“Điện hạ, đầu vẫn còn đau sao?”
Kim hoàng chiên xốp giòn cùng dưa chuột muối đặc chế của ngự thiện phòng, trứng hấp đậu phụ non, bánh cuốn trứng, chè hạt sen nấm tuyết táo đỏ vẫn còn tỏa khí nóng. An Tình một tay chống má, nửa rũ mắt, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, nhìn mấy món ăn trên bàn thế nào cũng thấy buồn nôn.
“Mau đi kêu Lâm thái y lại đây.” Lục Sanh nhíu mày, không dám trì hoãn gọi người đi Thái y viện.
“Lần trước đã dặn ngài uống ít rượu, rượu dễ gây hại cho thân thể nhưng người không thèm để ý đâu.” (đây là Lâm thái y nhé)
Nam nhân đứng sau An Tình, miệng lải nhải, tay cũng không ngừng bóp trán cho An Tình.
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Đối phương dùng sức khiến nàng không nhịn được đau đớn mà hít vào một hơi. Lâm thái y vào Thái y viện đã gần 2 năm, xuất thân không tồi nhưng một lòng chuyên tâm nghiên cứu y thuật, không mấy quan hệ với Lâm gia. Hắn cùng Lục Sanh đồng dạng có diện mạo âm nhu, môi hồng răng trắng, dáng người đẹp đẽ, chỉ khác cách đối nhân xử thế. Lâm thái y đối với ai cũng dịu dàng như gió mùa xuân, ôn nhu như nước.
Cung nhân hầu hạ trong phòng lui ra hơn phân nửa. Trong không gian yên tĩnh, nam tử thon gầy đứng sau nữ tử, ngón tay vì nàng xoa bóp, từ đỉnh đầu qua trán rồi đến gáy, lộ ra cần cổ trắng nõn. Đứng cách xa rèm châu nhưng đám cung nhân đều cảm thấy hai người ở chung rất vui vẻ.
“Điện hạ dường như rất thích Lâm thái y đó!”
“Đúng nha đúng nha, điện hạ ghét nhất là uống mấy thứ đắng chát, thế mà thuốc chống phong hàn do Lâm thái y kê lại uống sạch...”
Lục Sanh chậm rì rì bước đến, bễ nghễ liếc mắt một cái, hai người đang thì thầm liền lập tức câm nín.
Lục Sanh nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua rèm châu nhìn vào bóng dáng hai người trong phòng. Hồi lâu sau, hắn bỗng lạnh lùng gợi lên khóe môi, khinh miệt cười, sau liền nhấc chân rời đi.