô gái đó, trong đầu Quý Cảnh Sơn lại toàn là hình ảnh khi hai người ở bên nhau.

Bữa ăn tối nay gần như là bữa ăn thoải mái nhất trong tất cả những bữa ăn của anh trong mấy năm nay. Anh dường như đã thật sự trở về tổ ấm của chính mình, cảm giác yên ổn, hình ảnh ấm áp thật khiến người ta muốn hồi tưởng lại.

Chu Sinh Nham lắc nhẹ ly rượu của mình, nói với Quý Cảnh Sơn: “Quên nói với cậu là tôi đã chính thức xác nhận với Anita, cô ấy không thể đến Trung Quốc.”

Quý Cảnh Sơn nhướng mày, dường như đã dự đoán được kết quả này từ trước.

“Cậu cũng biết Anita rồi đấy. Cô ấy không thể mặc kệ người lớn trong nhà, cũng không thể bỏ mặc hai đứa nhỏ. Không cần biết điều kiện của cậu tốt tới đây thì cũng không thể nào so sánh được với tình thân ấm áp.”

Quý Cảnh Sơn gật gật đầu, hít một hơi thuốc.

Chu Sinh Nham: “Nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng, tôi cũng đã tìm cho cậu một trợ lý ở trong nước rồi. Nói ra thì, nhân tài nước ta bây giờ thực lực cũng không hề thua kém đâu nhé.”

Anita là thư ký kiêm trợ lý của Quý Cảnh Sơn ở Mỹ, cô ấy năm nay ba mươi lăm tuổi, là mẹ của hai đứa trẻ, cũng là mẫu người phụ nữ điển hình trong gia đình ở Mỹ.

Năm đó khi Anita tới công ty Quý Cảnh Sơn để xin việc, cô ấy đã khóc nức nở giữa nhóm đối thủ cạnh tranh. Khi đó cô ấy đã ở nhà chăm con được năm năm, gần như không tiếp xúc với xã hội, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm.

Thực ra ngay vòng phỏng vấn đầu tiên, Anita đã bị loại. Nhưng thật tình cờ, Quý Cảnh Sơn vô tình xem được hồ sơ của cô ấy, nên anh đã quyết định cho cô ấy một cơ hội.

Cũng nhờ cơ hội đó, Anita đã làm việc với Quý Cảnh Sơn trong năm năm cho tới khi Quý Cảnh Sơn tuyên bố trở về nước.

Mấy năm nay, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của Quý Cảnh Sơn, Anita đều có thể xử lý một cách tốt nhất. Thay vì là một thư kí, Anita giống như quản gia riêng của Quý Cảnh Sơn hơn.

Mất đi một trợ thủ đắc lực như vậy, Quý Cảnh Sơn có chút buồn bực.

Cách Quý Cảnh Sơn và Chu Sinh Nham không xa, một người phụ nữ lén lén lút lút đeo mặt nạ bảo hộ phòng độc đang bí mật theo dõi họ.

Tịch Duyệt tìm thấy mặt nạ phòng độc này trong một căn phòng ở lối thoát hiểm, chưa kể nó còn khá nặng.

Nhưng lúc này nó nặng hay không cô cũng mặc kệ, cô chỉ muốn biết Quý Cảnh Sơn đến quán bar để làm gì.

Nhìn chung, người tới quán bar chỉ có hai lý do: thư giãn và tìm niềm vui.

Mà đàn ông như Quý Cảnh Sơn, cho dù anh không chủ động tìm, cũng có người chủ động leo đến.

Tịch Duyệt quan sát hồi lâu. Theo tình hình hiện tại, Quý Cảnh Sơn vẫn khá thành thật, không uống rượu, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Anh dường như có tâm sự, vẫn luôn yên lặng hút thuốc mà không nói lời nào. Nhưng trái ngược với anh, Chu Sinh Nham bên cạnh vẫn luôn lải nhải không ngừng.

Từ nhỏ Tịch Duyệt đã không thích ngửi mùi khói thuốc hăng, nhưng phải thừa nhận rằng tư thế Quý Cảnh Sơn hút thuốc rất quyến rũ. Khói thuốc từ trong miệng bay ra, cộng thêm với dáng vẻ lười biếng, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Không bao lâu sau, Chân Chỉ Kỳ đi tới, nhìn thấy Tịch Duyệt đeo mặt nạ phòng độc thì cười ngả nghiêng, vội lấy điện thoại ra chụp ảnh lại: “Tớ phải cho Bối Bối xem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu mới được. Ha ha ha, tớ cười chết mất, cậu mà cũng có ngày hôm nay sao!”

“Cút đi!” Tịch Duyệt cũng cảm thấy buồn bực.

Người cô thích đang ở trước mặt, nhưng cô lại không có cách nào đến gần.

Nhớ lại tất cả những gì xảy ra đêm nay, Tịch Duyệt cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Hiện tại Tịch Duyệt chỉ cầu nguyện rằng vừa nãy Quý Cảnh Sơn không nhìn thấy rõ cô.

