Công Lược Boss Phản Diện

Chương 143: Chương 143: Hoạn quan và nữ hoàng (15)




“Bản án của Hộ Bộ Thượng Thư cô đã biết sơ qua vài điểm, thời điểm các ngươi tra khảo chú ý một ít.”

Lục Sanh tự cho là việc làm của hắn đủ sạch sẽ, nhưng bạc biến mất thì chảy về đâu, làm sao có thể không cánh mà bay được? Nếu là nữ hoàng trước kia, nói không chừng sẽ bị che dấu, nhưng nàng hiện tại không phải. Nàng vốn dĩ đã biết âm mưu của Lục Sanh. Hắn thông minh như vậy, sau còn chọn thời cơ thật tốt để “sinh bệnh”, cứ thế mà rửa sạch tội danh của chính mình.

Nhưng cũng khó cho hắn khi giả làm người bệnh, mỗi ngày đều phải cố nuốt xuống thứ thuốc đắng kinh người kia. Cho nên khi nàng hỏi hắn bất cứ điều gì đều chỉ quan tâm đến hắn thế nào, quyết không hỏi “Ngươi tại sao lại sinh bệnh?“.

Nếu Lục Sanh nói có người hãm hại hắn, nàng còn phải làm ra dáng vẻ muốn báo thù thay hắn, như vậy bắt buộc phải xuống tay với Hộ Bộ Thượng Thư. Nhưng ngẫm lại, nếu tra hỏi Hộ Bộ Thượng Thư thì chắc hắn cũng chỉ nói rằng Lục Sanh nói láo. Muốn lấy lòng đối phương, cũng không thể mù quáng giết người như vậy được! Nhưng nếu có người quả thật hãm hại Lục Sanh, nàng nhất định sẽ ra tay với kẻ đó!

“Điện hạ, Tề vương cầu kiến.”

Tề vương?

An Tình nhăn mày.

Tề vương không ở đất phong mà phát ngốc, hơn nữa còn sắp tới giao thừa, đến tìm nàng làm cái gì.

“Truyền hắn vào.”

......

“Kẻ nào hầu hạ bữa sáng của điện hạ?”

Lục Sanh liếc mắt nhìn chén sứ men xanh trên bàn, trong ngực ngập tràn lửa giận. Hắn nhấc tay cầm cái chén, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất.

“Choang——”, âm thanh chén sứ vỡ vụn thành từng mảnh vang lên, nước trong chén chảy lênh láng trên sàn nhà.

Tiểu cung nhân đã quen với tính của Lục Sanh vừa thấy liền hoảng sợ, “thịch” một tiếng quỳ xuống xin tha.

Thật là đê tiện! Ngày ấy An Tình tới thăm hắn, hắn đã định nương tay không trừ bỏ mấy người không an phận trong triều, ai biết đối phương lại tỏ ra quan tâm khiến hắn lơ là, sự tình sau đó lại nhanh chóng lộ ra. Hắn tức giận suy nghĩ, quanh thân bao phủ khí tức âm u lạnh lùng.

Tuy nói nàng là nữ hoàng Đại Hạ, nam sủng bên cạnh cũng không ít nhưng hắn tại sao lại không nghĩ đến việc mê hoặc nàng? Hắn phải dùng thủ đoạn câu lấy nàng, khiến nàng không chiếm được mà vẫn cam nguyện nghe hắn! Nghĩ vậy, hắn giương cao khóe môi.

......

“Điện hạ, ngài vừa nói gì?”

Lục Sanh ngơ ngác nhìn nữ nhân một thân y phục trắng muốt trước mặt, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc.

“Cô muốn xuất cung.”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó giơ tay chỉ thẳng hắn mà nói: “Ngươi cùng cô xuất cung, tuyệt đối không được nói cho kẻ nào biết!”

Đây có thể nói là việc vớ vẩn nhất Lục Sanh từng nghe qua. Bên ngoài hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì thế nào? Điều quan trọng nhất không phải như vậy mà là một khi nữ hoàng xảy ra chuyện, người xui xẻo bị liên lụy chính là hắn, chưa nói đến việc người chết ta sống tranh ngôi vị tân hoàng. Hơn nữa, hắn thật vất vả mới bò lên chức đại tổng quản thái giám trong cung, nghĩ tới nghĩ lui cũng đều không cam lòng, nếu ngôi vị hoàng đế đổi chủ, vị trí đại tổng quản sao còn đến lượt hắn?

Trước nay đám triều thần trong cung đều coi hắn là “họa thủy”, hận không thể diệt hắn cho thống khoái, lúc này bị hắn đạp lên mặt cũng không giám ho he, nhưng nữ hoàng mà xảy ra chuyện, lại thêm chưa có an bài việc gì thì chẳng phải đen đủi cả hai sao? Thời điểm này mà đối phương còn muốn xuất cung, phải chăng là có chuyện gì khác?

Can mãi cũn không ngăn được nhiệt tình của nữ hoàng điện hạ, hắn nói:

“Nô tài... Nô tài cảm lạnh chưa khỏi, không bằng...”

Vừa định tìm cớ thoái thác, đối phương lập tức lạnh mặt liếc qua, hắn đành phải im lặng. Trong lòng âm thầm chửi rủa đối phương nhưng cũng không thể không đi cùng để bảo đảm an toàn cho nàng.

An Tình bộ dáng hưng phấn, dặn dò ám vệ, sau quay sang đánh giá Lục Sanh từ trên xuống dưới, lôi kéo hắn âm thầm xuất cung.

“Khá đẹp.”

Người trước mặt với mái tóc dài vấn cao được cố định bằng cây trâm ngọc, môi hồng răng trắng, ánh nhìn mị hoặc, thân hình tinh tế thon dài, thắt lưng đính ngọc, một thân trường y trắng ngà phiêu dật, quả thật là nhược liễu phù phong*.

(*nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu trước gió)

Nàng nhếch môi cười, ngón tay nâng cằm hắn, một bên khẽ thổi khí vào má hắn, một bên ngả ngớn nói: “Ngoan ngoãn đi theo gia, đảm bảo ngươi sẽ cơm no rượu say!”

Nghe vậy, Lục Sanh không nhịn được ửng hồng hai gò má, hắn e lệ cúi đầu xuống.

Ngón tay hắn lại âm thầm siết chặt, trong lòng có chút khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.