Công Lược Boss Phản Diện

Chương 132: Chương 132: Hoạn quan và nữ hoàng (4)




Lúc trước hắn mượn danh người khác mới miễn một đao, tất nhiên không thể để người khác biết. Cả khi người kia có là đồng liêu của hắn (bạn cùng quê) thì cũng không để lộ nhược điểm của bản thân được.

“Tùy tiện tìm chỗ xử lý đi.”

Thời gian mới nửa chén trà, thi thể đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này, một tiểu cung nhân tiến vào nhỏ giọng bẩm báo với Lục Sanh.

Thật lâu sau, hắn nhếch môi cười lạnh: “Chuyện này tất nhiên ta không đáp ứng. Trở về nói với Tề vương, ta không hứng thú với mưu đồ của hắn, hắn cũng đừng kéo ta xuống nước.”

Tiểu cung nhân gật đầu hiểu ý.

“Khoan đã!” Hắn đột nhiên nhíu mày.

Làm việc gì cũng phải lưu lại đường lui cho chính mình, đây chính là nguyên tắc hắn luôn tôn sùng. Thứ có giá trị lợi dụng lưu lại không sao, nếu đã vô dụng thì vứt bỏ, về phía Tề vương...

“Nói với hắn, hãy khoan để ta suy nghĩ.”

......

An Tình là nữ hoàng Đại Hạ, nam sủng hậu cung tất nhiên đều là những đối tượng có quan hệ với đám triều thần, đến nỗi khi nàng đích thân tra xét, chỉ có mấy người không phải.

Dạo gần đây nàng không triệu Lục Sanh đến hầu hạ, dù có việc cần xử lý cũng chỉ truyền cung nữ tới vì thời điểm cuối năm đã đến, hắn còn đang vội vàng xử lý đống lớn đống bé nội vụ. Thật ra nàng có gọi cũng như không, luôn không cách nào làm khó được hắn. Lục Sanh trời sinh tâm tính cứng ngắc đa nghi, quả thật là đối tượng công lược khó giải quyết.

“Khởi bẩm điện hạ, Lục tổng quản tới.”

Nàng gật gật đầu, buông lỏng bàn tay cầm bút, “Kêu hắn tiến vào.”

Không bao lâu sau, màn gió hơi lay động mang theo một cỗ khí lạnh, trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh quần áo ma sát.

“Nô tài thỉnh an điện hạ.”

Lục Sanh một thân gấm tím họa mây, đường thêu chỉ bạc tinh xảo. Môi hồng răng trắng, trang phục tím càng tăng thêm vẻ duyên dáng xinh đẹp của hắn. Mắt phượng lưu chuyển, trên mặt một mảnh ửng hồng hiển nhiên vì lúc nãy đi vội, lúc này còn chưa hết hổn hển.

An Tình chăm chú nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên nhướng mày, “Lục tổng quản dạo gần đây dường như rất bận?”

Nghe vậy, Lục Sanh mãnh liệt chú ý, trong lòng còn tăng thêm vài phần cảnh giác. Hắn ngẩng đầu liếc nàng một cái, lại vội vàng cúi đầu.

“Nô tài vì điện hạ xử lý sự vụ (công việc) lớn bé, tất nhiên không dám chậm trễ.”

An Tình nhếch môi. Quả nhiên tâm phòng bị của hắn quá lớn, nàng chỉ mới hỏi thêm một câu, ngữ điệu hắn đã lập tức thay đổi.

Lục Sanh hơi siết tay, trong lòng có một chút không phục. Nghe nàng nói có vẻ không hài lòng, nhưng hắn dạo gần đây có làm gì chọc đến nàng? Trong lòng hắn vô cớ sinh ra bực tức, thật vất vả che dấu rồi lại như vậy? Vừa nghĩ, trong mắt liền hiện lên một tia phiền chán không dễ phát hiện.

“Ngươi lại đây.”

Nháy mắt suy nghĩ bị tiếng gọi này cắt đứt, hắn vội vàng ngẩng đầu. Không biết từ khi nào An Tình đã đi tới án thư, tay đang cầm bút lông, hướng hắn nói. Hắn hơi ngẩn người nhưng vẫn tuân mệnh đi qua.

“Biết viết chữ không?”

