Tay không tự giác tăng thêm hai phần lực đạo. Nàng nhíu mày hừ một tiếng.
Hắn vội vàng rút tay, gục thấp đầu xuống.
Nàng xoay người, sau đó giữ chặt tay hắn, kéo hắn lại gần.
Trên môi có chút ngứa, không biết từ khi nào tay nàng đã vươn tới vuốt môi hắn, một bên nhíu mày nói: “Đều dính mè đen...”
Dứt lời còn đưa lên miệng ngậm lấy, nhanh chóng hủy thi diệt tích hạt mè.
Trên mặt hắn nóng bừng, đỏ ửng, tim cũng đập gia tốc.
“Sách Kính Sự Phòng thật không tìm thấy?” Nàng nhướng mày nhìn hắn.
Trong lòng hắn lộp bộp, nhưng bên ngoài mặt lại tỏ vẻ mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Hắn ấp úng cúi đầu, cuống họng có chút khô rát, trong lòng dần cảm thấy bức bối.
An Tình tinh tế quan sát biểu cảm đối phương.
Sách Kính Sự Phòng cũng chính là Ký lục thị tẩm hậu cung. Nàng là nữ hoàng, tuy thật không có tam cung lục viện nhưng hậu cung vẫn có nam nhân. Lúc trước nàng suy nghĩ vì Lục Sanh nên dứt khoát coi đám người kia như không khí, cũng không kêu bất kì kẻ nào đến hầu hạ, càng không nói đến nàng cũng chẳng có ham muốn đặc thù như vậy.
Chỉ là nhìn hắn nói dối lại vô cùng thú vị. Nàng muốn xem phản ứng của hắn khi bị cố tình khi dễ...
“Hử?” nàng nhéo tay hắn, điệu bộ nhất quyết không bỏ qua.
Hắn quay mặt đi, không tình nguyện nói: “Ừm, chính là không thấy. Nô tài trở về tìm xem...”
Đúng rồi. Hắn chỉ là một tên nô tài, nàng lại là hoàng đế. Hắn không thể ước ràng buộc đối phương, cũng không thể yêu cầu nàng làm việc đó.
Hắn quay mặt đi, trước mắt không tình nguyện, “Ân, là không thấy, nô tài trở về tìm xem đó là......”
Đúng rồi, mặc dù hắn chỉ là một cái nô tài, mặc dù nàng là một cái hoàng đế, hắn không thể ước thúc đối phương, cũng không thể yêu cầu đối phương làm cái gì. Nhưng mới nghĩ đến cảnh nàng cùng nam nhân khác tóc tai cọ sát, làm những chuyện thân mật, trong lòng hắn liền khó chịu muốn chết. Nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn vọng tưởng cũng thế, nói hắn cóc đòi ăn thịt thiên nga hắn càng không để bụng.
Tóm lại, hắn không muốn nàng đi tìm nam nhân khác.
Một chút cũng không muốn.
An Tình thấy hắn như vậy chợt cười ra tiếng. Nàng vốn dĩ không có ý khác, chỉ muốn trêu đùa hắn một chút. nếu hắn đã không muốn, vậy cũng không ép buộc hắn nữa. Nghĩ vậy, nàng chuyển đề tài: “Vấn đề mấy hôm trước ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
“Chuyện gì?” Hắn sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Sinh nhật ngươi, ngươi muốn vật gì?”
Lỗ tai hắn ửng hồng, trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn vui mừng.
Hắn tất nhiên chú ý thấy ngữ khí đối phương đã hòa hoãn rất nhiều. Mặc kệ sau thế nào, ít nhất hiện tại nàng đối xử với hắn cũng có vài phần thật tình.
“Chỉ cần là điện hạ đưa, nô tài đều thích.”
Hắn nói, khóe môi giương lên, ánh mắt nhìn nơi tay nàng đang nắm chặt tay hắn, thầm nghĩ: Chỉ cần là ngươi đưa, ta đều coi như trân bảo.