“Bịch bịch ——”
Lục đại tổng quản chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng, thân mình bỗng nhiên bị kéo xuống——, nháy mắt đã ngã nhào về phía trước.
......
“Điện hạ cùng đại tổng quản đâu?”
“Xuỵt——”
Tiểu cung nữ kéo áo người nọ, cười ái muội: “Trước đừng hỏi. Ngươi mau đi chuẩn bị nước ấm đi, điện hạ trở về còn ngâm để xua hàn khí nữa.”
Giữa trời đông tuyết trắng hiện lên hai thân ảnh đang nằm đè lên nhau, mặt gần mặt, hai chóp mũi chạm vào nhau, có chút lạnh lẽo, lại có chút ấm áp.
Hai mắt hắn từ từ mở to, ngay đối diện là đôi mắt nàng đen nhánh, chăm chú nhìn hắn. Dưới thân là một mảnh ấm áp mềm mại, đằng sau lại lạnh lẽo rét mướt.
“Đại tổng quản như vậy...Chẳng lẽ là do cô không thỏa mãn ngươi?”, nàng nhíu mày kinh ngạc.
Mặt Lục Sanh nhất thời đỏ lên, hắn có chút giận dỗi nói: “Điện hạ.”
Nữ nhân này học ở ai thói đùa giỡn cùng lời nói thô tục như vậy chứ?
“Cô mấy nay bận rộn nên nhất thời quên mất ngươi, nhưng ngươi cũng không cần gấp như thế...”
Lục Sanh đảo mắt nhìn nàng, trong lòng lại hung tợn nguyền rủa, chống tay muốn đứng dậy thoát khỏi hoàn cảnh chật vật lúc này.
An Tình nhìn bộ dáng hắn lấy trứng chọi đá liền cong môi mỉm cười. Thừa dịp đối phương đang đứng lên nàng bỗng nhiên xoay người, lập tức đem hắn áp dưới thân. Nhìn vị trí của hai người tráo đổi, nàng hài lòng cười.
Đầu tóc vốn chỉnh tề của Lục Sanh giờ phút này toán loạn trên mặt đất, còn dính đầy tuyết trắng. Hắn nằm ngửa trên nền tuyết trắng phau, những bông tuyết không ngừng đáp xuống mặt, xuống mi mắt, môi hắn,... Trên đầu hắn đột nhiên tối sầm, tầm mắt dần nhìn rõ gương mặt vui cười tủm tỉm của nàng.
“Lục Sanh...”, nàng đột nhiên gọi nhẹ, ánh mắt nhìn hắn có chút mê mang như ở cõi khác.
Hắn theo bản năng duỗi tay muốn đẩy nàng. Khoảnh khắc chạm vào vai nàng, tay hắn có hơi cứng lại, không biết tại sao, lực đạo cũng nhẹ đi rất nhiều.
Nàng vươn tay nắm vạt áo hắn, từ từ cúi đầu, vài lọn tóc đen theo động tác trượt xuống, dần che khuất đi nửa bên mặt nàng.
Nàng cúi mặt càng ngày càng sát xuống——
Lục Sanh chợt cảm thấy trái tim đập mạnh, mặt cũng nóng bừng, miệng lưỡi khô đắng, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương nhà nhạt rất quen thuộc, trong mắt hắn chỉ còn thấy đôi môi đỏ đang ngày càng ngày gần kia ——
“....Điện hạ!”
“Điện hạ... Lâm thái y đang ở cửa điện chờ người ạ.”
Tiểu cung nữ hai má đỏ bừng, tay vội vàng che mắt, nhanh chóng đạp tuyết chạy vào trong điện, để lại sau lưng một mảnh im lìm.