Sau khi Chân Chỉ Kỳ chụp ảnh Tịch Duyệt đăng lên hội chị em, cô ấy cũng âm thầm quan sát với Tịch Duyệt.

“Cậu nói xem, Quý Cảnh Sơn liệu có người khác không?” Chân Chỉ Kỳ hỏi.

Nghe vậy Tịch Duyệt liền dùng ánh mắt giết người nhìn Chân Chỉ Kỳ.

Chân Chỉ Kỳ vội vàng đầu hàng: “Vậy đổi một cách nói khác, cậu cảm thấy có ai đến quyến rũ Quý Cảnh Sơn không?”

“Phí lời, hiện tại bà đây rất muốn đến quyến rũ anh ấy.” Nhưng điều kiện không cho phép.

Ai ngờ được, hai người vừa nói câu này xong, thực sự có người đi tới bên cạnh Quý Cảnh Sơn.

Quán bar rồng rắn lẫn lộn, cô gái kia lại ăn mặc khoa trương, vải trên người mỏng manh như không mặc.

Tịch Duyệt không chịu nổi nữa, kích động muốn xông ra ngoài nhưng lại bị Chân Chỉ Kỳ giữ lại.

“Cậu trước tiên xem phản ứng của Quý Cảnh Sơn đã. Xúc động là không được đâu, bà cô của tớ.” Chân Chỉ Kỳ nói.

Tịch Duyệt nắm chặt tay, khuôn mặt trở nên tái mét dưới lớp mặt nạ bảo hộ.

Ở trong lòng cô, Quý Cảnh Sơn đã sớm là của riêng của cô, không cho phép bất cứ người khác phái nào lại gần.

Cũng may Quý Cảnh Sơn không làm Tịch Duyệt thất vọng, chỉ cần cô gái kia tới gần một chút, anh sẽ lùi sang bên cạnh một chút. Cuối cùng trực tiếp đẩy Chu Sinh Nham qua làm tấm chắn.

Chu Sinh Nham ai tới cũng không từ chối, bộ dáng hi hi ha ha ở cùng với ai cũng đều vui vẻ hòa đồng.

Chân Chỉ Kỳ nghiêng đầu nhìn Tịch Duyệt: “Cậu vui vẻ lên được rồi đó.”

Tịch Duyệt được lợi còn khoe mẽ: “Người đàn ông của tớ đúng là có khác mà.”

“Cắt.”

Nói chung đêm nay rất yên bình.

Quý Cảnh Sơn ở lại quán bar không lâu liền muốn về nhà. Anh ngồi máy bay đường dài về cần được nghỉ ngơi, còn bị lệch múi giờ. Anh cũng không thích môi trường ồn ào như này.

Tịch Duyệt gần như sau khi “âm thầm quan sát” mọi động thái của Quý Cảnh Sơn xong, cô càng thêm chắc chắn người đàn ông mà mình đã chọn.

“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Tịch Duyệt nói với Chân Chỉ Kỳ.

Chân Chỉ Kỳ không vui: “Giờ mới mấy giờ chứ? Quý Cảnh Sơn đi rồi, nên cậu cũng muốn về nhà đúng không?”

“Cũng không phải không đúng.” Tịch Duyệt hiếm khi cười thẹn thùng như vậy.

Không có người mình yêu bên cạnh, dường như quán bar cũng không còn sôi động nữa. Hơn nữa cô cảm thấy, con gái không nên thường xuyên tới quán bar. Nếu không may thật sự bị Quý Cảnh Sơn phát hiện, anh sẽ nghĩ cô như thế nào? Ngay cả nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Chân Chỉ Kỳ tức đến mức không chịu được: “Muốn về thì cậu về đi, tớ còn muốn ở lại chơi một lát nữa.”

Tịch Duyệt không dám gỡ mặt nạ xuống, sợ rằng chút nữa Quý Cảnh Sơn sẽ trở lại.

Không nên ở đây lâu.

Nhưng điều Tịch Duyệt không nghĩ tới là cô đang định rời đi thì lại gặp oan gia ngõ hẹp Chu Tĩnh.

Có câu nói là kẻ thù không đội trời chung, duyên phận đúng là kì diệu đến mức không nói lên lời.

Vẫn là do Chu Tĩnh phát hiện ra Tịch Duyệt trước, vẻ mặt kinh ngạc: “Trời ơi, đây không phải là đại tiểu thư của nhà họ Tịch sao? Phong cách gì thế này? Cosplay à? Xấu quá đi mất ha ha ha!”

Không thể không khen Chu Tĩnh có đôi mắt cá vàng —— “Cực kỳ tinh ý“. Ngay cả khi Tịch Duyệt đeo mặt nạ phòng độc, cô ta liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Tịch Duyệt cũng không sợ, dù sao thù mới hận cũ, cô cũng đang muốn tìm Chu Tĩnh tính sổ.

Cô tháo mặt nạ phòng độc ra, vài sợi tóc bù xù có chút phá hỏng hình tượng của cô.

