Không gian trong xe cực kì yên tĩnh, một bầu không khí quái dị bao trùm.
An Tình cúi thấp đầu, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
Tô đại Boss ngồi trên ghế lái, sắc mặt lạnh lùng giống như băng sương, mím môi nhíu mày, toàn thân tản ra hơi thở âm lãnh.
“Cô muốn làm gì?”
Âm thanh lạnh lẽo truyền vào lỗ tai khiến cả người An Tình run rẩy.
“Cô muốn lấy được cái gì từ tôi?”
Tô Minh cười quỷ dị, liếc nhìn sườn mặt cô gái, khóe môi cong lên: “Hoặc là, cô cảm thấy tôi thật ngu xuẩn?”
An Tình rầu rĩ, không trả lời câu hỏi của hắn.
Cô cũng đâu muốn làm thế, còn không phải là bị hệ thống cưỡng ép sao?! Đời này cô còn chưa từng làm ra hành động lớn mật như vậy, giữa đường giữa chợ ôm hôn một người đàn ông, tưởng cô dễ dàng lắm sao?
“Nói chuyện!”
“Cô muốn lấy được cái gì từ tôi?!” Tiếng rống của hắn dọa An Tình sợ tới mức phát run.
Cằm bỗng nhiên bị người nhấc lên, hai mắt An Tình không thể không đối diện với ánh mắt hắn.
Tô Minh híp mắt nhìn cô, âm thanh trầm thấp gằn từng chữ một: “Chưa có kẻ nào có thể lừa gạt tôi. Tôi ghét nhất là nói dối và lừa gạt, nói mau, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt An Tình cực kì vô tội, trái tim nhỏ của cô run hết lên rồi, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương cũng đổ đầy mồ hôi. Cô phải nói thế nào đây hả?
Chẳng lẽ nói: “Tôi cảm thấy anh bị nữ chủ ngược quá đáng thương!”
Hay là: “Tôi cảm thấy anh bị nam nữ chủ liên thủ ngược quá đáng thương!”
Mẹ nó! Tên biến thái này mà đáng thương, vậy người suốt ngày bị hắn bóp cổ như cô thì gọi là gì? Là cô tự muốn đi tìm chết chắc?
“Không nói sao?”
Tô Minh cười lạnh, ngón tay di chuyển đến đôi môi hồng nhuận, không ngừng vuốt ve, son môi bị lau đi cũng không thèm để ý.
Lát sau, đôi môi bị Tô Minh phát đau, nhưng hắn rõ ràng không hề có ý định dừng lại!
Môi cô bị hắn miết hỏng rồi!
“Nói hay không nói?”
Tô Minh giống như đã chơi chán môi của cô, bàn tay lại dời xuống, lướt qua cằm, khiến An Tình cảm thấy có chút ngứa.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt An Tình lại trắng bệch rồi!
Khốn kiếp! Tên biến thái này chắc chắn có ham mê đặc biệt với cổ!
Bàn tay hắn dừng lại trên cổ cô, nhiệt độ lạnh lẽo dọa người.
Tô Minh cười, hắn giống như rất vui vẻ, nhưng trong mắt lại tản ra hàn ý lạnh thấu xương!
An Tình cảm giác được, bàn tay trên cổ cô càng ngày càng siết chặt, càng ngày càng dùng sức, giống như hai lần trước...
“Em thích anh!”
Dường như không muốn sống nữa, An Tình nhắm hai mắt lại, hét lớn: “Em thích anh!”
Lực đạo trên cổ lập tức nhỏ lại.
Một lát sau, An Tình mở mắt ra, liền thấy Tô đại boss đang ngơ ngác nhìn cô.
An Tình nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, hốc mắt lập tức ướt át, hai mắt rưng rưng: “Em...đã thích anh từ lâu rồi. Nếu không phải vì anh, em cũng không làm thư kí của Phương Tổng.”
“Anh ưu tú như vậy, làm sao có thể chú ý đến em...”
“Em biết, người anh thích là Bành tiểu thư, em không muốn làm gì, cũng không muốn bất cứ thứ gì từ anh cả.”
Âm thanh dần thấp xuống: “Em chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh anh...Chỉ cần có thể nhìn thấy anh là đủ, anh không cần phải để ý đến em.”
An Tình vừa nói xong, suýt nữa cũng bị lời nói của chính mình làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
Một giọt nước mắt đậu lại trên mu bàn tay hắn, hai mắt cô gái sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.
Một lúc sau, Tô Minh mới bừng tỉnh từ trong kinh ngạc, bình tĩnh nhìn An Tình.
Khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn, mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh ánh nước, lông mi thật dài khẽ rung động, răng ngọc trắng muốt nhẹ cắn môi. Dáng vẻ của cô lúc này hiện ra vài phần nhu nhược, không phải cực kì xinh đẹp, lại khiếm người tâm sinh thương tiếc.