Trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
Lục Sanh ngây người nhìn chằm chằm An Tình hồi lâu, lúc sau lắc đầu nói: “Đa tạ điện hạ, nhưng mà...”
“Không có nhưng mà!”, nàng nhướng mày, “ Lục tổng quản đang chán ghét cô sao?”
Khóe mắt co giật, Lục Sanh cưỡng chế sự mất kiên nhẫn trong lòng, dịu ngoan cười: “Nô tài sao dám.”
Vừa nói vừa đoạt chén trong tay nàng.
An Tình cố tình nâng cao tay không để hắn với tới, tay hắn vừa duỗi ra lại chỉ có thể nắm hụt lấy không khí.
Nàng tủm tỉm nhìn bộ dáng bị trêu tức của hắn, bỗng nhiên rướn người, dán sát vào người hắn: “Hiếm có người cô không muốn buông, người bình thường cô đều không muốn vậy...”
Thân thể hắn cứng đờ, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ sau này nhất định phải cách chức mấy tên làm việc trong Kính Sự Phòng.
“Thuốc này có vẻ khó uống đây.” Dứt lời, nàng liền nhấc thân đứng dậy.
Bước nhanh tới chiếc bàn đựng điểm tâm trong phòng, lần thứ hai quay lại trong tay nàng đã mang một mâm đồ ngọt.
“Cầm lấy.” Nàng đem mâm đặt vào tay Lục Sanh.
Hắn âm thầm nhíu mày, trên tay chợt nặng, từng chút đè ép tay hắn. Hắn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng: “Điện hạ?”
An Tình mỉm cười nhưng không trả lời hắn.
Lục Sanh che dấu tâm trạng vội vàng, lần thứ hai duỗi tay muốn lấy chén thuốc kia——
Ai ngờ An Tình lại bưng chén đến bên miệng, uống một ngụm, một tay khác vươn ra, đột nhiên nắm lấy cằm hắn, cúi đầu ép tới.