Tịch Duyệt bình tĩnh vuốt lại tóc, đi đôi giày cao gót mười cm, chân dài một mét tám, khí thế hai mét tám, vẻ mặt khinh miệt nhìn Chu Tĩnh, chế nhạo: “Cháu gái ngoan, bà đang định tìm cháu, không ngờ cháu lại chủ động đưa người tới cửa.”

Chu Tĩnh hừ một tiếng: “Cô thật không sợ tổn thọ ha.”

“Sợ cái gì? Dù sao tôi nhất định sống lâu hơn cô.”

“Cái đó còn chưa biết được đâu.”

Chu Tĩnh chạm trán Tịch Duyệt, cũng coi như là trường hợp làm cho người khác phải run sợ.

Ai mà không biết rằng nhà họ Chu và nhà họ Tịch nắm giữ một mảnh trời thành phố Nam Châu. Mà hai nhà này đều có cô con gái xinh đẹp, mỗi lần hai người họ gặp nhau có thể tạo ra những “tia lửa” khác nhau.

Tịch Duyệt khoanh tay: “Quỳ xuống xin lỗi bà, chuyện hôm nay tôi sẽ không gây khó dễ cho cô nữa. Dù sao, ở đây cũng có nhiều người.”

Chu Tĩnh trợn trắng mắt: “Khi cô an táng tôi sẽ quỳ lạy cô.”

“Mẹ nó!” Tịch Duyệt không khách khí nữa, tức giận nắm lấy cổ áo Chu Tĩnh: “Cô thử lặp lại một lần nữa xem?”

Thật ra Chu Tĩnh có chút sợ hãi trước khí thế này của Tịch Duyệt, nhưng ở đây nhiều người, khí thế của cô ta không thể yếu hơn được.

Chu Tỉnh mở điện thoại ra đặt ở bên tai Tịch Duyệt, cười nói: “Có muốn tôi đem đoạn ghi âm này gửi cho anh Quý không? Anh ấy nghe xong chắc sẽ rất kinh ngạc đó!”

Đoạn ghi âm này là Tịch Duyệt nói khi Livestream ở sân bay.

Tịch Duyệt trừng mắt nhìn Chu Tĩnh, nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó chỉ nghe một tiếng “bốp”

Chiếc điện thoại phiên bản giới hạn của Chu Tĩnh bị đập vỡ tan tành trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

“Tịch Duyệt! Cô đừng có quá đáng!” Chu Tĩnh tức giận đến mức muốn phun lửa. Điện thoại bị đập bể không phải chuyện lớn gì, nhưng khi điện thoại bị đập xuống, đồng nghĩa với việc xé nát mặt mũi của cô ta. Ở chỗ này, mất mặt chẳng khác nào việc không mặc quần áo.

Đây là những gì Tịch Duyệt muốn: “Ha ha ha, tôi quá đáng như vậy đó, cô định làm gì tôi?”

“Đừng trách tôi không khách khí!”

“Tôi sợ cô khách khí quá!”

...

Lúc này người phụ trách quán bar là Hạng Thừa Duẫn chạy tới, chỉ thấy hai người trên mặt đất đang xô xát với nhau.

Cảnh tượng này khó có thể dùng từ nào để diễn tả thành lời.

Giữa con gái với con gái đánh nhau hoàn toàn khác so với con trai.

Bởi vì, con gái dù có cứng cáp bao nhiêu, đánh nhau thì đều chơi trò giật tóc.

Lúc này móng tay dài mới có thể phát huy hết sức mạnh vô hạn của nó, giày cao gót cũng không cánh mà bay, người vây xem chỉ có thể chờ xem chuyện gì đang xảy ra.

Tịch Duyệt còn có một thủ đoạn âm hiểm nhất: Cắm lỗ mũi.

Bất cứ một người đẹp nào bị cắm lỗ mũi, hình tượng của cô ta cả đời này coi như bị hủy hoại.

Cho dù Chu Tĩnh dùng mọi thủ đoạn, nhưng lại không có cách nào lường trước được đời này lúc mình còn sống lại bị người khác cắm lỗ mũi.

Trên thực tế trên phương diện đánh nhau, Tịch Duyệt chưa bao giờ phải chịu thiệt.

Ngay cả khi bị vỡ đầu chảy máu, cô cũng sẽ giống như một tay quyền anh chuyên nghiệp, chờ đến khi trọng tài đếm ngược mười giây để tuyên bố chiến thắng bằng cách knock-out đối thủ.

Đây là trận chiến thuộc về phụ nữ.

Mặc kệ đầu tóc bù xù, gương mặt bị móng tay cào chảy máu, quần áo bị xé rách, nhưng có thể đứng lên chính là chiến thắng.

Tịch Duyệt chế nhạo Chu Tĩnh đang ngã trên mặt đất như một người thắng cuộc: “Đây chính là kết cục cho sự kiêu ngạo của cô.”

Sau đó, một bên chân không đi nổi, thiếu chút nữa ngất đi.

Chân Chỉ Kỳ vội vàng tiến đến đỡ Tịch Duyệt, lại nghe Tịch Duyệt nói: “Đừng quên đưa cháu gái Chu Tĩnh của tớ đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, tiền thuốc men tớ trả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.