Lục Sanh liếm môi đứng bên cạnh nàng, nghe vậy liền nhíu mày suy nghĩ, cụp mi rũ mắt, “Nô tài biết một chút, không tính là nhiều.”

Nàng đang muốn làm gì? Hắn tất nhiên biết chữ, thư tín gửi tới hắn không yên tâm giao cho bất kì kẻ nào, vì vậy đều đích thân nắm giữ. Hắn có nên dính vào triều chính? Cái đó hắn vẫn cảm thấy khó với, trả lời thế nào cũng không ổn. Nàng phải chăng vẫn hoài nghi hắn? Vừa nghĩ vậy hắn liền giật mình, lập tức nói:

“Nô tài thời trẻ đi theo chủ tử có học mấy chữ, không đến nỗi không biết nhưng không phải là nhiều.”

An Tình nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn lại liên tưởng đến cái gì đây?

Nghĩ nghĩ, nàng liền hé môi cười, vẫy tay gọi hắn: “Lại đây.”

Lục Sanh tuân theo tiến tới gần. Tiếp theo nháy mắt, một bàn tay mềm mại mang theo ấm áp phủ lên mu bàn tay vốn hơi lạnh lẽo của hắn. Hắn ngẩn ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đang mỉm cười của nàng.

Giọng nói dịu dàng ôn hòa vang lên: “Đến đây, xem ngươi có biết mấy chữ cô viết không?”

Nàng nắm bàn tay cứng đờ của hắn kéo đến trước người, khiến hắn gắt gao dựa vào nàng, sau đó, tay còn lại cầm trang giấy Tuyên Thành trên mặt bàn đến trước mặt hắn.

Sắc mặt cứng ngắc của hắn nhanh chóng khôi phục tự nhiên, mặt mày trở lại như cũ vô cùng nhu thuận, hàm chứa tia cười yếu ớt. Hắn rũ mắt, nhấc tay nhận lấy.

Ngay giữa trang giấy trắng là vết bút lông tú lệ, hẳn là một câu thơ. Trong tâm chán ghét, bình thường hắn ngại nhất nghiền ngẫm từng câu từng chữ, nhưng trên mặt cũng không hiển sơn lộ thủy (bộc lộ tài năng bản thân). Thật lâu sau, hắn buông tờ giấy xuống, “Nô tài cảm thấy chữ viết điện hạ rất đẹp?”

“Thật sao?”

Trong lòng hắn khinh thường nhưng ngoài miệng lại nói lời hoa mĩ, “Thật sự.”

Lời nịnh hót này lúc nghe rất thoải mái nhưng khi nhìn ánh mắt miễn cưỡng khi xem của hắn, An Tình liền biết hắn không nghĩ vậy.

“Điện hạ từ nhỏ đã được sư phó dốc lòng dạy dỗ, ngài ấy cũng là bậc danh sư nổi tiếng nhất Đại Hạ. Bản thân điện hạ lại chăm chỉ nỗ lực, chữ viết làm sao có thể kém được? Nô tài thấy vô cùng đẹp.”

Quả nhiên miệng lưỡi trơn tru, một câu nói cũng khiến lòng người vui sướng. Lục Sanh có thể bò lên vị trí này, ngoại trừ gương mặt yêu nghiệt, chính là tài ăn nói cùng cách xử lý sự việc tàn nhẫn quyết đoán.

“Những chữ này nô tài đều thấy rất đẹp.”

Lục Sanh âm thầm nghiền ngẫm ý tứ An Tình, trong lòng khẳng định nàng đang thử hắn. Hắn híp mắt, cười đến xuân ý dạt dào.

An Tình gật gật đầu, “Đúng không...”

Hắn gật đầu lia lịa đồng ý.

“Như vậy, cô dạy ngươi tập viết. Thế nào?”

Tim hắn như ngừng đập, trong lòng rơi lộp bộp. Lục Sanh ngước mắt nhìn An Tình đang mỉm cười, cả người nhanh chóng cứng ngắc. Thật lâu sau, hắn cúi đầu, rũ mắt: “Nô tài không hiểu.”

Hắn âm thầm siết chặt ngón tay.

“Có gì không hiểu?”

Nhướng mày nhìn đối phương một cái, nàng nói tiếp: “Cô đã nói rất rõ, dạy ngươi viết chữ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.